[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 174

Chương 174
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“…Easy.”
Daisy đang tỉa cành hoa hồng bằng chiếc kéo làm vườn để cắm vào bình, chợt ngẩng đầu lên khi có người vỗ nhẹ vào vai cô.
“Easy?”
Khi ánh mắt cô chạm phải Philip đang nhìn mình, Daisy tròn mắt ngạc nhiên.
“Tôi gọi cô nãy giờ mà cô không nghe thấy sao?”
“Không, tôi nghe thấy rồi. Nhưng tôi không muốn anh gọi tôi như vậy.”
Daisy thẳng thừng từ chối, vẻ thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt Philip.
“Sao thế? Tên thân mật mà. Dễ thương đấy chứ.”
“Cứ gọi tôi là Isabelle đi. Tôi không thích gọi bằng tên thân mật.”
Isabelle Trevis.
Đó là tên giả cô đã dùng khi trốn khỏi Valdek và là cái tên cô dùng kể từ khi đến sống ở đây.
“Ra vậy.”
Philip liếc mắt dò xét, chờ đợi cơ hội, rồi nhanh chóng kéo chiếc ghế trống đến ngồi sát bên Daisy.
“Lúc nào cô cũng tỉ mỉ tỉa hết gai hoa hồng thế này à?”
“Vâng.”
“Cha tôi bảo làm thế à?”
“Không, không hẳn…”
Daisy ngập ngừng rồi trả lời.
“Làm thế này khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn. Nếu lỡ chạm vào gai thì sẽ bị đau, mà hoa lại là món quà ý nghĩa. Ai cũng muốn cảm thấy an toàn khi ngắm hoa mà.”
Đã hai năm kể từ khi cô đến đây.
Nhờ Đại công tước phu nhân đời trước, Daisy đã thoát khỏi Valdeck và định cư ở vùng duyên hải phía nam nước Egonia láng giềng.
Marseri là một thành phố cảng phát triển thương mại và buôn bán, nằm không xa thủ đô Egonia.
Sau khi rời khỏi Valdeck, Daisy đã suy nghĩ một lúc về việc mình nên làm gì. Cuối cùng, cô xin vào làm ở một cửa hàng hoa.
“Dù có làm thêm thì lão già keo kiệt đó cũng chẳng tăng lương cho cô đâu. Cứ thong thả đi.”
“Ôi, không được đâu ạ.”
“Sao lại không? Cha tôi không có ở đây, giờ tôi mới là ông chủ. Cửa tiệm này rồi tôi cũng sẽ thừa kế mà thôi.”
Philip vênh váo khoe khoang, Daisy chỉ khẽ cười để đáp lại.
Anh ta là con trai ông Kraus chủ tiệm hoa, có nước da ngăm và một mái tóc đỏ.
Philip giúp cha mình nhập hoa từ nông trại và giao hàng.
“Thằng ranh này!”
Ông Kraus lao tới, dùng tờ báo đập lên đầu Philip.
“Lại không đi giao hàng mà ở đây lười biếng, còn làm vướng chân Isabelle nữa hả?”
“Sáng nay con đi giao một chỗ rồi mà. Thật luôn đấy, nghỉ ngơi chút cũng không được sao?”
Philip gãi đầu càu nhàu, nhưng ông Kraus không quan tâm, ông đập thêm một cái nữa vào đầu con trai mình.
“Tao cứ tưởng mày đã khôn ra rồi chứ. Hóa ra vẫn còn giở mấy trò quỷ quái.”
“Quỷ quái gì chứ. Đây là một kiểu động lực, một sự đầu tư cho tương lai đấy cha.”
“Lại đang lảm nhảm cái gì vậy?”
“Mẹ đã bảo đàn ông phải có vợ con mới nên người được. Cha trước khi có con cũng chẳng ra gì…”
“Đồ trời đánh! Cái thằng thân mình còn lo chưa xong mà đòi vợ con hả!”
Ông Kraus quát lên như sấm.
“Chả nhẽ con còn không được mơ sao? Trong mắt cha con có vẻ vô dụng, nhưng con đã có kế hoạch cho tương lai của riêng mình rồi.”
…Tương lai.
Daisy chậm rãi nghiền ngẫm từ mà Philip liên tục nhấn mạnh. Việc cô làm ở cửa hàng hoa không có lý do đặc biệt nào cả.
Sau khi đến đây, cô đã suy nghĩ rất kỹ. Một cuộc sống mới bắt đầu với sự giúp đỡ của nhiều người, cô muốn làm gì đây? Ừ, nếu được thì cô muốn làm một công việc khiến mình cảm thấy vui vẻ.
Nhớ lại khoảnh khắc khiến Daisy hạnh phúc nhất…
“Đây, nhận lấy đi.”
Cô rất thích khoảnh khắc vào ngày kết hôn, Maxim đã tặng bó hoa cúc đầu tiên cho cô.
“Đây, quà cho em.”
