[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 166

Chương 166
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
[Daisy à. Khi chị hỏi tên thật của em, em đã bảo rằng không có, nhưng với chị, Daisy vẫn mãi là Daisy. Vậy nên chị sẽ gọi em là Daisy. Có được không?]
Khi sơ Sophia hỏi tên thật của cô, cô đã không thể trả lời ngay được. Rồi cái tên ‘Daisy’ mà cô miễn cưỡng thốt ra là cái tên đầu tiên cô tự đặt cho mình.
Và kể từ cái tên ‘Daisy’ đó, một cuộc sống khác với ‘mật danh Easy’ đã bắt đầu. Người đã cùng cô đi qua sự khởi đầu và kết thúc đó chính là sơ Sophia.
Đó là những ngày cô sống với cái tên mà mình tự đặt ra, dù chỉ vỏn vẹn một năm, nhưng với Daisy, đó là cuộc đời thực sự của cô.
Daisy gật đầu, chuyển ánh mắt xuống dòng tiếp theo.
[Chắc em cũng đoán được chuyện này là do chính chị đã nói với Đại công tước Valdek rồi nhỉ. Xin lỗi em. Vì đã không thể nghe theo lời em. Mong em hiểu cho. Người già thường rất cố chấp mà.
Đây cũng là lựa chọn của chị, và chị sẽ chịu trách nhiệm cho hậu quả của nó. Vậy nên, đừng cảm thấy áy náy hay tội lỗi gì cả. Chị không hối hận vì quyết định của mình đâu.
Cuộc đời là chuỗi những điều bất ngờ, nên hãy coi lựa chọn của chị là một phần trong đó và rộng lượng tha thứ nhé.]
Sơ Sophia dường như đã lường trước được tâm trạng tội lỗi của Daisy khi đã liên lụy đến cô ấy.
Đó là một lời thú tội ích kỷ và đơn phương, chỉ để xoa dịu tội lỗi của chính cô.
Nhưng dù là nạn nhân, sơ Sophia vẫn bình thản nói đó là kết quả từ lựa chọn của riêng mình. Điều đó khiến lòng Daisy nặng trĩu.
Nhưng nét chữ rõ ràng của sơ Sophia là bằng chứng rằng cô ấy vẫn còn sống sau khi gặp Maxim. Thật may mắn.
[Em nói mình đã phạm tội, đúng không? Nhưng con người ai sẽ mắc sai lầm thôi, và chị cũng vậy.
Vì vậy nên, như cách em đã thú tội với chị, chị cũng muốn thú nhận vài điều với em. Dù hơi xấu hổ, nhưng chị đã lấy hết can đảm của mình, nên mong em sẽ lắng nghe.]
[Em còn nhớ câu hỏi ngày nào em cũng hỏi khi ở cùng chị không? Rằng một người như em có được lên thiên đường không. Mỗi lần cầu nguyện, em đều hỏi như vậy.
Giờ chị sẽ thú nhận với em, dù chị đã nói rằng bất cứ ai cũng có thể được cứu rỗi, nhưng trong lòng chị luôn tò mò em đã phạm phải tội gì. Chị chẳng dám hỏi trực tiếp.
Dù chị trả lời rằng quá khứ không quan trọng bằng hiện tại, nhưng chị cũng đã thoáng nghi ngờ một cách ngớ ngẩn rằng liệu em có phải kẻ từng làm điều ác hay không.
Khi em nói mình từng giết người, chị thực sự sững sờ. Thành thật mà nói, đến giờ chị vẫn khó mà tin được.]
Daisy hoàn toàn hiểu sự nghi ngờ và nỗi bàng hoàng của sơ Sophia.
[Với chị, em thật sự là một ‘kẻ đáng ngờ’.
Dù trước Chúa, mọi người đều bình đẳng, nhưng con người vẫn không tránh khỏi việc phán xét lẫn nhau. Chị chỉ truyền dạy theo lời Chúa, nhưng cũng chỉ là một người phàm mà thôi.]
Dù là ‘kẻ đáng ngờ’, nhưng cô ấy luôn đối xử với Daisy bằng sự chân thành không hề thay đổi.
[Nhưng Daisy à, dù em có tin hay không, thì sau tất cả những gì chị biết, với chị, em vẫn là Daisy của trước đây.]
