[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 176

Chương 176
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Cái này…”
Bà Montardi nhìn quanh phòng ăn đã trang trí xong, ngỡ ngàng không thốt nên lời.
“Thật sự chỉ cần như vậy thôi sao?”
“Sao ạ? Lẽ nào phu nhân không thích sao?”
“Không phải ta không thích… Ý ta là, nó rất đẹp, dễ thương thật. Nhưng để tiếp đãi khách thì có hơi kỳ, đúng không?”
Daisy đã lường trước được phản ứng này.
Cô cố ý dùng mỗi cúc họa mi trắng, trang trí đơn giản và dễ thương. Trước đây, họ thường dùng những loại hoa hồng đắt tiền hoặc những bông hoa lớn, lộng lẫy, nên cũng dễ hiểu khi cách trang trí này có vẻ lạ lẫm.
“Nếu phu nhân thấy lo lắng, thì xin đừng bận tâm. Chắc chắn sẽ ổn thôi.”
“Hừm… đương nhiên là phải ổn rồi. Nếu không ổn thì cả ta, cô và chồng ta sẽ không được yên đâu.”
Bà Montardi day day thái dương, bực bội nói thêm.
“Cái tên khó tính đó, chỉ cần không ưng một chút là soi mói, bắt bẻ từng chi tiết. Lần nào cũng giao cho ta giám sát, đau đầu chết đi được!”
Việc tiếp đãi khách là một trong những sự kiện quan trọng nhất của Montardi, nên việc bà ấy phản ứng nhạy cảm như vậy cũng dễ hiểu.
Khác với người chồng là chủ thương đoàn, bà ấy ghét những chuyện phức tạp và có phần nóng tính.
Vì thế, bà ấy thường giao gần như toàn quyền cho Daisy, vốn có khiếu thẩm mỹ, và chưa từng xảy ra vấn đề gì. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên chính bà ấy cũng thấy có gì đó không ổn.
“Hình như cô vẫn chưa hiểu ý ta. Đây là chuyện sinh kế của cả ta lẫn cô. Phải chỉnh sửa chút chứ?”
“Tôi hoàn toàn hiểu ý phu nhân. Vì vậy tôi đã cố gắng hết sức rồi ạ.”
“Không, cô đang nói nhảm gì thế! Bình thường vẫn thấy những thứ khác mà. Thật sự đây đã là toàn bộ khả năng của cô sao?”
Có vẻ không tin tưởng, bà ấy lại truy hỏi.
“Hình như nó hơi đơn giản quá. Ý ta là, không phải bảo cô sửa hết đâu vì cũng không có thời gian nữa, nhưng liệu có cách nào để làm nó lộng lẫy hơn một chút, hay trang trí thêm gì đó không?”
“Nếu phu nhân muốn, tôi có thể làm được, nhưng thú thật là tôi không nghĩ nên làm vậy.”
“Sao thế?”
“Nghe nói người đó thích hoa cúc. Cách trang trí hôm nay hoàn toàn theo sở thích của người đó.”
“Đúng vậy. Bỏ hết hoa đắt tiền sang một bên. Sao lại cứ phải là hoa cúc chứ. Dù sao thì ta cũng tiếp đãi đủ loại khách rồi, nhưng vị khách này thì có hơi… đặc biệt.”
Bà Montardi càu nhàu như chê bai vị khách.
“Dù người đó là ai đi nữa, thì người thích hoa cúc hoạ mi sẽ yêu thích sự giản dị này.”
“Cô chắc chứ?”
“Vâng. Tôi bảo đảm.”
Bà Montardi vẫn nghi hoặc, nhưng Daisy trả lời với giọng chắc nịch.
“Vì tôi cũng rất thích hoa cúc.”
“Hừ.”
Bà ấy cứng họng trước sự tự tin của cô.
Thật tốt vì cô đã nói một cách tự tin, không hề ấp úng.
“À… phu nhân, trước hết xin bà bình tĩnh và ngửi thử hương thơm này nhé?”
Daisy nhếch môi cười rồi hít một hơi thật sâu.
