[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 169

Chương 169
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Trong khu rừng sâu thẳm, sương mù dày đặc bao phủ mặt hồ.
Nhìn quanh, Daisy nhận ra đây là nơi cô từng đi dã ngoại cùng Maxim. Giữa khung cảnh đó, cô thấy một đứa trẻ.
Phía sau đầu tròn xoe thật đáng yêu. Mái tóc vàng nhạt như ánh nắng ban mai. Cô bé buộc tóc hai bên rất ngây ngô, đang ngâm chân dưới hồ và nghịch nước tung tóe.
Đúng rồi, mẹ cô từng nói hồi nhỏ tóc Daisy cũng nhạt như thế. Lớn lên, màu tóc mới đậm dần thành màu như lúa mì.
Không biết đứa bé kia lớn lên có như vậy không. Đang mải nghĩ vẩn vơ, đứa bé chợt quay đầu lại nhìn cô.
Ngay khi vừa chạm mắt, Daisy đã nhận ra.
Khuôn mặt giống hệt cô, đầu đội vòng hoa cúc, tay cầm một bông cúc trắng.
Và đôi mắt xanh xám đang nhìn thẳng vào cô kia, rõ ràng… là của Maxim.
“…Reilly.”
Đúng rồi, Reilly. Con là Reilly của mẹ.
Một niềm vui trào dâng khiến tim cô nghẹn lại. Suốt thời gian mang thai, Daisy đã tự hỏi rằng con của mình sẽ trông như thế nào. Đứa bé đáng yêu đến mức cô muốn được chạm vào, muốn được ôm lấy ngay lập tức.
“Reilly, lại đây với mẹ nào.”
Daisy gọi nhưng Reilly không trả lời. Đứa bé rời mắt khỏi mẹ và chập chững bước về phía lòng hồ.
“Không, không được, Reilly à…!”
Daisy hoảng loạn hét lên.
Xuống nước một mình nguy hiểm lắm.
Daisy lo lắng muốn chạy đến kéo con lên bờ an toàn.
Nhưng cơ thể cô như bị tê liệt, không thể nhúc nhích.
Daisy gọi mãi, nhưng Reilly dường như không nghe thấy mà càng ngày bước tới gần hơn.
Thân hình bé nhỏ dần bị hồ nước nuốt chửng. Nước đã qua đầu gối, chẳng mấy chốc đã đến thắt lưng, nhưng cô vẫn không thể chạy về phía Reilly
Nỗi bất lực khiến ngực cô như muốn nổ tung.
“Đừng đi mà. Con không được đi. Reilly… Reilly…!”
Daisy hét lên gọi Reilly, rồi giật mình mở mắt ra.
“…”
Xung quanh tối đen. Một cảm giác lạnh lẽo rùng rợn ùa đến cùng với cảm giác máu trong người như đang bị hút cạn. Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“…Daisy, con tỉnh rồi à?”
Một giọng nói dịu dàng đầy lo lắng vang lên bên tai cô.
Daisy chậm rãi chớp mắt, khung cảnh mờ ảo trước mắt dần trở nên rõ ràng, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.
Là thím.
Chuyện gì thế này?
Daisy vẫn mơ màng rồi nhìn quanh.
Cô đang ở trong căn phòng kín tối tăm, nằm trên giường, trong vòng tay thím.
“Reilly…”
Cô gọi tên Reilly một cách vô thức. Không, giấc mơ vừa rồi quá sống động, cô không thể không hỏi được.
“…Reilly thế nào rồi ạ?”
Cô mong được nghe rằng con vẫn ổn.
Xin hãy… nói rằng không có gì đi. Rằng con cô vẫn còn an toàn trong bụng mẹ.
Hãy trấn an cô rằng đó chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Nhưng…
“Không sao đâu, Daisy à.”
Giọng thím nghe rất trầm thấp và nặng nề khi nói mọi chuyện không sao. Một dự cảm chẳng lành thoáng qua trong đầu cô.
Daisy vô thức ôm lấy bụng dưới. Nỗi sợ hãi ập đến.
“Rei, Reilly… Reilly thế nào rồi ạ…”
Thím đã nói không sao, chắc sẽ ổn thôi.
Không, phải ổn mới được.
Đại công tước phu nhân đời trước ôm chặt lấy Daisy, im lặng một hồi lâu.
Rồi cuối cùng bà khẽ thì thầm, như thể trút bỏ một hơi thở đang nghẹn lại.
“Reilly… đã trở thành một thiên thần nhỏ rồi.”
Trở thành thiên thần, nghĩa là con bé không còn ở bên cạnh cô nữa sao?
