[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 177

Chương 177
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Chuyện này…”
Thịch, thịch, thịch. Để che giấu tiếng trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, Daisy vội nói điều gì đó.
“…Chuyện này là sao đây?”
“Ta đã nói rồi. Ta đến để mua hoa cúc.”
Thật sự chỉ để mua hoa thôi sao?
Khác với Daisy đang cố gắng giữ bình tĩnh, Maxim lại tỏ ra vô cùng trơ trẽn. Dù đã xa cách nhiều năm, hắn vẫn thản nhiên như mọi khi. Đến nỗi cô cảm thấy mình thật thảm hại vì đã động lòng.
“Cô không bán cho ta à?”
Maxim truy hỏi, không cho cô cơ hội lảng tránh.
Trong lòng cô muốn nói không bán, nhưng làm vậy chẳng khác nào thừa nhận rằng cô đang bối rối cả.
Thôi, hắn muốn hoa thì cứ đưa hoa cho hắn rồi tiễn hắn đi là xong. Không cần phải nghĩ phức tạp làm gì.
“Cúc họa mi làm thành bó hay để nguyên ạ?”
“Cô có thứ gì thì cứ đưa hết ra đây được chứ?”
Daisy khẽ thở dài rồi miễn cưỡng đáp lại, mắt hắn cong lên đầy vui vẻ.
Cái nhìn thích thú ấy… là ánh mắt khi hắn thường khi toan tính điều gì đó.
“Bó hoặc chậu. Ngài chọn đi.”
“Người bán cứ chọn cho ta đi.”
Nói gì vậy chứ. Chắc chắn hắn không quan tâm đến hoa.
Dù chồng cũ có quan tâm đến hoa hay không, hắn đến đây với mục đích bất chính nào đi chăng nữa, cô cũng không có nghĩa vụ phải tỏ ra quen biết.
Giờ cô là người làm ở đây, còn hắn là khách hàng. còn người đàn ông kia là khách hàng. Hắn nói đến mua hoa thì cứ đối xử theo kiểu công việc thôi. Thỉnh thoảng cũng có khách hàng khó tính, coi như là đối phó với khách hàng vậy, không có gì khó khăn cả.
“Bó hoa thì sẽ tiện mang theo hơn ạ. Sẽ mất chút thời gian, phiền ngài ngồi bên kia chờ.”
“Được. Ta sẽ chờ, cứ thong thả đi.”
Cô chỉ tay vào chiếc ghế sofa gần lối ra vào, nhưng Maxim đã tự tiện ngồi ngay lên ghế ngay đối diện.
Hỏi tại sao cũng chỉ phí lời thôi. Cảm nhận ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mình, nhưng Daisy thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn mà chỉ tập trung làm bó hoa.
Sự im lặng đến gượng gạo bao trùm cửa tiệm. Tiếng cắt cành, tiếng giấy gói sột soạt xen lẫn ánh mắt nồng nhiệt của Maxim.
Chẳng biết bao lâu đã trôi qua.
“Không có ta bên cạnh, em vui chứ?”
Khi bó hoa đã gần hoàn thành, Maxim là người phá vỡ bầu không khí im lặng trước.
Khi cô còn là Daisy von Waldeck, hắn đều hỏi như thế mỗi lần đi làm về.
Rốt cuộc hắn có ý đồ gì?
Thành thật mà nói, cô thấy thật ngớ ngẩn. Lúc đó cô là vợ hắn, bây giờ cô là vợ cũ, tình huống này hoàn toàn không phù hợp để nói những lời như vậy.
“Trông tôi như đang vui lắm à?”
“Trông em rất ổn. Còn xinh đẹp hơn nữa.”
“…”
“Có vẻ Easy rất hợp với việc này.”
“Thưa Bệ hạ.”
Ngay khi nghe thấy cái tên thân mật, cô liền cắt ngang lời hắn bằng một cách xưng hô xa lạ.
“Tôi thấy không thoải mái khi Bệ hạ gọi tôi bằng cái tên thân mật như vậy. Xin ngài đừng làm vậy.”
“Bệ hạ?”
“Vâng, thưa Bệ hạ. Nhân tiện, tôi xin phép nói thêm một điều. Bệ hạ là người rất cao quý, xin hãy tránh tự mình đến những nơi tầm thường như thế này ạ.”
