[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 171

Chương 171
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Nếu không làm vậy, em sẽ lại bỏ ta mà đi. Ta không quan tâm đến Reilly… Nhưng ta… không thể sống thiếu em được. Còn em… sao cứ chỉ nhìn ta…”
Maxim vừa rồi còn vô cùng hung bạo, giờ lại trông thảm hại đến khó tin.
Hình ảnh đó nhòe đi trong làn nước mắt đang chực trào của cô. Tầm nhìn trước mắt chứ chập chờn như sắp tối đen đi.
“…Đúng vậy, ta làm sao thắng nổi em được chứ. Chỉ cần thấy em khóc thôi ta đã cứng đờ chẳng làm được gì, chỉ muốn phát điên.”
“Hức, hức…”
Maxim dùng đầu ngón tay run rẩy lau đi những giọt nước mắt trên má Daisy.
“Ta sẽ để em đi. Nhưng có một điều kiện.”
Hắn lấy khẩu revolver dưới gối ra rồi đưa cho Daisy.
Chính là khẩu súng hắn từng tặng cô.
Ngày đầu tiên cô thích khẩu súng này, ngày cùng hắn đi dã ngoại, hắn cũng đã đặt nó vào tay cô.
Và bây giờ cũng giống như ngày ấy, hắn nhìn vào mắt cô rồi nói.
“Ta là một kẻ ngu ngốc, không thể tự buông bỏ được, vậy nên thà em giết ta rồi rời đi còn hơn.”
Hãy bắn ta bằng chính đôi tay của em. Ước nguyện của ta là được chết dưới tay em.
Hóa ra… đó không phải một lời nói đùa.
Tay Daisy nắm chặt súng, siết mạnh.
Bắn vào đầu người đàn ông trước mặt không hề khó.
Chỉ cần bóp cò thôi. Việc ấy đơn giản tới mức một đứa trẻ cũng làm được.
Không, nếu cô muốn… ngay cả khi không có súng, cô vẫn có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Trước đây cô đã từng làm những công việc như vậy, chỉ là bản thân cô không biết. Cô đã được cài vào để làm việc đó. Nếu ngay từ đầu cô giết hắn theo lệnh của tổ chức thì mọi chuyện đã kết thúc một cách đơn giản rồi.
Nhưng Daisy lại không làm được việc đơn giản ấy.
“Không thể nào… Làm sao em có thể… giết ngài được chứ.”
Vậy nên chúng ta… mới trở nên rối rắm thế này.
“Sao ngài… hức, dám… yêu cầu em làm vậy. Ngài biết hết mà… hức, hức, thật… thật tàn nhẫn.”
Daisy trả lời một cách nức nở, cô khóc nghẹn tới mức như không thở nổi.
Thịch-. Tay cô buông thõng xuống, khẩu revolver rơi xuống giường, Maxim lùi lại rồi quỳ xuống. Sau đó, hắn vùi mặt vào ngực Daisy như van xin.
“Xin lỗi em. Lần nào cũng làm em khóc… Ta thật đáng chết.”
“Hức, hức.”
“Cứ im lặng thế này thì ta phát điên mất. Ruột gan ta như bị thiêu đốt rồi. Ta rất bất an. Vậy nên xin em… hãy để ta làm gì đó cho em đi.”
Hắn cầu xin, van nài cô.
Áo Daisy ướt đẫm nước mắt hắn. Trái tim cô vốn đầy ắp hận thù và oán trách, bỗng nóng rực như muốn nổ tung
“Tất cả là lỗi của ta… Reilly phải ra đi, em muốn tìm tới cái chết, tất cả đều là lỗi của ta… Em có thể ghét ta, có thể căm hận ta. Nhưng xin em đừng rời bỏ ta. Đừng chết.”
Maxim lặp lại những lời khi nãy hắn đã gào thét.
Nhưng giờ đây, trong tiếng khóc đó, không phải là hắn đang đe dọa, mà là kêu gào, van xin.
Đôi mắt ướt nhoè ngước lên nhìn cô, nhưng trông lạc lõng như kẻ bị nỗi bất an nuốt chửng.
“Easy à, chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa thôi, rồi mọi thứ sẽ kết thúc. Xin lỗi vì đã bắt em phải chịu đựng địa ngục này một mình. Ta sẽ dùng cả đời sau này để bù đắp cho em. Nhất định ta sẽ khiến Reilly trở về. Xin em… đừng nói những lời tìm đến cái chết nữa.”
