[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 168

Chương 168
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi Mary Gold mở cửa căn hầm và bước vào, Daisy đang khóc.
Cô không biết có người vừa bước vào, hoặc dù biết nhưng vẫn chẳng thể ngừng nức nở, như thể không còn cách nào khác.
Mary Gold lặng lẽ ở bên Daisy một lúc lâu, đến khi xác nhận chủ nhân đã kiệt sức và ngủ thiếp đi, cô ấy mới rời khỏi phòng.
Cạch-.
Mary Gold Khóa cửa rồi tựa lưng lên đó, đứng ngây người một hồi lâu.
Cô ấy biết Daisy sẽ đau khổ, nhưng khi chứng kiến tận mắt vẫn thấy như muốn phát điên.
Chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi đã đau đớn đến vậy, không biết tâm trạng của Daisy sẽ thế nào.
Mary Gold không dám tưởng tượng.
Ngược lại, người ra lệnh cho việc này thì…
Mary Gold nhớ lại phản ứng của Maxim khi cô báo tin tu sĩ Sophia đã qua đời.
“Ừ, cũng chẳng còn cách nào khác.”
Một phản ứng khá bình thản trước cái chết của một người.
“Để một thai phụ biết chuyện này thì có ích gì?”
“Tôi nghĩ… phu nhân sẽ rất sốc ạ.”
“Đang ở giai đoạn đầu thai kỳ, tốt hơn hết là nên cẩn thận. Cứ giữ bí mật cho đến khi có chỉ thị mới.”
Như thể đối với hắn, ngoài vợ mình ra, tất cả chỉ là người dưng.
Sự quan tâm của Maxim von Valdek chỉ tồn tại duy nhất đối với sự an nguy của vợ hắn.
Và đó không phải là tất cả.
Khi báo cáo rằng Daisy đã phát hiện cái chết của tu sĩ Sophia, Mary Gold đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị trừng phạt.
“Tất cả là lỗi của tôi. Xin ngài hãy giết tôi đi.”
“Sao ta phải giết ngươi? Để em ấy thêm hận ta thì có ích gì chứ?”
Maxim chỉ cười khẩy, như thể chẳng có gì to tát.
“Dĩ nhiên là ta cũng chỉ tha cho ngươi khi em ấy còn sống thôi.”
Với hắn, ngoài vợ mình ra, tất cả những người khác đều chỉ là công cụ thôi.
“Muốn sống thì cố mà giữ cho em ấy sống đi. Đó là nhiệm vụ của ngươi.”
Một nhiệm vụ thật đơn giản.
Ngược lại, Daisy lại dành cho cô ấy những lời khen ngợi quá đáng.
“Mel, dù có ai nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn rất yêu quý cô và coi cô là người của tôi. Và dù cô là người của Max đi chăng nữa, tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sao thì bây giờ tôi cũng chỉ có thể dựa vào cô thôi.”
Càng tiếp xúc, Mary Gold càng thấy hai người vô cùng khác biệt. Liệu cô ấy là người của ai đây? Mary Gold tự hỏi.
Nhiệm vụ là bảo vệ Daisy von Valdeck, nhưng kẻ điều khiển cô ấy lại là Maxim von Valdeck.
Rốt cuộc thì cô ấy là người của ai? Dù có hỏi lại bao nhiêu lần nữa, đáp án vẫn chỉ có một.
Là người của Valdeck.
Kể từ khi trở thành hầu gái, Mary Gold đã nghĩ như vậy.
Maxim von Valdeck đã bất chấp mọi cách để bảo vệ vợ hắn.
Nhưng Daisy von Valdeck lại đang tàn lụi vì chính điều đó.
Ở giữa ranh giới đó, Mary Gold chẳng thể làm gì được.
Bên ngoài cánh cửa là một sự tĩnh lặng đến lạ thường. Không có bất kỳ âm thanh nào vọng ra, như thể không có ai ở đó.
Mỗi lần đến căn phòng đang giam Daisy, Mary Gold cũng chỉ có thể nín thở. Cảm giác như đang nhìn vào một ngọn nến sắp tắt vậy. Trông cô thật mong manh.
***
“Ngồi xuống đây đi.”
