[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 164

Chương 164
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Căn phòng trống trải tĩnh lặng đến lạ thường.
Daisy cứ thiếp đi rồi lại tỉnh dậy.
Cô chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Không có cửa sổ, cô không thể phán đoán được vị trí, thậm chí không phân biệt được ngày hay đêm.
Chỉ khi đống báo chất đầy trên chiếc bàn đặt cạnh giường, cô mới lờ mờ đoán một ngày đã trôi qua. Khi còn ở Valdeck, Maxim thường có thói quen mang báo cho cô. Có lẽ điều này cũng dành cho phu nhân của hắn.
Suốt một thời gian dài, cô chìm trong nỗi bất lực và không thể làm gì được. Nhưng cô không thể cứ mãi trốn tránh như thế này được.
Daisy ngồi dậy và bật đèn lên.
[Ba ngày sau khi Đại công tước phu nhân Valdeck bị bắt cóc, hiện vẫn chưa rõ tung tích.]
Đọc tiêu đề bài báo ngày hôm nay, Daisy bắt đầu lật giở đống báo đang chất đống để nắm bắt tình hình.
Sột soạt-.
Tiếng lật giấy làm tai cô ù đi. Trang nhất tràn ngập tin tức về vụ bắt cóc Đại công nương Valdeck.
[Tin nóng, Đại công tước phu nhân Valdeck đã bị bắt cóc.]
[Valdeck chính thức tuyên chiến với quân phiến loạn!]
Phải đọc đến tờ báo dưới cùng, cô mới mường tượng được tình hình đang xảy ra. Daisy nhớ lại những gì Maxim từng nói khi cô hỏi hắn định làm gì.
“Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là việc của ta. Quá trình không quan trọng. Quan trọng là kết quả thôi.”
Hắn đã nói là quá trình có như thế nào cũng không quan trọng.
“Easy sẽ trở thành công nương của ta và sống như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Reilly cũng sẽ bình an chào đời. Kẻ nào dám cản trở, ta sẽ giết hết chúng. Em hiểu chứ?”
…Vậy nên.
Để giữ Daisy von Valdeck ở bên mình.
Hắn đã dàn dựng màn kịch bắt cóc Đại công tước phu nhân Valdeck nhằm tiêu diệt Clean sao.
Nơi này kín như bưng và không cửa sổ, có lẽ là một boong-ke bí mật.
Tổ chức quân cách mạng mà Daisy thuộc về giờ đã tự nhiên được gọi là phiến quân. Cô sinh ra và lớn lên ở đó, chỉ sống theo mệnh lệnh của tổ chức, nên trước khi trà trộn vào tu viện, cô chưa bao giờ đánh giá giá trị của tổ chức. Và cảm giác kỳ lạ ấy, có lẽ đến bây giờ vẫn vậy.
Điều duy nhất rõ ràng lúc này là mật danh Easy đã chọn tự nộp mình để cứu Maxim và tu viện, một hành động phản bội tổ chức.
Dù có chọn hướng nào, vẫn luôn có người sẽ phải chết.
Giờ đây cảm thấy tội lỗi vô nghĩa về tổ chức cũng chẳng ích gì.
Ngay từ đầu cô đã biết Maxim và tổ chức là hai thế lực không thể cùng tồn tại được.
Cô đã đưa ra một lựa chọn ích kỷ, vì tư lợi cá nhân của mình.
Chỉ là kết quả không như cô dự đoán.
Nhưng đứng trên ranh giới đó, liệu có đúng đắn không khi chỉ mình cô được vô tội?
Không, còn có Maxim nữa.
Liệu cô có thể trốn tránh chỉ vì không muốn bản thân trở nên hèn nhát không?
Những suy nghĩ không lời giải cứ giày vò Daisy mãi.
“Reilly, cha phải đi đây. Con hãy bảo vệ mẹ nhé.”
Lời Maxim thì thầm với đứa trẻ vang lên trong đầu cô.
Reilly. Với Daisy, Reilly mới thực sự là sự tồn tại vô tội, và đứa trẻ ấy vẫn đang ở trong bụng cô.
Đứa bé vừa là một phúc lành, vừa như một lời nguyền.
Daisy nằm xuống giường, co người lại. Hai tay vô thức ôm lấy bụng dưới.
“Xin lỗi, mẹ… xin lỗi con, Reilly à.”
Tách, mặt dây chuyền trên cổ trượt xuống chăn.
