[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 161

Chương 161
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Hơi thở dồn dập đến tận cổ.
Maxim và Easy lạc lối trên con đường núi hiểm trở.
Hắn tưởng họ đã trốn thoát khỏi lính canh một cách an toàn.
Nhưng không biết có phải bị phát hiện không mà một đội truy đuổi đã bám theo họ ngay sau đó.
Trong khu rừng rậm rạp, ánh trăng cũng trở nên mờ ảo. Bóng đêm đen kịt khiến việc nhìn thấy một bước phía trước cũng trở nên khó khăn, nhưng Maxim vẫn nắm chặt tay Easy và cố gắng chạy, chạy mãi.
Cơ thể đã thật sự kiệt sức. Dù đã dồn hết sức tàn, chân Maxim vẫn run rẩy, đầu gối lảo đảo khuỵu xuống. Cuối cùng, hắn phải bám vào rễ cây, gần như bò trên mặt đất, cố tiến lên, tiến xa hơn nữa.
Easy là con gái, sức lực yếu hơn, trông càng thêm kiệt quệ. Thấy cô dần tụt lại phía sau, Maxim ngoảnh đầu lại hỏi.
“Tôi cõng cậu nhé?”
“Không sao. Tôi vẫn chạy được.”
Dù thở dốc như sắp nghẹt thở, Easy vẫn lắc đầu.
“Cậu đang mệt lắm rồi.”
“Dù vậy thì vẫn phải chạy. Nếu cậu cõng tôi… chúng ta sẽ chậm hơn và bị tóm mất.”
Lời cô nói không sai, nhưng trong lòng hắn vẫn không phục.
Bị Easy ngăn cản, Maxim không thể cõng cô được. Dù phải dốc hết sức để chạy trốn, Maxim vẫn không buông tay Easy.
Trước hết phải cắt đuôi lũ lính đang truy đuổi đã.
Chỉ cần trốn thoát một cách an toàn, Maxim sẽ có thể ở bên Easy, bằng mọi giá phải bảo vệ cô, đó là tất cả những gì hắn nghĩ.
Tiếng bước chân hung bạo ngày càng đến gần.
Những ngọn đuốc lập lòe như ma quỷ trong bóng tối cũng đang thu hẹp khoảng cách từng khắc một.
“Hức…!”
Đột nhiên, Easy bị trượt chân, thân hình nhỏ bé lập tức mất thăng bằng.
“Easy!”
Maxim bất giác hét lên.
Phía sau là một vực thẳm sâu hun hút, chỉ nhìn thôi đã thấy rợn người. Easy bám vào tay Maxim, lơ lửng trên mép vực.
Nhìn kỹ, một cành cây mọc ra từ kẽ đá đã đỡ lấy thân hình nhỏ bé của cô.
Đó quả là may mắn trời ban.
Thật may khi hắn đã kịp nắm lấy tay cô.
Ngay từ đầu không buông tay cô là một quyết định đúng đắn.
Thần thánh đang phù hộ hắn. Như cách Người đã quay ngược thời gian để cứu Easy đã bị hắn ngu ngốc mà giết chết… Người đang giúp thoát khỏi cái chết.
Phải bình tĩnh. Không được hoảng loạn. Phải giữ bình tĩnh.
Chỉ cần giữ chặt tay rồi kéo cô lên.
Chỉ cần kéo cô lên an toàn thôi…
Maxim cố dặn lòng, dồn toàn bộ sức lực kéo Easy lên.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng có lẽ vì cơ thể hắn vẫn còn nhỏ con nên mọi chuyện không như ý muốn. Ngược lại, Maxim càng kéo, cả hai càng trượt xuống sâu hơn như bị hút vào vũng lầy.
“…Max.”
Easy khẽ gọi tên hắn.
“Cứ… đi nhanh đi.”
“Cậu nói gì thế.”
“Tôi không xong rồi. Nên… xin cậu, ít nhất cậu phải chạy trốn được.”
“Cố chịu thêm chút nữa thôi. Tôi sẽ cứu cậu ngay. Easy, chỉ chút nữa thôi…”
Vì quá hoảng loạn, hắn chẳng nghe rõ cô nói gì.
Hắn chỉ nghĩ đến việc phải cứu cô.
Rắc!
Cành cây yếu ớt đang đỡ lấy thân hình nhỏ bé của Easy gãy vụn, cô như sắp bị vực thẳm nuốt chửng.
Không. Tuyệt đối không được…
Maxim càng siết chặt lấy tay Easy hơn.
“Max. Đừng quên cha và mẹ cậu nhé.”
Không. Ta sẽ cứu em. Nhất định sẽ cứu em. Vậy nên xin em… đừng nói những lời đó.
Chỉ cần kéo thêm một chút nữa thôi.
Chỉ chút nữa thôi… làm ơn.
“…Và cả tôi nữa.”
Easy mỉm cười nhẹ. Nụ cười dưới ánh trăng buồn đến buốt lòng.
Cô định làm gì vậy. Nỗi sợ hãi khiến hơi thở hắn nghẹn tắc.
“Cậu cũng không được quên tôi đâu đấy.”
“Không, không được, Easy… Không…”
…Vĩnh biệt.