Bị Đại công tước phu nhân đời trước đột ngột gọi tới, Mary Gold cố giữ bình tĩnh. Cô ấy rụt rè ngồi xuống đối diện, tiếng rót trà róc rách vang vọng khắp căn phòng.
“Trà thơm lắm. Ngươi cứ dùng tự nhiên đi.”
“Cảm ơn phu nhân ạ.”
“Karen, ngươi ra ngoài đi.”
Khi Đại công tước phu nhân đời trước ra lệnh đuổi quản gia, căn phòng chỉ còn lại hai người. Mary Gold liếc nhìn bà rồi khẽ nhấp một ngụm trà.
Gần đây, sắc mặt Đại công tước phu nhân đời trước trông có vẻ rất tệ. Chuyện chẳng lành xảy ra với nữ chủ nhân nhà Valdek, nên có lẽ đó cũng là điều dễ hiểu.
“Ta nghe nói ngươi đảm nhận việc chăm sóc cho Daisy.”
“…Đúng vậy, thưa bà.”
“Chủ nhân mà mình phục vụ ra nông nỗi ấy, hẳn ngươi cũng đau lòng lắm.”
Mary Gold cúi đầu kính cẩn.
“Nghe nói ngươi xuất thân từ quân đội, đây là lần đầu làm hầu nữ. Công việc có khó khăn gì không? Có ai ở Valdeck gây khó dễ cho ngươi không?”
“Không có đâu ạ, mọi người đều đối tốt với tôi lắm thưa bà.”
“…Vậy thì tốt rồi.”
Cuộc trò chuyện bị ngắt quãng, không khí trong phòng chìm vào tĩnh lặng.
Thực ra, tiếp tục trò chuyện mới là chuyện kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau trực tiếp như vậy.
Và một người lớn tuổi trong gia tộc như Đại công tước phu nhân đời trước lại đi quan tâm đến công việc của một hầu nữ cũng là một chuyện rất kỳ lạ.
Chắc chắn, bà có chuyện khác muốn nói.
Cổ họng khô khốc, Mary Gold chỉ biết uống trà liên tục. Bỗng nhiên Đại công tước phu nhân đời trước đặt tách trà xuống bàn, vang lên một tiếng cạch.
“Robert đã hỏi quản gia về chiếc bánh kem đào, về việc thử thay đổi tỷ lệ công thức, và hỏi xem mùi vị thế nào.”
Đôi mắt Mary Gold khẽ mở to.
“Lạ thật. Ngươi biết ta gần đây chẳng có khẩu vị, hầu như không ăn gì. Mà việc mang bữa ăn đến phòng ta gần đây lại là việc của ngươi.”
“Thưa phu nhân, tôi…”
“Rõ ràng ta đã không đụng đến dù chỉ một miếng. Nhưng Robert lại nói anh ta thấy đĩa bánh trống không. Đại công tước dạo này cũng vắng nhà. Ta muốn hỏi, chuyện này là thế nào?”
Trước sự truy vấn sắc bén của Đại công tước phu nhân đời trước, Mary Gold nhất thời không nói nên lời.
Việc giấu Daisy trong boong-ke được giữ bí mật một cách tuyệt đối. Chỉ có Mary Gold, người chăm sóc cô, là biết sự thật này.
Ngay cả với các đầu bếp cũng phải giữ bí mật.
Vậy nên khi mang bữa ăn đến cho Đại công tước phu nhân đời trước, cô ấy đã lén lấy một phần cho Daisy. Với lý do chủ nhân Valdek có thể ghé thăm bất cứ lúc nào, bữa ăn luôn được chuẩn bị dư dả cho hai người.
“Nói thật đi. Ngươi đã mang thức ăn đi đâu?”
Mấy ngày nay, chủ nhân của Valdek đang thực hiện một chiến dịch quan trọng nên không về dinh thự. Không có ai ăn mà lại có đĩa trống, chuyện đó vô cùng vô lý.
“Tôi xin lỗi phu nhân. Ở nhà tôi có mấy đứa em nhỏ. Thỉnh thoảng tôi hay mang thức ăn thừa về, bọn trẻ thích lắm nên… Tôi sai rồi. Dám tự ý lấy trộm đồ ăn, tôi thật đáng chết.”
