[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 175

Chương 175
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Quán ăn nằm sâu trong con hẻm cảng đã chật kín khách, từ những người lạ mặt vừa xuống tàu đến những công nhân ghé vào uống vài ly sau giờ làm.
Daisy và Rose cố tình chọn bàn khuất nhất.
Bình thường Daisy không hay đến những nơi ồn ào như thế này, nhưng hôm nay, sự náo nhiệt lại là nơi lý tưởng để hai kẻ trốn chạy trút bầu tâm sự, lẫn mình vào đám đông.
“Hình như cô đói lắm thì phải.”
Thay vì ăn phần của mình, Daisy nhìn Rose đang ngấu nghiến nhai miếng thịt cắt vội, rồi đẩy đĩa của mình qua.
“Ăn cái này đi.”
“Cảm ơn. Khụ, khụ…!”
Rose vội vàng ăn đến nghẹn cả họng, ho sặc sụa và vỗ mạnh vào ngực.
Vụng về thật. Daisy đưa cốc nước cho Rose đầy lo lắng, cô ta cũng không từ chối mà uống ừng ực.
“…Ha, cuối cùng cũng sống sót rồi. Tôi cứ tưởng mình chết đói đến nơi rồi chứ.”
Sau khi ăn uống no nê, khuôn mặt Rose mới tươi tỉnh trở lại.
Bình thường cô ta không phải là người háu ăn, dù có thói ăn cắp vặt hay ham muốn tình dục. Vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch của Rose trông như người đã nhịn đói mấy ngày liền.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Đã đến lúc hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Daisy có rất nhiều điều tò mò. Rose đã sống thế nào trong suốt thời gian qua? Rốt cuộc cô ta đã sống sót bằng cách nào? Cô muốn biết tất cả, không bỏ sót một chi tiết nào.
Maxim đã từng nói hắn không giết sơ Sophia. Lý do rất đơn giản. Hắn không muốn bị vợ mình ghét bỏ.
Liệu có phải vì thế mà hắn cũng đã tha cho Rose không? Nhưng trường hợp của sơ và Rose hoàn toàn khác nhau.
Chỉ vì không muốn bị vợ mình ghét mà tha cho một điệp viên của quân cách mạng sao?
Vẫn còn đầy rẫy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
“Chuyện kể ra thì hơi dài dòng…”
Rose cảm thấy chuyện phải đến cuối cùng cũng đã đến, cô ta né tránh ánh mắt Daisy một lúc rồi ấp úng.
“Hôm đó, sau khi tạm biệt cô, tôi chạy trốn nhưng bị bắt lại, may mà trốn thoát được ra ngoài. Suýt chút nữa đã bị lôi ra bãi xử bắn rồi.”
Rose kể lại chuyện sau khi hai người chia tay.
Chuỗi tràng hạt mà Daisy đưa cho Rose đã nằm trong tay Maxim.
Vậy nên khi nhìn thấy nó, Daisy mới nghĩ rằng Rose đã bị hành quyết
Việc Noah bị xử tử ngay trước mắt cô đã khiến cô nghĩ như vậy là điều đương nhiên.
Nhưng Rose, dù bị bắt vì bị phát hiện là gián điệp, không hiểu sao đã không bị xử tử ngay lập tức. Dù đã trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng cô ta vẫn trốn thoát được một cách thần kỳ.
Ngay sau khi cô ta bỏ trốn, báo chí đã tràn ngập tin tức về vụ ‘bắt cóc Daisy von Waldeck’ và một cuộc truy quét lớn nhắm vào quân cách mạng đã diễn ra.
“Tôi nghe nói cô đã bị bắt cóc nên đã rất lo lắng đến phát điên lên, không biết làm sao cả. Sau đó cũng không có thêm tin tức gì. Tôi còn tưởng cô chết rồi chứ.”
Nhờ vụ bắt cóc đó, Rose đã lặng lẽ ẩn náu trong khu ổ chuột, và việc sự chú ý bị phân tán đã giúp cô ta tránh được nguy hiểm.
Khi tình hình lắng xuống, cô ta đã vượt biên khỏi Antica, lang thang khắp nơi, cuối cùng đến được đây.
“Vậy là cô đã sống bằng cách móc túi sao?”
“Đâu có. Móc túi gì chứ. Cô coi tôi là cái gì vậy? Tôi đã làm nhiều việc lắm. Nhiều việc lắm.”
Rose càu nhàu, tỏ ra ấm ức, nhưng không nói rõ là đã làm gì.
Chắc chắn là những việc không đàng hoàng, nhưng có sao đâu.
Daisy đã nghĩ rằng Rose chắc chắn đã chết. Việc họ gặp lại nhau như thế này là một phép màu. Cứ như một món quà mà Chúa đã gửi đến cho cô vậy.