[Daisy mà chị biết, dù có phần bí ẩn, nhưng là một người rất dịu dàng. Trong thời gian ở cùng nhau, bọn trẻ đã rất tin tưởng em, và chị cũng vậy.
Ngay cả sau khi kết hôn, em vẫn thường xuyên gửi thư và quan tâm chị đủ điều. Vậy nên dù có xa cách, nhưng chị vẫn luôn cảm thấy như đang được sống cùng em vậy.]
[Và Daisy mà chị biết còn rất dũng cảm nữa. Quyết định sống khác đi với quá khứ, thẳng thắn thú nhận tội lỗi của mình, và cuối cùng chọn cách chuộc lại lỗi lầm – tất cả đều là lựa chọn của em. Chị nghĩ điều đó thật đáng khâm phục. Đó tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng gì.
Dù em có từng làm gì đi chăng nữa, chị tin mọi hành động của em đều xuất phát từ trái tim.]
[Đó là suy nghĩ của chị. Còn em nghĩ Daisy là người thế nào? Với chị, đó mới là điều quan trọng nhất.]
‘Daisy’ nghĩ về ‘Daisy’ ư.
Lâu lắm rồi, Easy mới tự suy nghĩ về bản thân mình.
Không, có lẽ đây là lần đầu.
‘Mật danh Easy’ là tên mà tổ chức đặt cho cô, còn ‘Daisy von Valdeck’ là tên nhà Valdeck đã đặt.
Nhưng còn ‘Daisy’…
Cô nhớ rõ khoảnh khắc đầu tiên cô sử dụng cái tên ‘Daisy’ ấy.
“Tôi là tu sĩ Sophia. Còn tiểu thư tên gì?”
“…Daisy.”
Nghĩ lại thì, cái tên ấy chẳng ai ép cô chọn cả, cũng chẳng vì nhu cầu của ai.
“Tên em là Daisy.”
Nó chẳng mang ý nghĩa gì cả, chỉ vì trước mặt cô khi đó có một lọ hoa cúc. Nhưng đó dù sao cũng là cái tên cô tự chọn.
Cô thích cái tên Daisy.
Có người có thể nói nó quê mùa, nhưng chỉ là cô thích hoa cúc dại thôi. Cô thích cảm giác ai đó nhìn thấy hoa cúc và nhớ đến cô… Thậm chí cả những nét vẽ hình bông hoa vụng về mà cô vẽ bên cạnh chữ ký, dù trẻ con nhưng cô vẫn yêu thích chúng.
Và cả những việc cô làm khi được gọi là ‘Daisy’ ở tu viện dù chẳng có ai sai khiến.
Dù những việc làm tổn thương người khác trong quá khứ vẫn không thể xóa nhòa, nhưng việc cô muốn chăm sóc những đứa trẻ cũng là điều thật lòng. Cô muốn làm như vậy, và làm như vậy cô cảm thấy thoải mái hơn.
…Cô là người như thế nào nhỉ?
Daisy tự hỏi.
Cô khó có thể định nghĩa ngay được. Bởi vì cô chưa từng nghĩ về điều đó một cách cụ thể bao giờ.
[Nếu em chưa biết, thì hãy cứ bắt đầu xác định từ bây giờ là được.]
Sao sơ lại biết? Đúng là không thể giấu sơ Sophia được điều gì.
Cô ấy luôn nói như đã nhìn thấu lòng người vậy.
[Hãy cầu nguyện và suy nghĩ để tìm câu trả lời. Không có đáp án nào là đúng cả. Chỉ có câu trả lời mà em chọn mới chính là đáp án chính xác nhất.]
[Thế gian này luôn đầy ắp những điều bất ngờ, và điều gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Em chắc vẫn nhớ chị từng nói đó là lý do mà Chúa tồn tại, đúng không?]
[Nhưng cách em đối mặt với nó như thế nào là do em lựa chọn. Đó là việc mà ngay cả Chúa cũng không thể can thiệp vào được, và đó hoàn toàn là phần trách nhiệm của riêng em.]
[Daisy có phần trách nhiệm của mình, và Reilly cũng vậy. Chị tin em sẽ tôn trọng trách nhiệm của Reilly.]
Khi thú tội với sơ Sophia, Daisy đã cố ý không nói Reilly là ai. Cô không muốn phải trở nên mềm lòng.