Cô muốn cầu nguyện, nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Không, cô chẳng biết phải cầu nguyện điều gì nữa… cô không dám.
***
Khi Maxim trở về nơi trú ẩn, Daisy vẫn đang ngủ.
Hắn nghe nói phụ nữ khi mang thai sẽ ngủ rất nhiều, nhưng cô ngủ như vậy có phải là vẫn hơi quá rồi không?
Hắn còn chẳng thèm cởi áo khoác mà lặng lẽ ngồi xuống cạnh Daisy bé nhỏ đang co ro trên giường ngay.
Rồi hắn đưa bàn tay to lớn của mình lên vuốt tóc Easy, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“…Easy.”
Hắn thì thầm bên tai cô, hàng mi dài của cô khẽ lay động, đôi mắt nhạt màu từ từ hé mở.
“Easy, em ngủ ngon chứ?”
Daisy nghe thấy nhưng không trả lời.
Có lẽ cô vẫn còn ngái ngủ, chỉ nhìn vào không trung rồi chậm rãi chớp mắt.
Bàn tay của hắn đang vuốt ve má cô đột nhiên trượt xuống bụng dưới.
“Reilly của chúng ta hôm nay chơi vui chứ? Hửm?”
Maxim không quên hỏi thăm Reilly.
Khi hắn ra ngoài, Reilly chính là hiện thân bảo vệ Easy thay hắn.
“Dù con chưa trả lời được, nhưng ta vẫn phải nói chuyện với con. Để mẹ con không quên rằng vẫn còn có con bên cạnh.”
“…”
“Đúng không, Reilly?”
Maxim dịu dàng nói chuyện với Reilly, nhưng mắt vẫn chăm chú quan sát sắc mặt Daisy.
“Có vẻ như mẹ con không có tâm trạng chơi đùa.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt vô hồn của cô, rồi chuyển sang bữa ăn cô chưa động đến.
Ánh mắt Maxim nặng trĩu.
“Có vẻ như cũng không có cả tâm trạng ăn uống rồi.”
“…”
“Ta đã cố ý chuẩn bị những món em thích đấy. Không hợp khẩu vị sao? Hay em muốn ăn gì khác?”
Bít tết mà Easy thích, bánh kem tươi Easy muốn, mọi món ăn đều theo sở thích của cô. Vậy mà cô vẫn gầy đi trông thấy so với lần cuối hắn gặp.
Daisy vẫn không đáp.
Khi ánh mắt cô vẫn cố né tránh, Maxim khẽ bước ra xa rồi lại tiến lại gần.
Hắn ngồi sát bên cô, cúi xuống, gương mặt lo lắng lấp đầy tầm nhìn của cô.
“Easy, nhìn ta này. Em định nhịn đói đến chết sao?”
“…”
“Easy?”
“…”
“Easy.”
Dù cô không trả lời, nhưng Maxim vẫn kiên trì.
Như thể không biết nguyên do. Như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Gương mặt hắn đầy trầm tư.
“Ta bận lắm nhưng vẫn muốn đến thăm em. Đừng tránh mặt ta nữa, cho ta nhìn mặt em chút đi.”
Hắn đã mang theo một bát súp mới và muỗng, có lẽ vừa chuẩn bị. Hắn múc một ít súp nóng hổi, thổi nguội rồi đưa đến miệng cô.
“Reilly của chúng ta đang đói đấy. Nếu đã lâu không ăn uống gì thì nên dùng món mềm. Vì Reilly, em cứ ăn thử một muỗng thôi. Được không?”
“…”
“Ha…”
Maxim thở dài não nề, đặt thìa xuống khi Daisy cuối cùng vẫn từ chối bữa ăn dù hắn đã đưa đến tận môi cô.
“Mary Gold bảo ta rằng không phải là ốm nghén. Vậy có chuyện gì thế? Nói cho ta biết đi.”
Gương mặt hắn trông vô cùng bối rối như đang phải đối diện với một bài toán nan giải.
“Em đang hờn dỗi như trẻ con vậy sao? Cũng đáng yêu đấy. Nhưng giờ mặt em xanh xao lắm rồi, phải ăn gì đó thôi. Nếu em không ăn sẽ hại đến sức khỏe mất. Ta bắt đầu thấy buồn rồi đấy.”
“…”
“Nếu vấn đề là ở đồ ăn thì ta sẽ trừng phạt đầu bếp đấy. Em muốn như vậy sao?”
“…Không. Đừng làm vậy.”
