[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 178

Chương 178
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Ông chủ, cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể làm việc đó được.”
Daisy thẳng thừng từ chối.
“Isabelle, nhà Montardi đã nói mai bắt đầu ngay rồi. Sao có thể nói không được chứ?”
“Nếu ông chủ không từ chối được, thì cháu sẽ trực tiếp nói với bà Montardi là cháu không làm.”
Trước phản ứng vẫn kiên quyết của Daisy, khuôn mặt ông Kraus lộ rõ vẻ khổ sở.
“Isabelle, con bé này, giúp ta lần này thôi được không? Đó là một vị khách rất quý, và ngài ấy nói thích hoa của cháu mà.”
Đương nhiên là quý rồi. Chỉ cần muốn, hắn có thể thao túng người khác.
Thật vậy, dù thời gian có trôi qua bao lâu, Maxim vẫn không hề thay đổi chút nào.
“Nếu cháu từ chối thì tiệm hoa này sẽ phá sản mất. Cả nhà ba người nhà chúng ta sẽ phải ra đường, chết đói là cái chắc.”
Ông Kraus lại van nài Daisy.
Montardi không chỉ chiếm phần lớn doanh thu, mà ông Kraus còn vay vốn làm ăn từ họ.
Daisy hiểu ông đang vô cùng hoảng loạn, nhưng thế này thì quá lắm.
Việc cô phải ăn ngủ đó , mỗi bữa lại phải trang trí bàn ăn.
Mà không phải ở phòng ăn, mà là phòng riêng của chồng cũ.
Đối với Daisy, đó là một đề nghị tồi tệ nhất.
“Chỉ cần chịu đựng nửa tháng thôi. Sau đó vị khách đó sẽ đến thủ đô mà. Dù vất vả nhưng cháu nhắm mắt chịu đựng mười lăm ngày thôi, ta sẽ trả công cho cháu cả phần của ta nữa. Thế nào?”
Đây quả thật là một đề nghị hấp dẫn.
Mỗi ngày ba lần, chỉ cần trang trí bình hoa đặt cùng bữa ăn, cô sẽ nhận được tiền công gấp ba lần bình thường, cộng thêm tiền phụ cấp. Hơn nữa, cô còn có thể nhận cả phần của ông Kraus.
Nếu đối phương không phải là chồng cũ, Daisy chắc chắn sẽ không từ chối.
Hơn nữa, ông chủ Kraus là một người tốt với Daisy.
Không chỉ nhận một cô gái ngoại quốc không rõ lai lịch vào làm nhân viên mà còn tin tưởng giao cho cô những công việc quan trọng, cô đã mang ơn ông. Nghĩ đến điều đó, cô lại cảm thấy áy náy khi liên tục từ chối lời đề nghị của ông.
Ông Kraus vốn trầm tính, giờ lại phải cầu xin thế này, chắc chắn tiệm hoa đang rất nguy cấp.
Hiểu rõ tình cảnh của ông, Daisy đắn đo một lúc rồi lên tiếng.
“Ông chủ không cần phải cho cả phần của bác đâu ạ. Chỉ cần trả tiền công của cháu thôi cũng được. Nhưng đổi lại cháu cũng có chuyện muốn nói với bác…”
Daisy suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài đáp.
“…Sau khi làm xong việc này, cháu xin nghỉ việc ở tiệm hoa được không?”
“Isabelle, sao đột ngột thế? Ta làm gì sai với cháu rồi sao?”
“Không, không phải lỗi của ông chủ đâu.”
Daisy xua tay.
“Hay là do thằng Phillip?”
“Ông chủ…”
“Thực ra, ta từng nghĩ nếu cháu lấy Phillip, rồi tiếp quản tiệm hoa thì tốt biết mấy. Vậy nên, dù ta có trách mắng Phillip nhưng có lẽ đã không nghĩ đến lập trường của cháu. Ta xin lỗi.”
“…”
“Ta biết chuyện tình cảm thì ý kiến của người trong cuộc là quan trọng nhất. Nếu cháu thật sự không thích thì ta sẽ cho nó một trận nên thân, không cho nó bén mảng đến gần đây nữa.”