Liệu địa ngục vô tận này có có thể kết thúc không? Và liệu khi kết thúc, chúng ta có thể hạnh phúc chứ?
Reilly có thể trở lại không?
Ngay cả khi nhìn Reilly dần biến mất dưới mặt hồ nơi cô từng đi dã ngoại cùng Maxim, Daisy cũng không thể làm được gì.
Lâu đài dối trá mà họ dựng lên để che giấu sự thật… Reilly sẽ trở lại nơi này sao?
Cô không biết, cô không biết. Mọi thứ giờ đây đều quá xa vời.
Daisy chỉ biết ôm Maxim vào lòng và lặng lẽ rơi nước mắt.
***
Sau đó, Maxim không trở về nhà nữa. Báo chí nói công việc của Maxim dường như cũng đã sắp kết thúc. Lời hắn nói rằng chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc, có lẽ không phải là một lời nói dối.
Nhưng liệu có ổn không? Liệu mọi chuyện có thể trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra không? Cô vẫn chưa đưa ra được câu trả lời, nhưng cũng không có cách nào khác tốt hơn.
Sau trận cãi vã kịch liệt với Maxim hôn đó, Daisy bắt đầu ăn uống trở lại.
Dù không có khẩu vị, cô vẫn cố gắng nhét cả món tráng miệng vào miệng, dù không buồn ngủ, cô vẫn cố gắng nhắm chặt mắt. Không phải vì có điều gì đó đã được giải quyết.
Đương nhiên, những lời an ủi của Đại công tước phu nhân đời trước cũng giúp ích cho cô phần nào.
Nếu mẹ quá buồn, đứa bé sẽ không trở lại được đâu.
Cô không quá tin vào chuyện đó, nhưng cô nghĩ mình đã cố gắng hết sức rồi. Dù có khóc lóc đau khổ vì Reilly đã ra đi đi nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Cô không muốn cứ mãi nằm ì một chỗ khiến người khác phải lo lắng nữa. Cô đã quá chán ghét điều đó. Chỉ vậy thôi.
Daisy đứng dậy, dành nhiều thời gian hơn với Đại công tước phu nhân đời trước. Bà cũng không từ chối những khoảnh khắc thân mật với cháu dâu của mình.
Cô học thêu thùa, cùng bà đọc kinh Thánh và chăm chỉ cầu nguyện.
Nội dung lời cầu nguyện chỉ có một.
Chính là những lời Sơ Sophia đã nói trong thư.
[Em nghĩ em là một người như thế nào? Ta nghĩ đó mới là điều quan trọng nhất.]
Cô là ai? Muốn sống như một người thế nào?
[Hãy cầu nguyện và suy nghĩ để tìm câu trả lời. Không có đáp án nào là đúng cả. Chỉ có câu trả lời mà em chọn mới chính là đáp án chính xác nhất.]
Dù không có đáp án đúng, nhưng để đưa ra câu trả lời, bản thân cần có một quyết tâm thật vững chắc.
Tổ chức đã biến cô thành Easy, chuyên ám sát các mục tiêu theo mệnh lệnh.
Maxim lại biến cô thành Daisy von Valdeck, đóng vai Đại công nương trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi.
Vậy thì… ‘Daisy’ là ai?
Cô có thể trở lại là Daisy được không?
“Daisy.”
Daisy đang chắp tay cầu nguyện một cách tha thiết, mở mắt khi nghe thấy bà gọi.
“Dạ?”
“Con cầu nguyện gì mà chăm chú thế?”
“Bí mật ạ.”
“Thôi nào, kể cho ta nghe đi.”
Khi Đại công tước phu nhân đời trước truy hỏi, Daisy mỉm cười đáp.
“Thím kể trước cho con nghe xem thím đã cầu nguyện gì, rồi con sẽ nói.”
“Ta chỉ… mong được trở lại ngày xưa thôi.”
“Ngày xưa ạ? Là khi nào thế? Lúc thím còn trẻ ạ?”
“Không.”
Ý bà là khi nào vậy? Daisy tròn mắt nhìn, Đại công tước phu nhân đời trước nhìn thẳng vào mắt cô rồi trả lời
“Con còn nhớ cái lần ta mắng con vì tội ăn nhiều quá không?”
“…Vâng, con cũng ăn nhiều thật.”