Không còn ở trong này…?
Bỗng nhiên biến mất như vậy sao?
Tại sao chứ…?
Daisy không tin, cô xoa bụng dưới mình hết lần này đến lần khác.
Bụng cô vẫn chưa lớn, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng không còn chút hơi ấm nào ở đầu ngón tay.
“Không, không phải… Không đúng.”
Cô không muốn tin. Cô muốn chối bỏ sự thật này.
“Reilly… rõ, rõ ràng vẫn ở đây… trong này…”
Không thể nào.
Hôm qua rõ ràng con bé vẫn còn ở đây mà.
Khi nãy trong giấc mơ cô vẫn còn thấy con bé mà.
Reilly bé nhỏ xinh xắn của chúng ta, Reilly quý giá của mẹ.
Không thể nào. Không thể…
“Reilly của con… một mình như vậy chắc con bé sợ hãi lắm.”
“…Daisy, con đừng lo lắng. Con bé xinh đẹp như vậy, Chúa sẽ chăm sóc cho nó thật tốt mà.”
Là tại cô đã không cứu được con bé. Vì cô là một người mẹ tội lỗi, thậm chí còn không xứng đáng nên Chúa đã không ban Reilly đến cho cô.
Mắt cô nhòe đi, những tiếng nấc nghẹn ngào trào dâng.
“Tất cả là lỗi của con… con… tất cả là tại con… con đã có những suy nghĩ xấu xa… hức, hức…
Cô đã không bảo vệ được Sơ Sophia, và lần này là Reilly, đứa con cô đã mang trong bụng.
Không, vì những phán đoán sai lầm và hành động ngu ngốc… cô không những không bảo vệ được mà còn tự tay giết chết đứa con của mình. Một cảm giác tội lỗi nghẹn ứ nơi cổ họng Daisy.
“Không phải lỗi của con đâu, Daisy à.”
Đại công tước phu nhân đời trước dứt khoát trả lời.
“Không phải lỗi của con, cũng chẳng phải lỗi ai hết. Đừng tự trách mình như vậy. Ta không cho phép con tự ghét bỏ bản thân vì chuyện này đâu.”
“Hức, hức…”
Chẳng phải lỗi của bất cứ ai. Vậy tại sao chuyện này lại xảy ra?
Reilly vô tội, tại sao… tại sao lại phải chết? Cô không thể chấp nhận được.
“Ta cũng từng trải qua chuyện này rồi. Bạn ta cũng vậy. Chuyện này xảy ra nhiều hơn con nghĩ đấy. Chúa lấy đi để gửi lại một đứa bé khỏe mạnh hơn mà thôi, nên con đừng tự trách mình nữa.”
Đại công tước phu nhân đời trước an ủi và vỗ về Daisy một cách kiên cường hơn bất cứ ai.
Bà lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt đẫm lệ của cô rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán tròn đó.
…Ra là vậy. Chuyện này cũng có thể xảy ra…
Daisy cảm thấy ghê tởm chính mình vì đã cảm thấy có chút nhẹ nhõm một cách vô liêm sỉ trước những lời nói đó.
“Xin lỗi… Hức, hức, xin, xin lỗi…”
“Không sao đâu, Daisy con yêu à… Con buồn là chuyện đương nhiên rồi. Cứ khóc đi. Cứ trút hết mọi thứ ra đi. Ta ở bên con là để làm điều đó mà.”
Vòng tay thím thật ấm áp.
Bà ôm lấy cô như con ruột của mình, liên tục vỗ về cô.
Daisy cảm thấy được an ủi rất nhiều từ bà, đến mức cô nghĩ nếu có mẹ thì có lẽ cũng sẽ như thế này.
“Ta sẽ lắng nghe tất cả, Daisy à.”
Đúng vậy, có lẽ trút hết ra sẽ tốt hơn.
Nhưng bây giờ…
Cô không thể nói được gì cả.
Rằng để cứu Maxim, cô đã từng có ý định hy sinh Reilly.
Rằng sơ Sophia đã hy sinh vì Reilly, vậy mà cuối cùng cô vẫn không giữ được con bé.
Rằng vì Reilly mà cô không thể chết được, nên cô mới ráng sống… Không, cô đã từng oán giận Reilly. Cô quá xấu hổ và cảm thấy tội lỗi đến mức không dám thốt ra lời nào.
***
“…Easy đâu rồi.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trở về, nghe tin vợ mình đã sảy thai, đó là lời đầu tiên Maxim thốt ra.
“Daisy có bình an không?”