“Không phải thế đâu ạ…”
Daisy ngập ngừng rồi nói thêm.
“Thực ra, cháu đã gặp lại bạn đồng hương. Chúng cháu đã định cùng nhau làm một công việc mới.”
Cô vốn đang lo lắng không biết khi nào nên nói chuyện này, giờ lại là dịp tốt.
Maxim đã biết cô ở đây, nên cô nghĩ đã đến lúc nên rời đi. Hơn nữa, nếu việc cô gặp Rose bị lộ, sự an toàn của cô ta sẽ không được đảm bảo. Rose đã nói rằng cô ta đã bị Maxim bắt rồi trốn thoát được mà.
Ông Kraus tiếp tục thuyết phục, nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối yêu cầu của Daisy.
***
Trong toa tàu hạng nhất đang chạy dọc theo bờ biển, ở khoang đầu tiên, một người đàn ông và một người phụ nữ đội mũ bước vào. Toa hạng nhất có cấu trúc riêng tư với ghế ngồi đối diện nhau, khi đóng cửa lại sẽ hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.
“Vào đi.”
Bá tước Therese đã ngồi sẵn trên ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ, chào đón những người thuộc hạ.
“Báo cáo cho biết mục tiêu đang ở trên một con tàu neo đậu ở Marseri ạ.”
“Vậy à? Giờ đang ở đâu?”
Vẻ mặt Bá tước Therese rạng rỡ khi nghe báo cáo của thuộc hạ.
“Ở Montardi có một vị khách mới đến, nghe nói là người từ Antica ạ.”
“Ừ, chắc vậy rồi. Mối quan hệ giữa hắn và Montardi vốn dĩ sâu sắc mà.”
“Vâng, phía Montardi cũng không có động thái gì đặc biệt, xem ra đây là một lịch trình không chính thức. Mục đích thì cũng rõ ràng thôi.”
“Tốt, có lẽ hắn sẽ ở đó trước khi đến thủ đô. Tốt lắm.”
Việc Maxim von Waldeck đến thăm thủ đô Egonia vào cuối tháng này là lịch trình chính thức.
Dù không có thông báo, nhưng mục đích chuyến thăm Egonia của hắn được đồn đoán là do đàm phán thuế quan và hôn nhân chính trị.
Việc hắn có thêm lịch trình khác trước khi đến thủ đô cho thấy đó chỉ là một cái cớ ngoại giao.
“Hắn đã im hơi lặng tiếng một thời gian, nhưng vẫn bám theo Easy.”
Bá tước Therese thì thầm một cách đầy chắc chắn.
Hai năm trước, khi cuộc đàn áp lớn nhằm vào quân cách mạng diễn ra, thủ lĩnh của tổ chức đã bị hành quyết, nhưng kỳ lạ thay, Lucas Therese vẫn sống sót.
Lý do chỉ có một, là vì Easy.
Để đưa Easy lên ngôi hoàng hậu, không thể để Bá tước Therese, người cha trên danh nghĩa của cô, xuất hiện công khai được. Điều đó chẳng khác nào công khai rằng Easy cũng có liên hệ với quân cách mạng. Vì vậy, Maxim đã cố tình đưa một kẻ bù nhìn lên vị trí thủ lĩnh và xử tử hắn.
Hắn định trừ khử Therese sau, nhưng đó lại là cơ hội cho ông ta.
Khi mọi thứ sắp kết thúc, Maxim von Waldeck đột nhiên bỏ hết tất cả, điên cuồng tìm kiếm vợ mình.
Lợi dụng sự hỗn loạn đó, Lucas Therese đã trốn thoát ra nước ngoài thành công sau bao gian khổ. Sau đó, ông ta đã tập hợp những tàn quân còn sót lại ở khắp vùng biên giới, nuôi dưỡng lực lượng và chờ đợi thời cơ.
“Haizz, chó cứ theo chủ thì biết làm sao.”