Ngay cả ký ức hạnh phúc cuối cùng cũng là khi cô nhận được bó hoa từ Maxim vào ngày họ cùng đi dã ngoại.
Chỉ đơn giản là vì vậy mà cô bắt đầu.
Hạnh phúc của Daisy vẫn còn ở Valdeck.
Thật nực cười.
Cô rời đi vì không hạnh phúc, và có lẽ sẽ không bao giờ hạnh phúc nữa. Vậy mà ký ức hạnh phúc nhất của cô lại là về Maxim. Ngay cả bản thân cô cũng thấy mâu thuẫn.
Nhưng, dù sao đi nữa…
Ngay khi Daisy chi chạm vào những bông hoa, mọi suy nghĩ phiền nhiễu đều tan biến.
Dù chưa hình dung được tương lai ra sao, nhưng nếu cứ sống trọn từng ngày, một ngày nào đó cô sẽ có những mong ước nhỏ nhoi. Cô đã nghĩ như vậy.
Hơn nữa, việc tỉa tót và trang trí hoa lại khá hợp với cô.
Daisy nhanh nhẹn, khéo léo và có năng khiếu cắm hoa, danh tiếng cứ dần dần lan truyền giúp cô có được rất nhiều khách quen.
Cô còn nhận cung cấp hoa cho quý tộc, thương nhân giàu có, hoặc trang trí sự kiện.
“Đừng cãi nữa. Nhanh chóng làm xong trước tối nay đi. Ngày mai chúng ta sẽ bận tối mắt vì Montardi đấy. Đến nông trại của ông Franz lấy chỗ hoa đã đặt nữa.”
“Con biết rồi. Con đi ngay đây.”
Philip càu nhàu rồi rời đi, trong tiệm chỉ còn ông Kraus và Daisy.
“Ông chủ, đơn hàng của Montardi lần này là trang trí hoa nữa ạ?”
“Ừ, họ dặn dò phải cẩn thận thật đặc biệt đấy. Có khách quý từ nước ngoài đến.”
Montardi là một gia tộc thương nhân sở hữu nhiều tàu buôn, điều hành một thương đoàn khá lớn, thuộc hàng đầu ở Egonia.
Vì vậy, việc tiếp đãi khách quý là chuyện thường ngày, và mỗi khi đó họ đều đặt những lẵng hoa cao cấp và lộng lẫy.
Đây là khách hàng VIP lớn nhất, chiếm phần lớn doanh thu của cửa hàng hoa này, nên ông Klaus không thể không lo lắng.
“Chúng ta dùng hoa hồng như lần trước được không ạ?”
“Không, lần này yêu cầu đặc biệt, lần này họ có yêu cầu hơi đặc biệt. Ta muốn bàn chuyện này với con.”
Ông Kraus trông có vẻ khó xử.
“Vị khách đó thích hoa cúc, nên họ muốn chúng ta chuẩn bị thay cho hoa hồng lộng lẫy. Con có làm được không?”
***
Vì ngày mai sẽ rất bận rộn, nên Daisy đã tan làm sớm hơn một chút và ghé vào quán cà phê yêu thích của mình.
Dù không ngon bằng tay nghề của Robert làm ở Valdek… nhưng ở đây vẫn bán một loại bánh kem tươi khá ngon.
Cô thường ăn tối nhẹ ở đây thay vì về nhà.
Ăn đồ ngọt để xua tan mệt mỏi trong ngày và nghe những câu chuyện phiếm của những người xung quanh là niềm vui duy nhất trong ngày của cô.
Daisy dùng nĩa cắt một góc bánh kem tươi đưa vào miệng rồi bắt đầu phác họa trên cuốn sổ tay. Đó là mẫu trang trí hoa cúc dại cho Montardi.
“Ừm, trước hết dùng cúc Marguerite vậy… rồi dùng gì nữa nhỉ”
…Mao lương?
Không, hoa mao lương có vẻ nổi bật quá. Lần này cúc Marguerite mới là chủ đạo mà.
Điên mất.
Yêu cầu quá đặc biệt khiến đầu óc cô như muốn nổ tung.
“Khách quý mà sở thích giản dị thật.”
Daisy cắn đầu bút chì, rồi cô chợt nảy ra một gợi ý từ chính lời mình vừa nói.
“Đúng rồi, sở thích giản dị… nếu sở thích giản dị… hay là chỉ dùng cúc Marguerite thôi nhỉ? Dù sao thì cũng là theo sở thích của vị khách đó mà.”
Cũng dễ thương đấy.
Cuối cùng cũng tìm ra giải pháp, Daisy phác thảo lại trên một trang mới.
“Phải bảo họ nhập thật nhiều cúc Marguerite mới được.”
Một việc độc đáo nhưng cũng khá thú vị. Hoa cúc cũng là loài hoa Daisy yêu thích nhất.
“Đừng hối hận, bây giờ cứ đầu tư vào đi. Chắc chắn sẽ tăng giá đấy?”