Trong sảnh tràn ngập hương thơm tươi mát của hoa cúc hoạ mi.
Thật không uổng công cô đã đặc biệt dặn ông Franz và vận chuyển những bông hoa tươi từ sáng sớm.
“Thế nào ạ? Cứ như đang đi dã ngoại đúng không?”
“…Mùi hương thì tươi mát và dễ chịu đấy. Chỉ là vẻ ngoài thì hơi…”
Tận hưởng hương hoa xong, phản ứng của bà Montardi dịu đi phần nào.
Giờ là lúc chốt hạ.
“Tôi hiểu nỗi lo của phu nhân. Nhưng vì tôi cũng thích cúc, nên tôi biết vị khách đó muốn gì.”
“Thật không? Ta có thể tin cô được chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ.”
Nếu là hoa khác thì không nói, nhưng với người yêu cúc…
Như cắn miếng bánh mì trên thảm picnic dưới nắng và gió, họ sẽ có một bữa ăn vui vẻ, cô tin chắc là vậy.
“Dù sao thì cô cũng đã vất vả rồi. Tiền công tôi sẽ gửi séc vào tuần sau cho ông Kraus.”
“Cảm ơn phu nhân. Chúc bà một buổi tối vui vẻ, và xin hãy liên hệ với tôi bất cứ khi nào bà cần ạ.”
Cuối cùng cũng xong rồi.
Daisy cúi chào rồi rời khỏi phòng ăn.
***
Một ngày thật mệt mỏi. Rời khỏi dinh thự và đi bộ băng qua khu vườn, Daisy hít một hơi thật sâu.
Có phải vì là dinh thự của đại thương nhân chăng? Nhà Montardi có một khu vườn vô cùng tráng lệ. Mọi ngóc ngách đều được chăm chút một cách kỹ lưỡng.
“Quả nhiên… có tiền đúng là thích thật.”
Không chỉ có một nhà kính riêng để sưu tầm những loài cây quý hiếm, mà ngoài trời còn có một vườn hoa hồng rộng lớn được trang trí vô cùng công phu.
Chưa hết, còn có cả đài phun nước và vô số tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch được xếp dọc lối đi. Mỗi lần nhìn thấy, Daisy đều cảm thấy choáng ngợp trước sự lộng lẫy đó.
Khi còn làm Đại công tước phu nhân, cô từng chán ngán cảnh này. Bây giờ cô lại là một người làm thuê ra vào nơi này. Sự vô thường của cuộc đời khiến cô cười nhạt.
Dù vậy, có tốt đẹp đến đâu thì đó cũng không phải là của cô, nên lòng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Dù là một cuộc sống kiếm sống qua ngày, đó vẫn là con đường cô tự chọn, nên cô không hối hận.
“…Mệt quá.”
Cô đã phải đi bộ một quãng đường dài từ dinh thự ra đến cổng, có lẽ vì thiếu ngủ nên hôm nay con đường đó dường như dài hơn bình thường.
Cô đã tất bật chạy tới chạy lui từ sáng sớm. Lúc này mặt trời đã xuống thấp, bầu trời nhuộm một màu đỏ rực.
Chẳng bao lâu nữa, bữa tiệc tối sẽ bắt đầu.
“Chắc vị khách quý thích hoa cúc cũng sắp đến rồi.”
Nghe nói là từ nước ngoài đến.
Là người nước nào nhỉ? Việc đặc biệt chỉ định loài hoa yêu thích cho thấy đó là một người rất tinh tế.
Trước mặt bà Montardi, cô đã mạnh miệng đảm bảo rằng người đó sẽ thích…
Nhưng nếu họ không thích thì sao? Nếu người nước ngoài đó có gu thẩm mỹ khác biệt với cô thì sao?
Nghĩ đến đó, cô có hơi lo sợ. Nhưng nỗi lo lắng đó không kéo dài lâu.
“Thôi. Dù sao mình cũng đã cố hết sức rồi.”
Nếu người đó không thích thì cùng lắm cô cũng chỉ bị đuổi việc thôi mà?