“Vâng, phu nhân đã được chữa trị, tình trạng đã ổn định và đang nghỉ ngơi ạ.”
Mary Gold cúi đầu, nét mặt cô ấy vô cùng nặng nề.
“Tạm thời Đại công tước phu nhân nói sẽ ở lại boong-ke để chăm sóc và ở bên cạnh Đại công nương Daisy ạ.”
“Như vậy cũng tốt. Nhưng dù sao vẫn phải giữ bí mật tuyệt đối.”
“Vâng, thưa ngài.”
Đại công tước phu nhân đời trước không phải người sẽ tiết lộ chuyện của nhà Valdeck một cách tùy tiện, nên không có gì phải lo.
Tinh thần của Daisy đang rất yếu đuối, để bà bên cạnh cũng giúp tránh được những tình huống bất trắc.
“Mary Gold này.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Theo ngươi thấy… Easy dạo này ra sao rồi?”
Câu hỏi của Maxim khiến mắt Mary Gold khẽ mở to.
“Ta muốn biết chính xác tình hình, nên hãy cứ thành thật và không cần kiêng nể gì hết.”
Vào thời điểm hiện tại, việc hiểu rõ mọi chuyện đang xảy ra quan trọng hơn là lạc quan.
Trước sự truy hỏi của chủ nhân, Mary Gold ngập ngừng rồi trả lời một cách thận trọng.
“Phu nhân hầu như không ăn uống được gì… và khóc rất nhiều ạ.”
“…”
“Vậy nên trông người rất mong manh, như thể sắp vỡ tan vậy.”
Một câu trả lời vô cùng thành thật.
Mary Gold vốn là người ngay thẳng, chẳng bao giờ biết nói dối.
Vậy nên, Maxim rất tin tưởng cô ấy.
“…Tôi xin lỗi vì đã không thể nói những lời tốt đẹp, thưa ngài.”
“Được rồi. Nếu ngươi nói dối và an ủi ta bằng những lời vô nghĩa thì cái đầu của ngươi đã rơi rồi.”
Easy vẫn bình an… con cái rồi sau này sẽ có lại thôi.
Điều quan trọng nhất vẫn là Easy.
Việc còn lại là bảo vệ cô. Hắn nhất định sẽ bảo vệ Easy bằng bất cứ giá nào.
Không có thời gian để chìm đắm trong cảm xúc.
Dù có ai đó đau khổ, thì người khác vẫn phải làm việc của mình..
“Đồ ta nói ngươi mang tới, có không?”
“Dạ đây thưa ngài.”
Maxim nhận cuốn sổ Mary Gold đưa. Đó là nhật ký Daisy đã viết khi ở trong boong-ke.
[…Xin lỗi con, Reilly à. Mẹ thật tồi tệ, mẹ đã không bảo vệ được con. Mẹ xin lỗi.]
Những dòng chữ nguệch ngoạc chỉ toàn là sự tự trách.
[Reilly, con yêu à sau này nhất định chúng ta phải gặp lại nhau nhé.]
[Nếu mẹ quá đáng ghét… lỡ con không quay lại thì sao.]
Có lẽ cô đã khóc khi viết. Chữ viết lộn xộn trên đó nhoè đi vì những giọt nước mắt.
[Mẹ ước có thể được chết thay con.]
[Mẹ muốn cho con cả mạng sống này.]
Đọc đến dòng cuối, ánh mắt hắn nặng trĩu.
Những ký ức vụn vỡ ùa về khiến Maxim nghẹt thở, đầu óc quay cuồng.
Đoàng!
…Ở kiếp đầu tiên.
Tiếng súng vang lên giữa đám đông, và đôi mắt trống rỗng đó nhìn xuống hắn.
“Tôi không xong rồi. Vậy nên… xin cậu, ít nhất cậu phải…”
“Max. Đừng quên cha mẹ cậu… và cả tôi nữa. Không được quên tôi đâu đấy.”
…Trong kiếp thứ hai.
Ngày cô đã không chút do dự mà buông tay hắn khi bị treo lơ lửng trên vách đá.
“Đừng rời đi một mình mà. Xin em đừng bỏ ta mà đi như vậy. Làm, làm ơn…”
…Trong kiếp thứ ba.
Ký ức khi cô không do dự mà nuốt xuống chiếc khuyên tai ngay trước mặt hắn, rồi cơ thể trở nên cứng đờ. Hắn đã ôm chặt lấy cô mà van xin.
Những mảnh vỡ của quá khứ cứ bóp nghẹt trái tim hắn.
hời ơi khi nào mới hết ngược đây huhu