“Vậy ta phải làm gì cho em đây?”
Hắn nhướng mày rồi hỏi thêm.
Nhưng cô chẳng có phản ứng gì, hắn như không chịu nổi tình cảnh này nữa, đưa tay xoa mặt, thở dài.
“Dĩ nhiên, ta hiểu rằng em đang không có tâm trạng để ăn. Ta cũng thấy tiếc vì tình cảnh này lắm chứ.”
“…”
“Nhưng nếu em cứ tiếp tục nhịn ăn như thế này, Reilly cũng sẽ chết, ta cũng sẽ chết. Dù theo cách nào đi nữa, nhưng nếu Easy chết, thì tất cả đều sẽ chết thôi. Vậy nên vì chúng ta, em hãy ăn đi.”
“…Sơ.”
Bị dồn ép, Daisy miễn cưỡng lên tiếng.
“Sơ, ngài đã làm gì chị ấy?”
“À, là vì nữ tu sĩ đó sao. Sao, em sợ ta giết cô ấy à?”
“Không phải sao?”
“Em nghĩ thế nào? Nói thật đi.”
Maxim thoáng cười nhạt.
“Em nghĩ ta đã giết cô ấy, đúng không?”
Cô không đáp, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận.
Maxim sẽ luôn đạt được mục đích bằng mọi giá. Với hắn, chẳng có lý do để giữ cho nữ tu sĩ đó còn sống cả.
Nhưng Maxim có vẻ oan ức, hắn phủ nhận.
“Easy à, rốt cuộc em coi ta là người thế nào vậy? Ta đã nói rồi mà. Tin tưởng ta đi.”
“…Tin Max hay không thì liên quan gì chứ.”
“Liên quan chứ. Ta chỉ hành động vì em, vì em mà thôi.”
Maxim cắt lời Daisy, khẳng định chắc nịch.
Sự dịu dàng mù quáng của hắn khiến cô nghẹt thở.
“Ta không giết cô ấy.”
Liệu có nên tin lời hắn không? Nực cười thay, đó lại là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô.
“Ta đã nói là không giết rồi mà. Hửm? Em phải tin lời chồng mình chứ. Em tin ai đây?”
Cô không có tư cách nói rằng chuyện đó không liên quan đến niềm tin. Bởi vì cô đã lạc lối rồi.
“Người duy nhất biết thân phận thật của em là sơ, vậy nên giết cô ấy là một quyết định khôn ngoan. Đến giờ ta vẫn nghĩ sơ là một nguy cơ. Nhưng ta vẫn chọn cách giấu cô ấy đi.”
“…”
“Tại sao ta lại làm vậy? Đương nhiên là vì em rồi. Ta sợ rằng nếu em biết ta giết chết nữ tu sĩ đó, em sẽ hận ta đến chết mất. Em là gia đình của ta, là mẹ của con ta. Vì em…”
“…”
“…Không, là vì ta. Ta phải giữ em bên mình, không thể đánh mất em được.”
Hắn thổ lộ rồi thở dài.
“Nếu đã cố tình giữ nữ tu đó sống sót rồi mà vẫn vô ích… thì có lẽ giết là cách gọn gàng nhất rồi.”
“Ngài… đang dùng tính mạng của chị ấy để đe dọa em sao?”
“Em thông minh thật đấy, Easy của ta. Đúng, là đe dọa. Ta nói rồi, ta có thể làm mọi thứ để bảo vệ gia đình của mình.”
Maxim thản nhiên thừa nhận hành vi vô liêm sỉ của mình.
“Reilly von Valdeck, sơ Sophia. Và cuối cùng là ta.”
Hắn chậm rãi liệt kê những thứ quý giá với cô.
“Những mạng sống này đều phụ thuộc vào em. Quyết định là ở em. Giết, hay là cứu.”
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi
hay vl
Có chap 158 chx add ơi
có roài, có roài
ai giải thích giúp tui với, tức là lúc Easy làm việc ờ rạp hát rồi hai ng gặp nhau, Easy bắn Max đều là cảnh của quá khứ đúng không? kiểu tự nhiên đang là cảnh Easy mang thai bị nhốt lại trong phòng, ngược về thời thơ ấu rồi giờ đang tra tấn ông trùm tổ chức nên tui hơi loạn.
đúng òi bà ôi
Có chap 159 chx add ơi
ê nma tui thấy kiếp đầu ổng đối xử với chị tui v tui vẫn k ưng r đó