[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 173

Chương 173
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Ầm-!
Chủ nhân nhà Valdeck đẩy tung cửa phòng ngủ của Đại công tước phu nhân đời trước mà không thèm gõ. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Tiếng bước chân thô bạo vang vọng khắp sàn nhà.
Hắn hẳn là đang rất vội. Olivia von Valdek đang chỉnh trang trước gương, liếc nhìn kẻ vô lễ trong gương rồi lại tập trung vào vẻ ngoài của mình.
“Con quên mất cách gõ cửa rồi sao? Lần nào gặp con ta cũng thấy con nóng nảy như vậy.”
“Giờ là lúc để nói mấy lời thong thả đó sao?”
Nhìn vẻ kích động đó, rõ ràng hắn đã đoán ra.
Olivia von Valdeck nhận đôi bông tai sapphire lấp lánh từ nữ quản gia Karen, đeo vào tai phải rồi nói.
“Còn có người hầu ở đây. Con hạ giọng xuống đi. Tai ta vẫn còn thính lắm.”
“Ra ngoài hết đi.”
Theo lệnh Maxim, các nữ hầu giúp Olivia trang điểm nhanh chóng rời phòng. Chỉ còn hai người nhà Valdeck, bầu không khí trở nên nặng nề hơn hẳn so với khi có người làm ở đó.
“Easy đâu?”
“Con hỏi ta làm gì?”
Không vòng vo, hắn đi thẳng vào vấn đề, nhưng Đại phu nhân công tước đời trước chỉ đáp lại một cách thờ ơ.
“Con biết là do thím. Khi con còn lịch sự, thím nên khai thật đi, sẽ tốt hơn cho cả hai.”
“Hừ.”
Đại công tước phu nhân cười khẩy, Maxim rút khẩu súng lục ra rồi chĩa vào bà.
“Thím giấu cô ấy ở đâu?”
Nhìn thấy nòng súng chĩa vào sau gáy mình, Olivia von Valdek quay người lại đối diện với Maxim von Valdek.
Dù nòng súng đang chĩa thẳng vào giữa trán bà, đôi mắt xanh thẳm của bà vẫn không hề có vẻ sợ hãi.
“Con định bắn ta sao?”
“Không phải là không thể.”
“Ừ nhỉ. Ta sống cũng đủ lâu rồi. Chắc con đang bận nhiều việc lắm. Mau nổ súng xong rồi đi làm việc của con đi.”
Cạch-. Cùng với tiếng xoay ổ đạn, Olivia von Valdek lại cười nhạt một tiếng.
“Ta không đủ kiên nhẫn đâu. Thím mau nói đi.”
“Điều 5, Maxim von Valdeck, cấm không được bất hiếu với thím mình.”
“Hình như thím nghĩ bây giờ ta còn để ý đến những thứ đó. Đừng có ảo tưởng.”
“Ta biết rõ con không để ý đến những thứ đó. Vậy nên con càng không thể bắn ta. Cho đến khi con tìm ra Daisy ở đâu.”
Olivia von Valdek thản nhiên nhìn lại vào gương, đeo chiếc bông tai sapphire còn lại vào tai trái.
“Ta đang cho thím cơ hội vì phép lịch sự. Nếu ta tự tìm ra, thím cũng sẽ không được yên đâu.”
“Tìm ra rồi con cũng không bắn ta được đâu. Dù không có hợp đồng thì còn có Sơ Sophia, Reilly, và cả Daisy mà con yêu nữa.”
“… Thím!”
“Ta đã bảo hạ giọng rồi. Dám vô lễ trước mặt ta thế sao?”
Đại công tước phu nhân đời trước liếc nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh, ánh mắt họ lại chạm nhau. Dù không trực tiếp đối diện, mà chỉ nhìn qua gương, một sự căng thẳng tột độ vẫn bao trùm lấy họ.
“Con cứ như thể ta đã bắt cóc và giấu con bé đi vậy. Maxim, ta không phải con.”
Bà dứt khoát vạch rõ ranh giới.
Đó là một lời chỉ trích chính xác những sai lầm mà người cháu trai đã gây ra trong suốt thời gian qua.
“Em ấy đang ở đâu?”