Dù sao thì cái tên Phillip đó cứ quấy rầy mãi cũng khiến cô phát chán rồi. Bị đuổi việc thì cô sẽ cùng Rose tìm một chỗ khác thôi.
Có lẽ vì đã trải qua bao thăng trầm. Chỉ cần còn thở thì kiểu gì cũng sống được thôi. Nghĩ vậy, lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đã từng có lúc cô lo lắng và bồn chồn vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng bây giờ cô đã hiểu rằng cơ hội trước mắt không phải là tất cả.
Lúc đó, từ phía xa, cánh cổng lớn mở ra và có tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên.
Chắc vị khách quý đó đã đến.
Daisy vô thức nhìn sang, cô bỗng chạm mắt với đôi mắt xám xanh quen thuộc. Ngay lập tức, tim cô như hững lại một nhịp.
Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, dáng đứng thẳng tắp vẫn như ngày nào, nhưng không hiểu sao vẻ mặt lại trở nên sắc sảo hơn.
Khi cởi bỏ bộ quân phục, hắn vẫn cao lớn và uy nghi, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực như đối diện với một con mãnh thú rồi.
…Vậy thì, cách trang trí hoa cúc dại chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Vì vị khách quý thích hoa cúc dại đó không ai khác chính là Maxim von Waldeck.
***
“…Chắc là không nhìn thấy đâu.”
Daisy vừa tưới nước cho những chậu hoa vừa lẩm bẩm một mình.
Việc cô chạm mắt hắn có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Không, cho dù hắn có nhìn thấy thì cô cũng đang đội chiếc mũ rơm rộng vành, và khoảng cách cũng khá xa, nên có lẽ hắn đã không nhận ra cô.
Daisy đội lại chiếc mũ rơm hôm đó, liên tục nhìn vào trong gương.
Mắt cô đã bị che khuất rồi. Ở Waldeck, cô ăn mặc sang trọng khác hẳn so với ở đây. Chắc chắn hắn không nhận ra cô đâu nhỉ?
Ừ. Với tính cách đó, nếu nhận ra thì hắn đã lao đến bắt chuyện ngay lập tức rồi.
Không, không phải vậy.
Có thể hắn đã nhận ra cô nhưng vẫn cố tình lờ đi. Cô đã quá nghĩ cho bản thân mình rồi.
Họ đã ly hôn, giữa họ đã kết thúc, chẳng có lý do gì để họ phải chào hỏi nhau cả. Chắc chắn là vậy.
Daisy cố gắng hết sức để xua tan ký ức ngày hôm qua bằng cách hết lần này đến lần khác tự biện minh, nhưng cô vẫn thấy rối bời.
Không, nhưng hắn là vị vua của Antica, sao lại đến một thương đoàn nhỏ như thế này? Bình thường khách của quốc gia sẽ được hoàng gia tiếp đón chứ?
Cô lật lại mấy trang báo, chỉ thấy tin vua Antica sẽ đến Egonia vào cuối tháng này, ngoài ra không có gì khác.
Vậy đó là một lịch trình không chính thức. Tại sao…?
Hoặc hắn không phải Maxim. Dù nghe có vẻ vô lý, có lẽ cô đã quá mệt mỏi nên mới nhìn nhầm.
Ôi, mong là như vậy.
Dù gì cũng chẳng liên quan đến cô.
Một người mà cô sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Hãy làm việc thôi, làm việc thôi.
Daisy lắc đầu để xua tan những suy nghĩ vẩn vơ rồi dùng khăn lau sạch những chiếc lá của chậu cây cảnh cho đến khi chúng bóng loáng.
“Tôi đến để mua hoa.”
Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng khiến cả người Daisy cứng đờ.
Daisy khó khăn lắm mới xoay được người lại và chạm mắt với hắn.
“…Daisy.”
Giọng nói trầm thấp lại một lần nữa vang vọng bên tai, khiến tim cô như ngừng đập.
Kẻ vô lễ cúi người xuống, vén vành chiếc mũ rơm của cô lên.
“Cho tôi một bó hoa cúc.”
Hắn tràn ngập tầm mắt cô. Maxim nghiêng đầu mỉm cười.
Huhu dnay k up trn nx ạ