[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 170

Chương 170
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cạch-. Tiếng cửa mở khiến Daisy tỉnh giấc khỏi cơn mơ màng.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Đại công tước phu nhân đời trước đang nằm bên Daisy cũng ngồi dậy.
Tiếng hai người chào hỏi nhau văng vẳng, mơ hồ bên tai cô.
Giọng thím đầy lo lắng khi kể về tình trạng của cô, nhưng Maxim không trả lời.
Suốt thời gian nằm trên giường, cô không thể ngủ sâu giấc.
Có lẽ vì vậy mà đầu óc Daisy cứ mơ mơ màng màng. Không có sức lực để dậy, cũng chẳng có hơi sức đâu để chào hỏi. Cô chỉ cảm thấy mình cứ chìm xuống mãi.
Mất đi Reilly, cô đã khóc rất nhiều.
Cô tự nhìn lại lỗi lầm của mình, tự trách, đau khổ và hối hận…
Khóc đến cạn cả nước mắt, thứ tiếp theo xâm chiếm Daisy là một cảm giác bất lực đến đáng sợ.
Bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve tóc cô. Là tay của Maxim.
Hắn thật sự đã trở về.
Reilly không còn nữa, giờ chỉ còn lại cái vỏ bọc.
vẫn trở lại nơi này như đã hứa.
Cô đã nghĩ rằng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn, nước mắt sẽ tuôn rơi hoặc trái tim cô sẽ tan nát.
Nhưng khi hắn thật sự đến, kỳ lạ thay, cô chẳng cảm thấy gì cả.
Daisy… chỉ muốn ngủ. Giá mà, dù chỉ trong giấc ngủ thôi, cô có thể trốn khỏi thực tại u ám này.
Daisy cố gắng nhắm mắt chặt hơn. Đầu cô trở nên mơ hồ.
***
“Easy.”
Giọng nói trầm khàn gọi tên thân mật của Daisy và mùi xà phòng quen thuộc, giống hệt mùi trên cơ thể cô. Vòng tay rắn chắc cố gắng len lỏi vào ôm cô từ phía sau, dù cô đang cuộn tròn người lại.
Maxim sau bao ngày trở về, mọi thứ vẫn như xưa.
Chỉ khác một điều rằng bây giờ hắn không còn chào Reilly nữa.
Đúng rồi, Reilly đã không còn.
Không còn nữa nên không chào cũng là điều đương nhiên.
Ba người, giờ chỉ còn lại hai.
Hai người sao. Không, ngay cả hai người cũng không còn nữa rồi.
Nghĩ đến đó, ngực cô trống rỗng và hụt hẫng như thể vừa bị khoét một lỗ lớn.
Mi mắt vừa hé mở lại sụp xuống một cách nặng nề.
Maxim có lẽ sẽ ôm cô như thế này rồi lại lẩm bẩm một mình.
“Em vẫn không ăn được sao?”
Quả nhiên, đúng như cô đoán.
Rồi hắn sẽ lại hát, sẽ thì thầm những lời ngọt ngào bên tai cô, nhưng Daisy chẳng còn sức để nghe.
“Em sao vậy? Vì Reilly à?”
trầm ngâm hỏi, như thể thật sự muốn biết lý do.
Cô không muốn nói gì cả.
Về Reilly, về Rose, hay về Sơ Sophia cũng vậy.
Những chuyện dù có khơi lại cũng chẳng thay đổi được gì. Tất cả đều là những chuyện khiến cô cảm thấy như đó là lỗi của mình. Cô vẫn chưa thể chấp nhận một cách bình thản như lời thím đã nói. Vậy nên cô muốn để yên mọi thứ. Cả những câu chuyện, cả Maxim. Bây giờ thật quá sức đối với cô.
Một lúc sau hắn sẽ đi thôi. Maxim là người bận rộn mà.
Cứ chịu đựng. Chỉ một chút nữa thôi…
Maxim dịu dàng vỗ về nhưng cô không vẫn không trả lời, hắn xoay người Daisy ra.
Ngay khi lưng cô chạm vào ga giường, Maxim đã leo lên người cô và vội vã chiếm lấy đôi môi cô.
Hơi thở nóng rực thô bạo xâm nhập qua hai kẽ răng. Đồng thời, bàn tay thô lỗ và nóng nảy vén vạt váy ngủ cô lên tận eo.
“Ngài làm gì vậy…”
Sao em hoảng hốt vậy? Hôm nay là thứ Hai mà.
…Phải làm việc thôi.
Maxim vừa hôn cô vừa dùng một tay kéo quần lót cô xuống, sắc mặt Daisy trắng bệch.