“Chỉ toàn lời đồn thôi. Kinh tế khó khăn, giá đất đứng im mấy năm rồi.”
Hai quý ông ở bàn bên cạnh đang tranh cãi về bất động sản.
Một cảnh tượng thường thấy ở đây.
“Ông thông tin chậm quá. Nghe nói cuối tháng này vị vua mới của Antica sẽ đến thủ đấy?”
Khoảnh khắc đó, chiếc bút chì trong tay Daisy dừng lại trên trang giấy vẽ.
Vị vua mới của Antica. Cũng đã một thời gian khá lâu kể từ khi Maxim lên ngôi, vậy chắc chắn là Maxim.
“Nghe nói là vì hôn nhân nữa đấy. Ngôi vị hoàng hậu Antica vẫn còn trống mà. Lại chẳng phải một trong những công chúa Egonia sẽ là đối tượng tái hôn của ngài ấy sao?”
“Nếu là quốc hôn thì càng tốt chứ sao. Đến đây nhân tiện giải quyết luôn chuyện thuế quan. Nghĩ mà xem. Vậy thì chỗ nào sẽ tăng giá đầu tiên. Đương nhiên là cảng rồi.”
Daisy gấp cuốn sổ tay lại và đứng dậy.
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở.
***
Daisy cứ thế bước đi dọc theo bến cảng. Gió biển thổi vào khiến cô cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Cô biết Maxim đã lên ngôi.
Vì cô đã rời đến Egonia, thông tin cô có được hạn chế hơn so với ở Antica, nhưng cô lại thấy vậy cũng tốt.
Cô mong hắn sẽ gặp được một người phù hợp và sống cuộc đời của hắn, còn cô sẽ sống cuộc đời của riêng mình.
Trong lòng cô chắc chắn không hề thay đổi ý định đó.
Vậy mà, khi nghe tin về Maxim, lòng cô lại xao động như mặt hồ đang phẳng lặng chợt gợn sóng.
Chỉ vì một hòn đá mang tên Maxim được ném ra. Thật thảm hại.
“…Giờ ngài ấy chẳng liên quan gì đến mình nữa rồi.”
Ừ, không người phụ nữ nào lại vui vẻ khi nghe tin về người chồng cũ của mình cả. Đó là điều rất bình thường, chỉ là vậy thôi.
“Không sao.”
Daisy lẩm bẩm tự trấn an mình.
Tin tức Maxim sẽ đến Egonia khiến Daisy thấy sợ hãi, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình không cần phải như vậy.
Dù sao hắn cũng là vị khách vương quốc, nên hắn sẽ phải đến thủ đô. Họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Giờ đây mỗi người đã đi một con đường khác nhau. Dù đã từng yêu nhau say đắm, đó cũng chỉ là mối duyên trong quá khứ, không còn điểm chung nào nữa.
Cô không hối hận vì đã rời xa hắn.
Đó là một mối nhân duyên sai lầm, nên cô phải làm như vậy, và dù có quay lại, cô vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. Cô cũng không ảo tưởng một cách ngây thơ rằng Maxim sẽ không tái hôn sau khi ly hôn.
Không, ngược lại thì, thật lòng…
Cô mong Maxim được hạnh phúc.
Đó cũng là lý do cô đưa ra lựa chọn như vậy. Giữ một người bất hạnh như cô bên cạnh sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho Maxim.
Chỉ là cô vẫn chưa quen mà thôi. Nỗi hỗn loạn trong lòng này rồi sẽ tan biến.
Một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ trở nên bình thường, và cô sẽ có thể chấp nhận mọi thứ một cách bình thản. Daisy đã nghĩ như vậy.
Bịch-!
Đúng lúc đó, một người chợt va vào vai Daisy rồi đi qua.
Cô giật mình kiểm tra lại người. Ví tiền đã biến mất. Nhận ra mình vừa bị móc túi, cô ngay lập tức đuổi theo kẻ va vào mình.
Những con hẻm sau cảng chằng chịt như mê cung, nhưng Daisy đã thuộc lòng địa hình nơi này. Vì vậy, việc dồn tên móc túi vào ngõ cụt không hề khó khăn.
“Đồ ăn cắp khốn kiếp!”
Ầm-! Cùng với tiếng động lớn, Daisy cuối cùng đã ép được tên trộm vào tường.
“Thà móc gan con rận ra ăn còn hơn! Dám trộm đồ của bà hả?”
“Á, á, á!”
Tên trộm bị vặn tay ra sau lưng rên rỉ vì đau đớn.
“Để ta xem cái mặt của ngươi trông thế nào. Ta sẽ giao anh cho cảnh sát, cho ngươi bẽ mặt đến chết luôn!”
Daisy nghiến răng, giật phắt mũ của tên trộm ra.
“Ơ, cô…?”
Một gương mặt quen thuộc hiện ra. Daisy không tin nổi vào mắt mình.
“…Rose?”