“Tôi thật sự đã định sống tử tế từ giờ trở đi đấy? Nhưng khi đến tận đây để bắt đầu một cuộc đời mới, tôi lại bị mất ví… tôi chỉ định nhờ sự giúp đỡ của một người Egonia ngốc nghếch một chút thôi.”
Tiếc là người ngốc nghếch đó lại là cô. Rose lẩm bẩm, liếc nhìn Daisy.
“Không phải tiếc, mà thật may vì đó là tôi mới phải. Nhờ vậy cô mới không phạm tội.”
“Vậy à.”
“Ừ, dù sao thì cô bình an là tốt rồi.”
Daisy nắm chặt tay Rose, cô ta cười một cách ngượng nghịu.
“Sao hôm nay cô sến súa vậy hả?”
“Chỉ là gặp lại cô ở đây tôi vui quá thôi. Vẫn không thể tin được.”
“Thôi đi, dù sao còn sống thì cũng sẽ gặp lại nhau thôi. Chúng ta đã hứa rồi mà?”
Rose vừa trách móc vừa nói thêm như thể đó là điều đương nhiên.
“Nhớ không? Hồi đó, tụi mình hứa mở quán trọ ở thị trấn cảng đấy.”
“Ừ. Thế nên tôi mới đến đây.”
“Vậy nên… tôi cũng vậy, đồ ngốc.”
Ánh mắt hai người phụ nữ chạm nhau, cả hai cùng xúc động, mắt long lanh.
Ngớ ngẩn thật.
Daisy cố gắng kìm nén cảm giác cay cay ở mũi và nước mắt đang chực trào ra.
Sau khi biết mình mang thai, Daisy và Rose đã lên kế hoạch cho một cuộc sống mới ở chính nơi này, Marseri.
Dù nghĩ rằng Rose đã chết, nhưng Daisy vẫn đến đây một cách vô thức.
Chỉ là lúc đó, cô muốn giữ lời hứa đã còn dang dở bằng cách này thôi.
Được sống lại một cuộc đời khác, Daisy đã muốn thực hiện ít nhất một hứa từng bỏ lỡ. Vậy nên cô đã đến đây.
Nếu như. Khi đó…
Cô nghe theo lời Rose, thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Nếu cô không đến tu viện mà bỏ trốn cùng Rose, liệu Reilly có còn sống không? Liệu cô có thể ôm đứa bé mà cô chưa từng được ôm lấy ngay cả trong giấc mơ vào lòng thật không?
Có lẽ không chỉ Reilly mà cả sơ Sophia cũng sẽ vẫn còn sống.
Ừ, bây giờ nói những điều đó thì có ích gì nữa.
Daisy lắc đầu để xua tan những suy nghĩ vẩn vơ.
Tất cả đều là những ý nghĩ vô ích.
Dù hiện tại cô không hình dung ra được một tương lai rõ ràng.
Dù cô còn vụng về, thiếu sót…
Vì những người đã ra đi, cô phải tiến lên, không thể cứ mãi chìm trong quá khứ được.
“Hẹn cô trước mà lại đến muộn thế này, tôi xin lỗi nhé.”
“Thôi, giữa chúng ta còn khách sáo xin lỗi làm gì.”
Không chỉ riêng Daisy cảm thấy xúc động, khóe mắt Rose cũng đã đỏ hoe.
Hai người phụ nữ sướt mướt khóc lóc thì có ích gì chứ. Daisy cố nhếch môi cười.
“Đúng không? Vậy để kỷ niệm chúng ta gặp lại, gọi thêm món gì nữa nhé?”
Rose lắc lắc chiếc ví của Daisy.
Đã hứa là sẽ sống một cuộc đời mới mà. Vẫn cái tật ăn cắp như ngày nào.
Haizz. Thay đổi một con người đâu phải chuyện dễ dàng. Hành động rất ‘Rose’ khiến Daisy phải bật cười.
Thấy cô gật đầu một cách miễn cưỡng, Rose gọi thêm hai cốc bia ngay lập tức.
Ực ực. Cô ta tu một hơi hết nửa cốc bia rồi đặt mạnh xuống bàn, khẽ hỏi Daisy.
“Còn cô thì sao? Thời gian qua cô đã như thế nào vậy?”
“…Thì”
Cô cứ tưởng thời gian trôi qua sẽ khiến mọi chuyện tốt hơn
Vậy mà khi cố gắng kể lại những chuyện đã xảy ra, Daisy lại nghẹn lời, cổ họng nghẹn đắng.
Sơ Sophia qua đời, để sảy mất Reilly, đến những ký ức họ cào xé và hủy hoại lẫn nhau với Maxim. Cô mãi không thể tự mình nói ra những điều đó.