Là vì Reilly đúng không? Vậy chúng ta hãy tạo ra một Reilly khác ngay bây giờ đi.
“Em không thể. Ngay cả Riley em còn không giữ được, làm sao em có thể…”
Cô không dám nghĩ đến việc lại mang thêm một sinh linh nào trong bụng nữa.
Mới đây thôi, Reilly vẫn còn ở đó.
Làm sao cô có thể… Thật vô lý. Sao có thể như vậy được.
Cô nghẹt thở như thể bị một tảng đá lớn đè lên. Cảm giác đầu óc quay cuồng khiến Daisy bắt đầu giãy giụa.
“Ta sẽ tự lo liệu, việc của em là cứ mang thai thôi.”
cười khẩy, vừa thì thầm vừa tiến vào sâu hơn bên trong cô.
Lời mỉa mai cào xé lên trái tim đang đóng băng của cô.
“Không giữ được thì cứ làm tình rồi sinh thêm một đứa khác…”
Sau một thời gian rất dài, một thứ gì đó trào dâng từ sâu thẳm trái tim cô.
Có lẽ là… một cơn giận lạc lối và sự oán hận.
Chát!
Cú tát mạnh đến mức khiến mặt quay ngoắt sang một bên. Đầu ngón tay Daisy run rẩy khi cô vô thức tát hắn.
“Sao ngài có thể…”
Daisy, thở dốc rồi gào lên.
“Reilly đã chết rồi. Ngài không được nói như vậy.”
“Sao lại không?”
Hắn liếm môi dưới đang rướm máu của mình rồi cười nhạt hỏi lại.
“Ngay từ đầu ta vốn đã chẳng cần Reilly rồi.”
Daisy không thể tin được.
Cô nhớ lại những lời Maxim đã nói vào ngày đầu tiên bị giam cầm ở đây.
…Sao em có thể bỏ rơi cả Reilly chứ? Chúng ta là gia đình mà.”
Max, rõ ràng hắn đã… vừa khóc vừa nói như vậy.
“Sao em lại đối xử thế với chúng ta chứ.”
Chúng ta là gia đình mà.
Hắn nói là họ là một gia đình. Cả hắn, cô, và Reilly. Max, chính miệng hắn nói chúng ta.
Vậy mà bây giờ hắn lại nói từ đầu đã không cần…
Hóa ra, ngay từ đầu, tất cả chỉ là những lời dối trá để lừa gạt cô.
Khuôn mặt Reilly trong giấc mơ bỗng hiện lên.
Đôi mắt xanh xám nhìn chằm chằm vào, rõ ràng là của Maxim.
Nhưng chính hắn lại xem thường và phủ nhận sự tồn tại của Reilly.
“Người cần Reilly là em, không phải ta. Vậy nên ta sẽ tạo ra một Reilly khác cho em.”
“Sao… ngài có thể nói như vậy?”
Đã mất đi rồi thì cứ thay thế là được, tầm thường đến như vậy sao?
Tại sao suốt thời gian qua cô lại đau khổ, hối hận và lo lắng vì một tên khốn như vậy? Khi nghĩ đến đó, đầu cô nóng ran, tim đập loạn xạ.
Mắt Daisy cay xè, toàn thân run rẩy như lá khô.
“…Đồ khốn nạn!”
“Ừ, đúng vậy, ta là đồ khốn nạn. Bây giờ em mới biết sao?”
Daisy không kìm được mà buông lời chửi rủa. vẫn thản nhiên thừa nhận.
“Một thằng khốn thấy con mình chết vẫn hứng tình và cương lên được. Nên là em mau dạng chân ra đi.”
“Không! Cút xuống địa ngục đi!”
“Ta sẽ đi. Địa ngục. Em đi cùng ta nhé.”
Chẳng cần đi cùng hắn, tâm can cô đã ở dưới địa ngục rồi.
Cô không còn nhìn thấy gì nữa.
Daisy nguyền rủa Maxim, đấm mạnh vào ngực hắn rồi vung chân đá loạn xạ.
Hắn để mặc cô đánh mà không hề phản kháng, như thể đó là cái giá mà hắn phải trả vậy.
Thậm chí, hắn dường như không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
“Đồ điên!”
“Ừ, ta đúng là đồ điên. Cứ đánh và chửi cho đến khi em hả giận đi.”
Đôi mắt xanh xám giống hệt Reilly ánh lên một nụ cười rạng rỡ.
“Ta yêu em, Easy à. Yêu đến mức chẳng ngại làm những chuyện điên rồ như thế này.”
Rồi Maxim thì thầm những lời yêu thương ghê tởm một cách trơ trẽn mà không hề cảm thấy cắn rứt.
Toàn thân cô nổi da gà.