“Em đang lo cho ta đấy à? Sợ ta không tự lo được cho mình sao?”
Maxim cười nhạt rồi hỏi ngược lại.
“Nếu ta mang theo cả đám tùy tùng thì đó sẽ là lịch trình công vụ đấy. Đó là điều em muốn sao?”
“Không. Dù một mình hay nhiều người…
Daisy thắt chặt chiếc nơ, chỉnh lại dáng hoa cho đẹp rồi hoàn thành bó hoa.
Sau đó cô đưa nó cho hắn và dứt khoát trả lời.
“Thì cũng xin ngài đừng đến nữa.”
“Tại sao?”
“Đây là nơi làm việc của tôi, không phải không gian riêng tư. Nếu Bệ hạ tôn trọng tôi dù chỉ một chút, thì xin đừng tự tiện đến đây nữa.”
Hai ánh mắt sắc bén của họ chạm nhau.
“Easy!”
Ngay lúc đó, Phillip vừa tự tiện gọi tên thân mật của cô vừa bước vào cửa tiệm, vung vẩy túi bánh mì để khoe khoang.
“Cùng ăn trưa đi. Tôi mua bánh mì ở tiệm cô thích rồi này…”
“Easy?”
Maxim lại hỏi vặn. Ánh mắt hắn trầm xuống, như đang dò xét.
“Gọi cả tên thân mật, thân thiết nhỉ.”
Đương nhiên là không phải vậy. Cô thật sự không hề quan tâm đến Phillip dù chỉ một chút, nhưng dù họ có thân thiết đến đâu thì cũng không phải chuyện để chồng cũ cô xen vào. Vậy nên, cô cũng không cần phải giải thích cặn kẽ.
“Ai vậy?”
Phillip nhận ra giữa họ có gì đó, vẻ mặt anh ta cau có.
“Khách hàng thôi. Hết 5 đồng vàng, thưa quý khách”
“Khách sao?”
Phillip định chất vấn Maxim, nhưng Daisy vội vàng cắt ngang.
Thỉnh thoảng sẽ lại có khách lấy cớ mua hoa để quấy rầy cô. Có lẽ Phillip đã nghĩ hắn là loại đó. Anh ta giật lấy bó hoa từ tay Daisy.
“Tôi là chủ ở đây. Tôi không bán cho những kẻ côn đồ như anh dám tán tỉnh nhân viên của tôi đâu. Cút đi, đồ khốn!”
“Phillip, không có gì đâu, đừng xen vào.”
“Không bán, cút trước khi tôi gọi vệ binh!”
Dù Daisy ra sức can ngăn, Phillip vẫn khiêu khích, đẩy mạnh vào ngực Maxim. Maxim không hề lay chuyển, ngược lại còn đứng dậy tóm lấy cổ Phillip ép vào tường.
“Này, ông chủ. Nói lại xem nào. Easy?”
“Khụ, hức, khụ…!”
“Muốn gọi vệ binh thì cứ gọi đi. Ta sẽ bẻ cổ ngươi trước mặt chúng.”
Sức mạnh kinh người khiến Phillip giãy giụa, nhưng Maxim vẫn không chịu buông. Trong mắt hắn còn lóe lên sát khí lạnh lẽo.
“…Max! Xin ngài!”
Nghe thấy tiếng gọi sốt sắng của Daisy, Maxim như bừng tỉnh, hắn buông lỏng tay đang siết cổ Phillip rồi quay lại.
“Em gọi ta sao. Là Max.”
Khi ánh mắt hắn chạm phải Daisy đang hoảng sợ khóc nấc, vẻ mặt cứng đờ của hắn lại nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đúng vậy, Max. Ngài thật sự chẳng thay đổi chút nào.”
Vẫn hệt như hai năm trước.
Hành động tùy tiện và thô bạo. Chỉ biết có bản thân. Không hề nghĩ đến lập trường của đối phương. Một gã đàn ông kiêu ngạo đến tột cùng. Thật đáng ghét. Daisy tức giận quát lên.
“Đừng làm loạn chỗ tôi làm việc nữa! Ngài vẫn ngang ngược như vậy… tôi thật sự chán ghét lắm rồi!!”