“Ừ, người trung thành thì thường có chút cứng nhắc mà.”
Mary Gold ấp úng, cúi đầu nhận tội. Đại công tước phu nhân đời trước khẽ bật cười.
“Ngươi đúng là kiểu người mà Maxim ưa thích đấy. Thành thật, luôn tuân theo mệnh lệnh. Bảo chết cũng dám chết. Không biết nên nói Đại công tước nhìn người chuẩn hay là mắt nhìn người kém nữa.”
“…Vâng? Ý phu nhân là sao ạ…?”
“Ý ta là ngươi đúng là không giỏi nói dối mà.”
Đại công tước phu nhân đời trước đã biết đó chỉ là lời nói dối.
“Ngươi là Mary Gold, đúng không?”
“Vâng, thưa phu nhân.”
“Trả lời ta đi, Mary Gold. Ngươi là người của ai?”
“…Tôi là.”
Câu trả lời không khó. Đó cũng là một trong những điều Mary Gold đã tự hỏi mình suốt thời gian qua. Và câu trả lời cũng đã được định sẵn.
“Tôi là người của Valdeck, thưa bà.”
“Ừ. Nhưng hình như ngươi hiểu lầm rồi. Đây là dinh thự nhà Valdeck, và ta cũng mang họ Valdeck. Thực tế là, đã như vậy từ rất lâu rồi.”
Ai cũng nghĩ Maxim von Valdeck là chủ nhân Valdeck, nhưng người thực sự gìn giữ Valdeck từ lâu chính là Đại công tước phu nhân đời trước, Olivia von Valdeck.
“Đương nhiên là vậy ạ. Tôi cũng không nhầm lẫn điều đó.”
“Vậy sao?”
Đại công tước phu nhân đời trước lấy một chiếc chìa khóa từ ngực áo ra.
“Vậy thì, ta kiểm tra nhà của mình cũng không có vấn đề gì chứ. Ta cũng là người của Valdek, nên đương nhiên phải biết những gì xảy ra trong nhà chứ.”
“Thưa phu nhân…”
Mặt Mary Gold tái mét. Đại công tước phu nhân đời trước nhìn cô ấy, ánh mắt cương nghị, nói thêm.
“Ngươi chọn đi. Ngươi sẽ ngăn cản, hay dẫn đường cho ta?”
***
“Mời phu nhân đi lối này.”
Theo hướng tay của Mary Gold, Đại công tước phu nhân đời trước thận trọng bước xuống hành lang tối đen.
Dưới dinh thự Đại công tước Valdeck có một boong-ke bí mật.
Chỉ có chủ nhân của gia tộc và vài người hầu thân cận biết điều này.
Là nữ chủ nhân đời trước, bà dĩ nhiên cũng biết.
Nhưng trí tưởng tượng cũng phải có giới hạn.
Tin tức về việc Daisy von Valdek bị bắt cóc đã gây xôn xao khắp cả nước. Đại công tước phu nhân đời trước cũng vì chuyện đó mà lo lắng đến mức gần như ngã bệnh.
Ai mà ngờ được hắn lại giấu phu nhân trong chính boong-ke nhà mình chứ.
Thật không thể hiểu nổi ý đồ của Maxim.
Có lẽ đó là một loại chiến dịch để tiêu diệt lực lượng phản quân, nhưng đó lại là một nơi không có chút ánh sáng nào.
Đại công tước phu nhân đời trước vừa mừng vì Daisy vẫn bình an, vừa không hiểu sao hắn phải làm đến mức này.
Két-.
Cánh cửa mở ra, Daisy đang cuộn tròn trên giường, quay lưng về phía lối vào.
“…Daisy, con yêu.”
Đại công tước phu nhân đời trước vội đến bên giường, xem xét tình trạng của Daisy. Trán cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Daisy trông hoàn toàn mất hồn.
“Sao, sao thế này, Daisy à. Con mau tỉnh lại… đi?”
Khi Đại công tước phu nhân đời trước đỡ Daisy dậy và kéo chăn lên, một mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
“Daisy…!”
Máu tươi thấm đẫm chiếc váy cô đang mặc, loang lổ lên cả tấm chăn.
hời ơi khi nào mới hết ngược đây huhu