“Không…!”
“Anh cần em. Em có thể phỉ báng vào mặt ta, có thể căm ghét ta. Miễn là em ở bên cạnh ta như thế này là được rồi.”
“Em không cần ngài! Thà chết đi còn hơn sống bên ngài…”
“Ai cho phép em?”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Maxim hoàn toàn thay đổi, như thể có một sợi dây nào đó vừa bị đứt.
Hóa ra từ nãy tới giờ hắn chỉ đang nhường nhịn cô. Sức mạnh khác hẳn so với khi nãy. Dù cô cố gắng giãy giụa thế nào, cô cũng không thể chống lại sức mạnh áp đảo của người đàn ông này.
Hắn thô bạo nắm hai đầu gối cô rồi banh rộng ra.
Ngay lập tức, dương vật to lớn và nặng nề của hắn hung bạo xâm nhập vào bên trong cô.
“Á…!”
Quy đầu cào xé vách thịt, đâm sâu vào bên trong. Dù đã chạm tới cửa tử cung, hắn vẫn cố gắng đâm sâu đến tận gốc.
Phần thân dưới quấn chặt lấy nhau không chút kẽ hở. Cô yêu hắn nhưng cũng lại hận hắn. Cô căm ghét hắn đến mức dường như muốn giết chết hắn.
Cơ thể họ đã quá quen thuộc với nhau, cô chấp nhận Maxim một cách tự nhiên như thể hai người thực sự chỉ dành riêng cho nhau.
Cô ghê tởm chính mình đến mức buồn nôn. Cô muốn chết đi vì sự tủi nhục đó.
Để cô không thể quên được điều đó, Maxim rút dương vật ra dài rồi lại đâm sâu vào tận cùng như đóng đinh.
“Ha, em nghĩ chết đi rồi thì có thể thoát khỏi ta sao?”
Bên trong bị ép mở và chà xát đến mức không ngừng run lên. Nóng rực như nuốt phải một ngọn lửa. Hơi nóng ma sát lan tỏa khắp xương chậu.
Daisy vùng vẫy khi phía dưới cảm thấy như bị xuyên thủng, hắn càng ôm chặt lấy vai và eo cô như muốn bóp nát, không cho phép cô đẩy ra.
“Hức, hức…”
“Tỉnh mộng đi, dù chết em cũng không thể rời bỏ ta đâu.”
Như thể dù tự tay giết chết cô, hắn cũng không thể buông tay cô được. Vòng tay Maxim siết chặt toàn thân khiến cô nghẹt thở.
“Trước tói nay đều như vậy, và sau này cũng vậy..”
“Ư, hức, ưm…!”
“Em là lời nguyền của ta, và ta yêu lời nguyền ấy hơn chính mạng sống của mình.”
Phập, phập. Hắn thúc sâu vào bên trong cô thêm vài lần nữa, đầu Daisy trở nên tê dại và đôi mắt bắt đầu rưng rưng.
Đau đớn, không, quá tức giận, cô khóc nấc lên. Nước mắt một khi đã tuôn trào lại không ngừng rơi, làm ướt nhòe cả hai má cô.
Những tiếng nấc nghẹn ngào dâng lên khiến toàn thân cô mềm nhũn.
Khi Daisy chẳng còn sức kháng cự, Maxim đột nhiên dừng lại.
ngồi dậy, nhìn xuống gương mặt cô.
Một vẻ mặt gần như mất hồn.
Giờ thì có ích gì nữa.
Thật ghê tởm và giả tạo.
…Hức, cứ tiếp tục đi.”
Daisy lấy tay che mắt.
Cô đang khóc nức nở nhưng vẫn không muốn để hắn nhìn thấy gương mặt mình.
“Dù, hức, em có từ chối… hức, thì ngài cũng làm theo ý mình thôi… Nên cứ làm nhanh rồi kết thúc đi.”
Cô biết có chống cự cũng vô ích.
Dù sao thì cô cũng không thể giết hắn.
Đáng lẽ cô đã phải giết hắn, nhưng cô không làm được, nên mới ra nông nỗi này.
Dù cô có đá, cào xé hay đánh hắn, hắn vẫn vui vẻ đón nhận tất cả, nên chẳng có ý nghĩa gì cả.
…Nhưng.
“Vì em thấy ta quá khốn nạn…”
Giọng hắn trầm khàn run rẩy.
“…Nên chỉ có Reilly mới giữ em ở lại bên ta được thôi.”
Tách, tách, một thứ gì đó nóng hổi rơi xuống da cô. Theo phản xạ, Daisy gạt tay ra, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của hắn hiện ra một cách rõ ràng.
Maxim đang khóc.