“…Ta hiểu rồi.”
Có lẽ bị khí thế của cô áp đảo, Maxim chậm rãi gật đầu.
“Ta sẽ nghe lời em. Ngoan ngoãn.”
Khi bàn tay siết chặt hoàn toàn buông ra, Phillip nghẹn thở và gần như bị nhấc bổng lên khỏi sàn, ngã xuống đất như một con rối. Vẻ mặt anh ta đầy vẻ nguy hiểm, mắt đỏ ngầu và ho sù sụ.
“Đây, ông chủ. Đây là tiền hoa và tiền bồi thường.”
Maxim rút vài tờ tiền ra rồi ném xuống Phillip đang ho dữ dội trên sàn, sau đó cầm lấy bó hoa.
Rồi hắn đưa hoa lên mũi hít một hơi thật sâu.
“Thơm quá. Đẹp nữa. Nhân viên khéo tay thật.”
Đồ điên. Hắn suýt giết người ta rồi bây giờ lại nói những lời đó sao?
Maxim von Waldeck, dù đã trở thành vua, nhưng vẫn còn trẻ con và ngây ngô. Khi Daisy nheo mắt nhìn, Maxim vội vàng giải thích.
“Đúng là ta không thay đổi. Ta vẫn thế, em bảo quỳ xuống liếm là liếm, bò là bò. Người ta nói nếu con người đột nhiên thay đổi thì sẽ chết mà.”
“Vậy tôi bảo ngài đi, thì ngài sẽ đi chứ?”
“Nhẫn tâm thật. Ta hiểu rồi.”
“Tôi xin ngài, đừng bao giờ quay lại đây nữa.”
Đúng là tự mình chuốc lấy rắc rối mà. Maxim đứng trước cửa, cúi chào một cách lịch sự rồi để lại lời cuối cùng.
“Dù sao chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi. Em cứ chờ đi. Ta sẽ luôn giữ lời.”
***
“Bệ hạ, ngài có khó chịu chỗ nào không?”
Marco Montardi, gia chủ của Montardi, thận trọng hỏi han, dò xét sắc mặt vị khách quý từ Antica.
Vị khách quý đó, Maxim von Waldeck, dù trước mặt bày biện những món ăn thịnh soạn, vẫn chỉ liên tục uống cạn ly sâm panh.
“Ngài không dùng bữa chút nào. Hay là món ăn không hợp khẩu vị của ngài sao?”
Montardi đã có mối quan hệ lâu dài với Maxim von Waldeck từ khi hắn còn nổi danh là một lính đánh thuê.
Từ lúc đó, Montardi đã nghĩ hắn là một nhân vật phi thường, nên đã duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Lần này, trước khi Maxim đến thăm hoàng gia Egonia, hắn đã ghé thăm Montardi một cách không chính thức, Montardi nghĩ đây là cơ hội tốt để độc quyền quyền thương mại.
Không ngờ Maxim lại đột nhiên tỏ ra bất mãn. Lúc đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy, hắn vẫn có những bí ẩn vô cùng khó đoán.
“Đồ ăn thì không có vấn đề gì. Chỉ là từ giờ ta muốn dùng bữa trong phòng riêng thôi. Cứ mỗi bữa lại phải xuống phòng ăn thì có hơi phiền phức.”
“À, vậy tôi sẽ bảo người hầu mang bữa ăn lên phòng cho ngài.”
“Còn về hoa trang trí nữa.”
Ánh mắt vốn thờ ơ của Maxim bỗng lóe lên một tia sáng khác lạ.
“Buổi tối đầu tiên, những bông hoa cúc trang trí trong phòng. Ông còn nhớ chứ?”
“Tôi cũng đang băn khoăn đây. Có lẽ hơi đơn giản quá phải không? Tôi sẽ nhắc nhở vợ mình một tiếng.”
“Không, ta thích như vậy. Cứ như đang đi dã ngoại vậy, ăn cũng ngon miệng hơn, tay nghề cũng rất tốt.”
“Vậy sao? Thật may mắn.”
“Nên nhân tiện.”
Maxim đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm.
“Nếu được, ta muốn mỗi bữa ăn đều có hoa cúc.”
Huhu dnay k up trn nx ạ