“Ta không biết. Ta không rõ con bé đã đi đâu. Ta chỉ giúp con bé rời khỏi đây thôi. Chuyện sau đó, làm sao ta biết được?”
“…”
“Con bé không phải là trẻ con. Một người trưởng thành sẽ tự biết đi trên con đường của mình.”
Olivia von Valdek hoàn tất việc trang điểm mà không hề nao núng trước sự giận dữ của người cháu trai, bà mở ngăn kéo tủ trang điểm, lấy ra một phong thư rồi đưa cho Maxim.
“À, Daisy nhờ ta đưa cái này cho con.”
Ánh mắt Maxim lóe lên một tia khác lạ. Hắn nhanh chóng hạ súng xuống, vội vàng kiểm tra nội dung bên trong.
[Gửi Max]
Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một lá thư của Daisy von Valdek, những con chữ tròn trịa được nắn nót cẩn thận.
[Việc gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi. Không thể tránh được. Như thiên tai vậy.]
Mở đầu giống hệt những dòng chữ trong nhật ký của Easy từ kiếp đầu tiên.
Lá thư bình thản và ngắn gọn.
[Có lúc em đã oán giận ngài, nhưng em biết, trong hoàn cảnh đó, ngài không thể làm khác được. Dù rất đau lòng, nhưng em vẫn không trách ngài đâu.]
[Nên xin ngài hiểu cho em, em cũng chỉ có thể làm như thế này thôi.]
Không phải là hận thù hay oán trách. Cũng không phải là buồn bã hay giận dữ.
[Chẳng mấy chốc mà cuộc hôn nhân của chúng ta đã qua một trăm ngày rồi. Dù hơi muộn, nhưng em nghĩ đã đến lúc phải quyết định rồi.]
[Chúng ta ly hôn đi, Max.]
Một dấu chấm hết rõ ràng cho cuộc hôn nhân kéo dài một trăm ngày.
[Từ nhỏ tới giờ, em đã luôn sống cuộc đời do người khác định đoạt.
Easy cũng vậy, Daisy von Valdeck cũng vậy.
Vẫn luôn có sự dối trá, và em cảm thấy kiệt sức vì điều đó.
Dù trái tim của em có chân thành, cuối cùng nó vẫn chỉ là giả dối mà thôi.]
[Em xin lỗi vì lừa dối ngài, và tự lừa dối cả chính mình.
Thật ra, ngay cả bây giờ em vẫn không chắc liệu mình có nên đưa ra lựa chọn này hay không, em cũng sợ nữa. Nhưng dù vậy, em vẫn muốn đi con đường mình đã quyết định.
Từ nay, em muốn sống cuộc đời thật sự em mong muốn.]
[Ngài đừng tự trách mình. Hãy nghĩ đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.]
Khi đọc đến dòng cuối cùng, Maxim choáng váng như vừa bị ai đó đánh vào đầu.
[Max, em có thể sống mà không có Reilly.
Vậy nên ngài… cũng hãy sống mà không có em nhé. Vì em không thể giết ngài… vậy nên ngài nhất định phải sống.]
[Kết thúc cuộc hôn nhân với ngài.
– Vợ cũ của ngài, Daisy]
Trang sau là giấy ly hôn.
[DAISY VON WALDECK]
Chỗ chữ ký ghi rõ ràng tên Daisy von Valdeck.
Chỉ có mục chữ ký của Maxim von Valdek là vẫn trống không.
“Sao có thể như vậy…”
Maxim siết chặt tờ giấy trong tay.
“…Không thể nào.”
Dù đã đọc nhưng hắn vẫn không muốn chấp nhận.
Dù biết đây là ý nguyện thật lòng của Easy, hắn vẫn không muốn ở lại một mình.
Easy, làm sao ta… có thể sống mà không có em được chứ.
Vô lý, thật vô lý.
“Sao thím không ngăn em ấy lại? Thím cũng yêu quý Easy như con gái mình mà, đúng chứ?”
Giọng Maxim trở nên run rẩy.
“Tất cả đều là giả dối sao? Đến khi sắp lên ngôi, thím lại muốn con kết hôn với một gia tộc tốt hơn sao??”