“Còn nhớ khi con cãi lại ta mỗi khi bị ta trách mắng không?”
Đó là chuyện trước khi Maxim trở về.
Lúc ấy, cô chỉ xem đó là một nhiệm vụ nên chẳng bận tâm tới những lời trách mắng của bà, cũng chẳng ngờ sẽ thân thiết với bà như bây giờ.
“Lúc đó con hơi hỗn xược ạ. Con xin lỗi thím.”
“Không phải đâu. Làm gì có ai mà thích bị trách mắng chỉ vì ăn nhiều chứ. Ta cũng chỉ vì bất an nên mới trút giận lên con thôi.”
Hóa ra là bà thấy bất an. Cô đã luôn nghe thấy bà cầu nguyện cho Maxim được bình an.
Khi đó bà còn ép Daisy đặt ảnh chân dung của của chồng mình ở đầu giường để cầu nguyện cho hắn được trở về một cách bình an.
“Nhưng giờ nghĩ lại, đó lại là lúc con tràn đầy sức sống nhất.”
“Con tràn đầy sức sống ạ?”
“Ừ. Giờ con cứ luôn ủ rũ, hay là ngoan ngoãn đến mức khiến ta thấy hơi buồn đấy. Chắc là tại thằng Maxim đó cả.”
Không sai. Daisy lặng lẽ gật đầu.
“Haizz, chịu đựng được thằng bé đó đâu phải chuyện dễ dàng gì? Chỉ có con mới chịu được đến mức này thôi. Nếu là một cô gái bình thường thì chắc chắn không chịu nổi đâu. Nghĩ lại thì hai đứa cũng thật là trời sinh một cặp. Lần này lại còn bất ngờ lôi con xuống boong-ke nữa chứ. Giờ nghĩ lại ta vẫn còn hết hồn đấy.”
Bà lắc đầu ngán ngẩm như thể không còn lời nào để nói.
Trời sinh một cặp sao.
Ngay từ ban đầu tới giờ, cô chỉ nghĩ rằng hai người họ là một mối nghiệt duyên, đáng lẽ không nên gặp gỡ, không, ít nhất là không nên yêu nhau.
Vậy mà trong mắt bà lại là như vậy. Cô cảm thấy thật kỳ lạ.
“Lúc ấy thím đã bảo con ly hôn đi mà.”
“Ôi trời, con vẫn để bụng à? Chắc lúc đó con tủi thân lắm.”
“Không, ý con là… có lẽ con nên ly hôn mới đúng.”
Daisy cụp mắt xuống nói thêm.
“Con vẫn không nghĩ mình là người phù hợp với Maxim. Nên Reilly mới…”
“Chuyện của Reilly, con đã hứa là sẽ không tự trách mình nữa mà.”
“Thím hỏi con cầu nguyện gì mà chăm chú thế. Con… con không biết mình là người như thế nào nữa. Con cũng không biết phải làm gì thì mới được hạnh phúc.”
Daisy buồn bã nói tiếp.
“Con chỉ biết một điều. Bây giờ con không cảm thấy hạnh phúc. Con yêu Maxim, nhưng… con không hạnh phúc. Có lẽ vì con đã gây ra quá nhiều tội lỗi, nên mới không xứng đáng được hạnh phúc.”
“Daisy, con yêu. Trong Kinh Thánh có nói, không ai trên đời này không có quyền được hạnh phúc cả. Dù người đó có phạm phải tội chết đi chăng nữa.”
Daisy im lặng, Đại công tước phu nhân đời trước cũng trầm ngâm, bà chậm rãi nói.
“Daisy, con giống con gái ta lắm.”
“Con ấy ạ?”
“Ừ. Nó luôn muốn sống đúng với mình, muốn được hạnh phúc. Ta thì cứ cằn nhằn con bé đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Nên ta ghét con vì giống nó, nhưng cũng vì thế mà thương con hơn.”
Cô từng nghe bà kể về cô con gái đã mất của mình.
Một cô gái bướng bỉnh và ngang tàng, chỉ biết gây rắc rối.
Cô ấy đã từ chối hôn ước, bỏ trốn với người yêu bị gia đình phản đối, rồi qua đời trong một tai nạn. Mỗi lần nhắc tới con gái mình, đôi mắt đầy nếp nhăn của bà lại càng thêm buồn bã.
Hôm nay cũng thế.
“Con biết ta hối hận nhất điều gì không?”