Phải bao nhiêu năm nữa thì những chuyện đó mới trở nên bình thường? Có lẽ cả đời này cũng không thể. Cô chỉ dần chấp nhận nó hơn thôi.
Nhưng rồi một ngày nào đó, cô sẽ có thể vừa cười vừa kể lại những chuyện đó như một kỷ niệm.
Thay vì trả lời ngay, Daisy nghiêng cốc bia của mình.
Ực ực. Cảm giác sủi bọt của ga khiến những cảm xúc nghẹn ứ trong lòng cô vơi đi một chút.
“Như cô thấy đấy, đứa bé giờ không còn nữa.”
Daisy thở dài, chậm rãi mở lời.
“Tôi cũng không có chồng nữa.”
Vì là Rose. Chỉ với Rose thôi…
Cô không muốn nói dối rằng mình đã sống tốt trong suốt thời gian qua.
Dù cô có nói dối, Rose cũng sẽ phát hiện ra.
“Cứ thế sống cũng tàm tạm. Dạo này tôi làm ở một cửa hàng hoa.”
“Đồ điên này. Làm tốt lắm.”
Cái miệng cô ta vẫn cay nghiệt như xưa.
Lần này Rose nắm chặt tay Daisy với vẻ mặt xúc động.
“Chắc một mình như vậy khó khăn cho cô lắm. Làm tốt lắm. Easy của chúng ta.”
“Ừ. Tôi cũng khá giỏi mà. Đúng không?”
“Ừm.”
Chỉ cần sống sót thôi đã là một điều tuyệt vời rồi.
Lời an ủi từ chị em khiến Daisy thấy được an ủi vô cùng.
“Giỏi thế thì chúng ta cứ uống cho đã đi. Uống xong rồi quên hết những ký ức tồi tệ!”
Cứ như vậy, những cốc bia rỗng trên bàn cứ tăng dần.
Và không biết bao lâu đã trôi qua.
…Đồ khốn.
Ầm! Daisy đặt mạnh cốc bia xuống bàn, chửi rủa bằng giọng lè nhè.
“Ừ, mẹ kiếp. Cuộc đời thật công bằng. Đám đẹp trai thì thằng nào thằng nấy đều là đồ khốn nạn.”
Rose vừa nhai khô thịt vừa hùa theo chửi rủa Maxim.
“Này, bảo hắn cút đi! Chị đây sẽ kiếm cho cô một anh chàng mới. Cứ chờ đó!”
Rose vén tóc lên, cởi hai cúc áo để lộ xương quai xanh và cần cổ. Cô ta tự tin đứng dậy, nhưng Daisy vội vã nắm lấy tay Rose, mắt rưng rưng
“Không muốn.”
“Sao thế?”
“Chỉ là tất cả bọn họ đều xấu xí hết. Hức…”
Đồ đáng thương. Dù buồn cười nhưng Rose nghĩ đó là một lý do rất chính đáng.
***
“Hai quý cô ngồi ở cái bàn trong góc sau cột cây kia. Đừng cho họ uống thêm rượu nữa. Bây giờ mang bánh ngọt tráng miệng ra đi. Ở đây có bánh kem tươi không?”
“Vâng, có ạ, nhưng…”
“Cho một cái thật lớn đi. Họ thích ăn và ăn cũng khỏe nữa.”
Chủ quán liếc nhìn người đàn ông vừa đưa ra yêu cầu đặc biệt.
Đề nghị này rất bình thường ở đây, nhưng…
“Và tính tiền bữa ăn của hai quý cô bằng cái này.”
Số tiền ghi trên tấm séc mà người đàn ông đưa ra quả thực không bình thường chút nào.
“À… thưa ngài, số tiền lớn như vậy thì… khoan đã, tôi có tiền lẻ rồi…”
“Không cần thối. Hôm nay đóng cửa quán sớm thì sao?”
“…Vâng?”
Dù số tiền đó đáng để ông ta làm thế, nhưng yêu cầu này vẫn rất kỳ lạ.
Chủ quán ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt từ đầu đến chân.
Hắn đội một chiếc mũ kéo thấp xuống, rõ ràng không phải một người thường.
“Ta không thích bị hỏi lại. Nếu từ chối thì ta buộc phải cho người đóng cửa quán. Chọn đi?”
“Tôi sẽ… mang tráng miệng cho hai quý cô đó. Sau khi họ ăn xong, tôi sẽ đóng cửa hàng. Vậy… tôi nên nói ai gửi bánh kem đến ạ?”
“Cứ nói.”
Người đàn ông đang nói thì khẽ bật cười.
“Cứ nói là một thằng khốn nào đó gửi đến đi.”
Huhu dnay k up trn nx ạ