Mắt Maxim đỏ ngầu, gân cổ nổi lên. Bàn tay đang nắm lấy tờ giấy cũng run bần bật.
Vẻ mặt hắn kích động, nhưng mặt khác lại trông mong manh như sắp sụp đổ.
Một kẻ từng ngạo mạn với cả thế gian, giờ đây lại trông thảm hại thế này, thật đáng thương. Đại công tước phu nhân đời trước cố gắng giữ bình tĩnh rồi đáp.
“…Không, cho dù ta có như vậy đi chăng nữa, thì liệu con có nghe lời ta không? Con, người thậm chí còn không chịu khuất phục trước mặt cả hoàng hậu.”
“Vậy tại sao…”
“Lý do ta cũng đã nói rồi. Vì thế đấy. Vì ta nhớ con gái ta.”
Maxim vẫn không hiểu, hắn lẩm bẩm như người mất hồn, bà khẽ mỉm cười với hắn.
“Càng quý trọng thì càng không nên cố gắng nắm giữ. Đó là sự độc đoán và kiêu ngạo của con. Mong đợi một bông hoa bị bẻ gãy cành mà vẫn tươi tốt là một lòng tham hão huyền.”
Hắn biết. Muốn có được Easy là tham vọng của hắn.
Nhưng… dù biết đó là một lòng tham quá đáng
Nếu cứ dễ dàng buông bỏ, thì đó chắc chắn không phải là lòng tham.
Khốn kiếp thay.
Từ kiếp đầu tiên, kiếp thứ hai, kiếp thứ ba… đến giờ.
Dù biết mình đã làm Easy tổn thương, nhưng hắn vẫn không thể rời đi.
Dù biết là có hại, nhưng hắn vẫn không thể buông tay cô.
Vì là Easy. Vì là Easy, nên… dù có bao lần phải đánh cược mạng sống, tự nổ súng vào đầu mình, lao xuống vách đá, Maxim cũng không tiếc. Đó là tình yêu duy nhất hắn dành cho cô.
Để có được cô, hắn sẵn sàng làm mọi thứ.
Dù có phải bán linh hồn cho quỷ dữ, giết hại bao nhiêu người, trở thành kẻ khốn kiếp không thể cứu chữa, hắn cũng chẳng quan tâm.
Maxim đã tưởng cuối cùng cũng đã có được cô.
Sao… bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tại sao…
“Họa sĩ do hoàng hậu phái đến đang chờ đấy. Mau ra đi. Cùng ta vẽ chân dung. Giờ chỉ còn con và ta là Valdeck thôi.”
“…”
“Daisy không còn là người nhà Valdeck nữa. Chính con bé đã quyết định. Nên con hãy tôn trọng ý nguyện của con bé đi.”
Olivia von Valdeck vỗ vai Maxim để động viên, rồi rời khỏi phòng.
Ngai vàng, quyền lực… đều chỉ là vỏ rỗng.
Không có Easy, thì tất cả chúng đều vô nghĩa. Tất cả những thứ đó chỉ là hàng rào hắn dựng lên vì Easy, nên nếu không có cô, chúng cũng chẳng còn giá trị.
Hắn đột nhiên mất đi phương hướng. Maxim trở nên lạc lối như một đứa trẻ.
Phải tìm ra Easy. Phải đưa cô về lại bên hắn ngay. Mọi thứ đã sắp xong rồi, chỉ cần một chút nữa thôi, hắn không thể để mọi chuyện tan vỡ một cách vô ích như vậy được.
Phải rồi, có lẽ cô vẫn chưa đi xa.
Ngay bây giờ, hắn sẽ lục soát cả đất nước, tìm ra cô… và đưa cô trở về bên cạnh hắn…
Không còn thời gian để hắn ngẩn ngơ nữa.
Phải tìm lại Daisy von Valdeck.
Maxim điên cuồng tìm kiếm vợ mình khắp nơi.
Một thời gian sau, hắn phát hiện ra cái tên ‘Daisy Therese’ trong danh sách hành khách trên tàu du lịch đi Ilia Magna.
Hắn đã lục soát mọi tuyến đường đến đó, thậm chí cả kho hàng trên tàu, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của Daisy.
Easy đã biến mất. Biến mất một cách hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.