[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 162

Chương 162
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Sao cũng được
Dù cô có chửi rủa hắn là kẻ điên, có khinh miệt hắn, hay thậm chí bắn chết hắn ngay lập tức, cũng chẳng sao.
Chỉ cần ta có được em…
Easy, ta muốn có được em.
Ta muốn chạm vào em ngay bây giờ.
Từ cuộc đời đầu tiên đến bây giờ, ta chỉ khao khát một mình em.
Nếu không thể có được em, ta thà chết dưới tay em còn hơn.
Nếu làm vậy có thể chuộc lại tội lỗi đã đánh mất em, không, nếu như làm vậy có thể chấm dứt được địa ngục này… Mạng sống này vốn đã mục ruỗng, ta sẽ sẵn lòng dâng hiến cho em.
Dù sao mọi thứ trong ta cũng đã hỏng từ lâu rồi.
Đầu óc chỉ có hình bóng Easy, trái tim chỉ đập vì một mình Easy.
Mất em, thế giới của ta không còn ánh sáng, chỉ còn lại một thảm họa u tối.
Nếu không thể có em, mọi thứ đều vô nghĩa.
Nếu cách duy nhất là ta cứu em bằng chính đôi tay của mình, rồi chết dưới tay em, ta sẽ vui lòng chấp nhận.
Vậy nên, xin em, hãy tự tay mình chấm dứt địa ngục vô tận này đi. Xin em.
“Vẫn còn cơ hội đấy. Easy, em hãy chọn đi.”
Maxim tiến lại gần như van nài.
Bị khí thế bất thường của hắn áp đảo, Easy theo bản năng lùi lại, lưng chạm vào bức tường.
Cô vẫn chĩa súng vào hắn, nhưng đã bị dồn vào ngõ cụt.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Mỗi bước chân loạng choạng tiến lên, khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp.
“Hoặc là ôm ta. Hoặc là bắn ta.”
Easy yêu dấu, dịu dàng của ta,
Em quả nhiên không thể bắn ta.
Vì ta đã khắc sâu trong lòng em rồi.
Dù em không nhớ ra, nhưng ta vẫn như một hình xăm in sâu vào trong tâm trí em, không thể xóa nhòa được.
Nhìn hình ảnh mình ngày càng lớn hơn trong đôi mắt xanh lục của cô, Maxim mỉm cười. Một nụ cười nửa như vui sướng, nửa như điên dại.
“Đại uý, ngài vẫn ổn chứ!”
“Buông súng xuống ngay!”
“Chúng tôi sẽ yểm trợ!”
Đột nhiên, tiếng binh lính xông vào từ phía sau lưng hắn.
Thấy Easy đang chĩa súng vào cấp trên, họ lập tức vào thế chiến đấu.
“…Cút đi.”
Hắn nổi giận.
Không gì được phép xen vào thời khắc của ta và Easy. Không được phép cản trở. Hắn không thể chịu đựng được nữa.
Dù Maxim đã ra lệnh, nhưng đám binh lính vẫn không lùi bước.
Rắc rắc, tiếng lên đạn hướng về Easy khiến Maxim bực bội quay người lại.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Cùng với tiếng súng, từng người lính ngã xuống.
Chính Maxim đã tự bắn về phía quân của mình.
Những người không ngờ rằng cấp trên của mình lại bắn họ, thậm chí còn không kịp phản kháng mà bất lực ngã xuống.
“Đã bảo đừng có làm phiền ta rồi mà.”
Maxim dùng mu bàn tay lau vệt máu dính trên mặt rồi quay người lại. Hắn nở nụ cười với Easy đang kinh ngạc sững sờ.
“Xin lỗi, làm em giật mình rồi. Ta chỉ muốn nói chuyện riêng với em thôi.”
“…”
…Vậy thì. Em quyết định rồi chứ, cưng?
Sắc mặt Easy trắng bệch.
Hành động bất ngờ liên tiếp, cô sợ hãi là điều dễ hiểu. Lẽ ra hắn nên xin phép trước khi nổ súng, Maxim thoáng hối hận.
Nhưng không sao cả. Cuối cùng cũng gặp được cô rồi.
“Em sẽ bắn ta chứ?”
“…”
“Không thì dùng cái này đi. Em từng thích khẩu súng của ta và khen nó đẹp mà.”
Maxim chìa khẩu revolver của mình về phía Easy.
Đó là lời tuyên bố rằng hắn tình nguyện giao mạng sống của mình cho cô.
Thấy hắn hạ vũ khí xuống, Easy dường như mất đi ý chí chiến đấu, từ từ hạ nòng súng đang run rẩy xuống.
“…Đúng rồi, nếu không bắn được, thì hãy ôm ta đi.”
Khi Maxim định kéo Easy vào lòng, cô bất ngờ thả khẩu súng xuống sàn, tháo khuyên tai ngọc trai ra và nuốt chửng nó.
Tại sao… cô lại nuốt thứ đó?
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh ngay trước mắt hắn, hắn không kịp trở tay.