Khi gửi tiền quyên góp, cô cũng đã gửi dưới tên Reilly, để mong sơ Sophia sẽ nhớ cái tên đó, nhưng cô lại không tiết lộ danh tính thật sự của đứa bé.
[Daisy à, để chuộc lại lỗi lầm của mình thì vẫn có rất nhiều cách. Cũng chẳng có thời hạn ‘đến bao giờ’.
Đây cũng là suy nghĩ của chị, có lẽ chỉ là mong muốn ích kỷ thôi, nhưng trước hết, vì Reilly, em hãy bảo vệ chính mình nhé.]
Sơ đã nhận ra rồi. Vậy nên cô ấy mới đến gặp Maxim.
Vì Reilly. Không, là vì Daisy.
[Chị đã nói rất dài dòng rồi, nhưng điều chị thực sự muốn nói là.]
Đọc đến đây, lá thư đã đến dòng cuối cùng. Nước mắt cô trào ra ngay ở dòng chữ đó.
[Hãy sống tiếp đi, Daisy.]
[Chị mong em được sống.]
***
Mười ngày trôi qua.
[Gửi sơ Sophia]
Maxim đọc lá thư Daisy gửi cho tu sĩ.
[Sơ Sophia thân mến, em là Daisy đây.
Thư của chị em đã nhận được rồi. Dạo này chị có khỏe không?]
Bức thư bắt đầu bằng những lời hỏi thăm đơn giản.
[Suốt một thời gian em đã cảm thấy mình như lạc lối, nhưng nhờ có bức thư của chị, nên lòng em đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Em thật sự cảm ơn chị rất nhiều.]
Maxim đã quan sát và thấy tình trạng của cô thực sự đã tốt lên.
Hắn cảm thấy thật may mắn vì đã đưa bức thư cho cô.
Nếu biết chuyện sẽ tốt như thế này, Maxim đã không lo lắng và đưa nó cho cô sớm hơn rồi. Nếu vậy, Easy có lẽ đã ăn được chút gì đó nhanh hơn rồi. Hắn có chút hối tiếc.
[Giờ em vẫn đang ăn uống đầy đủ, đọc sách, và chăm chỉ cầu nguyện mỗi ngày.
Và như chị đã khuyên, em cũng suy ngẫm về bản thân mình. Rằng em là ai, và muốn sống như thế nào.]
Việc Daisy nghĩ đến tương lai khiến Maxim thấy yên tâm hơn.
[Em muốn đến thăm chị, nhưng tình hình hiện tại không cho phép. Họ nói vì vấn đề an ninh nên không được. Em buồn lắm nhưng vẫn tin rằng sơ đang ở một nơi nào đó an toàn và thoải mái.]
[Bánh kem đào em gửi, chị có thích không? Dạo này nó là món em mê nhất đấy. Ăn vào thấy tâm trạng vui vẻ và tràn đầy sức sống hơn hắn.
Nếu món bánh đó mang đến chút niềm vui cho chị, em sẽ rất hạnh phúc đấy. Dù không thể gặp sơ, nhưng xin chị hãy nhận tấm lòng của em.
Nếu sơ cần gì hay cảm thấy bất tiện ở chỗ nào, thì chị cứ nói với em nhé ạ.]
Gần đây cô rất thích ăn trái cây
Cô đã nghiện món bánh kem tươi với đào rồi. Hắn nhận được báo cáo rằng cô ăn uống ngon miệng hơn và cũng ăn nhiều hơn trước.
Hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm.
[Cho em gửi lời hỏi thăm đến mọi người nhé. Ở mãi trong phòng làm em thấy buồn chán lắm.
Em sẽ cầu nguyện để nhận được thư hồi âm từ chị. Tạm biệt.
– Daisy von Valdeck -]
Nhìn hình vẽ hoa cúc cạnh chữ ký tròn trịa của cô, Maxim bật cười.
“Chúng ta phải làm sao đây ạ?”
Mary Gold đang chờ đợi sau khi giao thư để kiểm tra, thận trọng hỏi.
“Làm gì là làm gì chứ. Phu nhân đã bảo sẽ cầu nguyện cơ mà.”
Đôi mắt Mary Gold tròn xoe trước mệnh lệnh của chủ nhân.
“Thực hiện đi. Bằng mọi giá.”
hời ơi khi nào mới hết ngược đây huhu