Con chó của Easy cuối cùng lại tìm đến Easy.
Xác nhận được Maxim đang ở Marseri, Lucas Therese càng chắc chắn hơn về giả thuyết của mình.
Theo luật lệ của tổ chức, kẻ phản bội sẽ bị xử bắn. Không có ngoại lệ.
Ban đầu, việc ám sát Maxim được lên kế hoạch ở lễ hội săn bắn, do Easy thực hiện.
Nhưng tin tức Daisy von Waldeck bị bắt cóc đã giáng một đòn bất ngờ vào tổ chức.
Chắc chắn có nội gián…
Nếu không thì không thể nào trong chớp mắt mà phá vỡ được một tổ chức đã tồn tại lâu đời một cách nhanh gọn như vậy.
Bá tước Therese đã kết luận Easy là kẻ phản bội, và rất có khả năng tất cả chuyện này là một màn kịch do Maxim von Waldeck dựng lên.
Khi đàn ông đã mê đắm một ai thì gan ruột cũng sẽ moi ra cho hết. Không biết Easy đã dụ dỗ mục tiêu thế nào mà hắn lại quyết định giữ lại một kẻ gián điệp đe dọa đến tính mạng mình.
Nếu Easy trở lại làm Đại công tước phu nhân, lên ngôi hoàng hậu, thì Bá tước Therese sẽ hoàn toàn tin vào phán đoán đó.
Nhưng Easy lại không quay lại. Maxim vốn mải mê truy quét quân phản loạn, lại điên loạn tìm kiếm vợ mình.
Rồi một lúc, hắn lại gần như bỏ cuộc, lên ngôi, tập trung vào chính sự, không có động tĩnh gì.
Nhưng hai năm sau, tại nơi tìm thấy Easy, Maxim cũng lại xuất hiện.
Hai năm. Có lẽ hắn đã theo dõi động tĩnh của bên này. Dù mục đích là gì cũng không sao. Chìa khoá đang nằm trong tay hắn, cứ ra tay trước là xong.
Bọn họ biết rõ điểm yếu chí mạng của Maxim.
“Cô vẫn liên lạc với Easy chứ?”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
“Cẩn thận đấy, đừng để mục tiêu phát hiện, mật danh Key…”
Người phụ nữ đáp lời Lucas Therese cởi bỏ chiếc mũ đang che kín xuống, để lộ ra khuôn mặt của mình.
“…Rose.”
Trước khi dùng Easy làm mồi nhử, nếu để con chó của Easy phát hiện ra thì sẽ rất phiền phức.
***
Bàn tay định gõ cửa khựng lại giữa không trung.
Trước cửa phòng của chồng cũ, Daisy hít vào một hơi thật sâu.
‘Được rồi, không cần phải căng thẳng. Chỉ nửa tháng. Nửa tháng thôi.’
Daisy ôm chặt những vật liệu cắm hoa đã chuẩn bị vào lòng rồi gõ cửa.
Cốc cốc. Cốc cốc.
Cô gõ thêm vài lần nữa, nhưng trong phòng vẫn không có tiếng động. Daisy thận trọng xoay nắm cửa rồi bước vào.
‘Chắc là đi ra ngoài rồi.’
Khác với lo lắng của cô, trong phòng không có ai.
‘Tốt thôi. Nhanh chóng làm xong rồi đi trước khi Maxim về mới được.’
Cô đã lo lắng vô ích rồi. Nghĩ đến việc phải tranh cãi tay đôi với Maxim thôi cũng đủ khiến đầu cô nhức nhối rồi. Nếu không phải chạm mặt thì cũng chẳng có gì khó chịu cả.
Daisy đặt đống đồ lên bàn, bắt đầu chuẩn bị trang trí.
Ngay lúc đó, kẹt-. Cùng với tiếng động nhỏ, cửa phòng tắm mở ra…
“Em đến rồi à?”
Maxim von Waldeck bước ra từ phòng tắm nghi ngút hơi nước.
Hắn ướt sũng. Trên người không một mảnh vải che thân.
Huhu dnay k up trn nx ạ