Gương mặt trắng trẻo của cô dần mất huyết sắc. Chắc chắn cô đã nuốt thứ không nên nuốt rồi. Đôi mắt đầy sợ hãi và hoang mang của Easy từ từ khép lại.
Thân hình cứng đờ vì co giật dần mất sức, trở nên mềm nhũn. Maxim vội ôm lấy Easy, đỡ để cô không ngã xuống.
Hắn không tin nổi cảnh tượng trước mắt mình, ôm chặt thân hình lạnh giá của Easy, khẽ lay nhẹ như dỗ dành.
“Easy…?”
…Sao đột nhiên.
Sao đột nhiên… lại thế này…?
Maxim rơi vào hoảng loạn. Hắn nghĩ hoặc cô sẽ bắn hắn, hoặc sẽ đầu hàng.
Bởi vì… phải như vậy chứ.
Cô lại phải chết thêm một lần nữa, không thể nào.
Hắn không hề lường trước việc cô sẽ tự vẫn.
Vòng tay ta đáng sợ đến thế sao?
Hơn cả cái chết ư?
“Không…”
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.
Phải làm sao đây.
Trước tiên, phải đưa cô đến quân y.
Sẽ chữa được thôi.
“Nhanh, nhanh gọi bác sĩ…”
Không có thời gian để suy nghĩ sâu xa.
Hắn không biết mình đã lao ra ngoài như thế nào nữa.
Xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Cuộc đột kích vẫn đang diễn ra. Vì là một trận chiến không nhỏ nên quân y cũng có mặt.
Maxim bất chấp tiếng súng và tiếng nổ lớn, vừa che chở Easy vừa chạy, chạy hết tốc lực.
Hơi thở dồn dập đến tận cổ. Hắn ôm lấy Easy, chạy điên cuồng, nhưng cơ thể cô trong vòng tay hắn ngày càng lạnh đi.
“…Kỳ lạ quá. Đừng đùa đùa. Không thể nào. Chuyện này.”
Rõ ràng là cô không còn thở nữa.
Không còn thời gian nữa. Maxim quỳ xuống đất, ôm lấy Easy và điên cuồng thổi hơi vào miệng cô.
Đôi môi cô vẫn còn chút ấm. Nhưng lưỡi đã cứng đờ rồi.
Sao đột nhiên, mọi chuyện lại…
Không, tại sao chứ.
“Easy, xin em… Easy… Tỉnh lại đi. Easy… Ta sai rồi. Em mau tỉnh lại đi.”
Chắc chắn cô đã uống độc. Maxim ôm chặt Easy đã tái xanh, cố gắng hết sức hà hơi thổi ngạt, nhưng đều vô ích. Cuối cùng hắn gào khóc.
“Aaa! Hức… hức, Easy!”
Ta lại giết em rồi.
Đã có thể cứu được em rồi mà. Ta lại giết em rồi.
“Xin đừng rời đi một mình. Đừng bỏ ta lại một mình mà đi vậy chứ. Xin em, cầu xin em…”
Hắn van xin, cố hút chất độc từ miệng cô ra, nhưng vô ích.
…Ta đang làm gì thế này.
Hắn cười nhạt, tự giễu.
“Chết tiệt… Ta lại đánh mất em rồi.”
Phải làm sao đấy.
Easy đã chết.
Phải làm sao đây, hắn phải làm sao…
Phải đi theo cô thôi.
Đoàng! Tiếng súng vang lên, hơi thở hắn trở nên đứt đoạn.
***
Khi mở mắt ra, Easy đã không còn ở bên.
Maxim nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu, ngực phồng lên.
Chết tiệt. Lại nữa rồi.
Maxim hít thêm một hơi nữa.
Dấu hiệu một địa ngục khốn kiếp nữa lại bắt đầu.
“…Ha.”
Maxim nắm chặt dây chuyền trên cổ, nhắm nghiền mắt.
# Daydream 04
Suốt một thời gian dài, hắn vô cùng uể oải. Mọi thứ đều cạn kiệt và khô héo. Không có cả nỗi buồn hay tuyệt vọng.
Lý do rất đơn giản.
Hắn đã rất nhiều lần tự đẩy cô vào chỗ chết. Có lẽ từ đầu, họ đã chẳng thể thành đôi. Vốn dĩ đây là một mối duyên không thể thành. Có lẽ hắn chỉ đang cố chấp níu giữ vì lòng tham vọng hão huyền. Một kẻ như hắn có tư cách gì mà thương tiếc cô chứ? Maxim thấy xấu hổ.
Nhưng Easy cứ như một cặn lắng nặng nề, không thể dễ dàng mà tan biến khỏi trái tim hắn được. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy tội lỗi và đau đớn rồi. Hắn không thể xóa bỏ cô khỏi tâm trí.
Maxim chỉ tồn tại và còn thở, còn linh hồn hắn đã chết, chiến đấu như một cỗ máy trên chiến trường. Như thể bị ma ám, như thể trút giận lên cuộc đời bị nguyền rủa của mình, hắn giết hết kẻ thù này đến kẻ thù khác.
Nhưng bản thân hắn…
Muốn chết cũng không được.
Nếu tự kết liễu đời mình, hắn sẽ lại mở mắt ra thôi. Ở một nơi không có Easy. Lại căm ghét và oán hận bản thân vì đã không cứu được cô. Sống đã là một địa ngục, chết đi cũng chỉ là khởi đầu của một địa ngục khác thôi.
Kiếp thứ tư bắt đầu muộn hơn kiếp thứ ba một năm.
Easy sắp đến rồi.
Cô sẽ đến với tư cách là ca sĩ ‘Isabelle’ đến biểu diễn khích lệ tinh thần binh sĩ, và lúc đó họ sẽ gặp lại nhau.
Nhưng gặp rồi thì… rốt cuộc có thể làm gì đây…?
Lời Easy viết trong nhật ký cứ ám ảnh hắn mãi.
[Điều gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Không thể tránh khỏi. Như thiên tai vậy.]
Đúng vậy. Dù có vùng vẫy cũng vô ích.
Dòng chữ ấy giống như lời nguyền tiên đoán tương lai hắn.
Lần này, hắn có cứu được Easy không? Một kẻ như hắn có dám hy vọng vào điều đó không?
Hắn không thể trả lời câu hỏi này một cách dễ dàng.
Hắn đã khiến Easy phải chết tới ba lần.
Dù đã có thêm hai cơ hội mới… nhưng hắn vẫn ngu ngốc, với những phán đoán sai lầm rồi tự mình không kiểm soát được mà giết chết cô.
Trong nỗi đau cứ lặp đi lặp lại, hắn thậm chí còn nghĩ rằng cách duy nhất để cứu Easy là đừng bao giờ gặp lại một kẻ như hắn nữa.
Cuối cùng, ngày biểu diễn đó cũng đã đến.
Cuối cùng Easy cũng đến.
Trong khi đếm từng ngày chờ đợi, Maxim vẫn chưa thể quyết định được.
“Báo cáo, đoàn nhạc từ thủ đô vừa đến rồi ạ.”
“Vậy sao.”
Maxim đáp lại với giọng lạnh lùng, sĩ quan phụ tá liếc nhìn hắn dò xét.
“Nếu muốn xem thì cứ đi đi.”
“Cảm ơn ngài ạ.”
Sĩ quan phụ tá cúi đầu rồi bước về phía sân khấu, còn Maxim chỉ đứng nhìn.
Tiếng hoan hô như sấm dậy vang lên, buổi biểu diễn bắt đầu.
Nghe thấy tiếng hát, Maxim sững sờ dừng bước.
Hơi thở hắn như ngừng lại.
“…”
Không phải bài hát đó.
Cũng không phải giọng của Easy.
…Không thể nào.
Tại sao lại không phải Easy chứ? Rõ ràng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến mà.
“…Vô lý.”
Như bị mê hoặc, không, như mất trí, Maxim lao về phía sân khấu. Hắn chen qua đám đông, tiến đến tận hàng đầu, nhưng ca sĩ trên sân khấu là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.
“…!”
Không phải Easy.
Easy không có ở đây.
Chắc chắn đã có biến cố gì đó xảy ra.
Easy thế nào rồi?
Cô có còn sống không?
Sự bất lực nhanh chóng bị một nỗi bất an lớn hơn nuốt chửng. Hắn tìm hỏi khắp nơi về đoàn nhạc, nhưng không có ai biết về cái tên ‘Isabelle Travis’ cả.
Tung tích của Easy hoàn toàn bặt vô âm tín, hắn cũng không thể đột kích vào trụ sở của quân cách mạng như trước được.
Hắn không ngừng nghĩ về Easy. Nỗi nhớ nhung, sự tự giễu, cơn giận dữ. Tất cả đều hướng về một mình cô.
Phải làm sao đây. Hắn phải làm gì…
Dù nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần, câu trả lời cuối cùng vẫn chỉ có một.
Phải tìm được Easy. Và phải cứu sống cô.
Hoặc là, chết dưới tay cô.
Chỉ có như vậy mọi chuyện mới kết thúc.
Có lẽ đây không phải cơ hội mà thánh thần ban cho hắn, mà là một lời nguyền.
Maxim nghĩ vậy.
Dù biết, ta vẫn không thể quên được em.
Dù biết, ta vẫn không thể ngừng tìm kiếm em.
Dù biết, ta vẫn không thể ngừng khao khát em.
Easy chính là lời nguyền của Maxim.
Và hắn còn yêu lời nguyền ấy hơn cả mạng sống của mình.
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi
hay vl
Có chap 158 chx add ơi
có roài, có roài
ai giải thích giúp tui với, tức là lúc Easy làm việc ờ rạp hát rồi hai ng gặp nhau, Easy bắn Max đều là cảnh của quá khứ đúng không? kiểu tự nhiên đang là cảnh Easy mang thai bị nhốt lại trong phòng, ngược về thời thơ ấu rồi giờ đang tra tấn ông trùm tổ chức nên tui hơi loạn.
đúng òi bà ôi
Có chap 159 chx add ơi
ê nma tui thấy kiếp đầu ổng đối xử với chị tui v tui vẫn k ưng r đó