Cùng với lời chào cuối cùng, Easy buông tay hắn. Bàn tay đầy mồ hôi trượt ra một cách dễ dàng, và cứ thế, không kịp trở tay, trong nháy mắt cô đã bị bóng đêm đen kịt nuốt chửng.
“Aaaa!”
Maxim vung tay vào không trung và gào khóc. Tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt rồi lại chớp động liên tục.
Những ngón tay đã tuột mất cô run rẩy vô vọng. Trái tim tan nát đang đập loạn xạ như sắp ngừng đập.
Hơi ấm của cô vẫn còn trên đầu ngón tay.
Rõ ràng đã có thể cứu được em mà. Tại sao lại…
Ta lại phá hỏng tất cả rồi.
Ta lại buông tay, lại để vụt mất em.
Xin lỗi em. Ngay cả sức lực để bảo vệ em cũng không có… Vậy mà ta lại bảo em cùng ta trốn đi. Ta xin lỗi.
Lộc cộc, lộc cộc.
Tiếng bước chân truy đuổi đã sát ngay sau lưng.
Hắn phải chạy ngay, nhưng chân chẳng còn chút sức nào.
Maxim cười nhạt như muốn buông xuôi mọi thứ.
Easy đã bảo hắn đừng quên cô. Đừng quên cô…
Làm sao ta có thể quên được em đây chứ. Dại khờ để mất em ngay trước mắt tới hai lần … làm sao mà ta quên nổi.
Không thể nào.
Easy đã bảo hắn chạy đi. Ít nhất hắn vẫn phải đi…
Nhưng… Easy à.
“Làm sao ta có thể bỏ em mà đi được đây.”
…Ta là con là chó của em mà.
Chó đi theo chủ là chuyện đương nhiên.
Maxim không chút do dự mà lao xuống theo Easy. Cùng với cảm giác xé gió, tầm nhìn của hắn lập tức tối sầm lại.
Khi mở mắt ra ở một nơi xa lạ, Easy đã không còn ở đó.
Tại sao thánh thần lại không cho hắn chết?
Maxim oán trách thánh thần.
Hắn ghét cay ghét đắng việc phải tỉnh dậy một mình ở nơi không có Easy.
Nhưng khi nhìn vào lịch và biết rằng đó là một năm trước khi hắn gặp Easy cải trang thành ‘Isabelle’, Maxim cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Hắn vẫn mang theo Easy trong mặt dây chuyền.
# Daydream 03
Ở kiếp thứ ba, hắn đã không còn là trẻ con nữa.
Lúc này hắn đã là đại uý, được hoàng gia tin cậy.
Hắn có đủ sức mạnh để liều mình bảo vệ một ai đó. Người hắn nguyện hiến dâng cả đời mình cũng đã rất rõ ràng.
Giờ đây, hắn không còn bất lực, không còn liều lĩnh, không chỉ có nhiệt huyết suông để rồi lại đánh mất Easy.
Hắn chẳng có thời gian để hoang mang trước những vòng lặp luân hồi nữa.
Thời gian hắn lãng phí để thu thập thông tin, giữ vững lòng tin và rèn luyện sức mạnh, tự nguyện làm con chó của hoàng gia ở những vùng đất hiểm trở, giờ đây hắn cảm thấy thật đáng tiếc.
Không được chậm trễ, phải hành động ngay.
Phải mang Easy về bên cạnh ngay lập tức.
Lần này, nhất định ta sẽ có được em.
Thời gian trôi qua khiến Maxim thấy vô cùng bất an. Quá bất an… chỉ khi mang cô đến trước mắt ngay lập tức, hắn mới yên lòng.
Maxim ghi lại mọi điều hắn nhớ.
Nhờ kiếp đầu tiên, hắn đã nắm gần hết thông tin về quân cách mạng.
Sau khi tiêu diệt quân cách mạng, theo thông tin hắn thu thập riêng về Easy, thời điểm này là trước khi Easy cải trang thành ‘Isabelle’ và cô đang ở trụ sở, thường chỉ thực hiện các nhiệm vụ ám sát quan trọng.
Hắn biết rõ danh sách các mục tiêu cô từng triệt hạ, và vào thời điểm này, cô chắc chắn đang ở trụ sở.
Vậy thì… đến trụ sở thôi.
Với hoàng gia, quân cách mạng vốn luôn là cái gai trong mắt, nên việc trừ khử chúng chẳng có ai từ chối cả.
Đánh mất Easy đến hai lần, Maxim hoàn toàn điên loạn.
Hắn mất trí, chỉ còn ý nghĩ duy nhất là giành lại cô.
Hắn chẳng màng đến bất cứ điều gì khác mà dẫn quân đột kích trụ sở quân cách mạng ngay tức khắc.
“Đứng im đó.”
Khi tìm thấy Easy, cô đang chĩa súng vào hắn bằng cả hai tay, đôi mắt sắc lạnh đầy cảnh giác.
“…Easy.”
Hắn mê mải gọi tên cô.
“Em vẫn khỏe chứ?”
Đây không phải ảo ảnh chứ? Là Easy thật sao…?
Gặp lại cô, đầu óc hắn trắng xóa chẳng nghĩ được gì. Hắn quên cả lý do đến đây, chỉ chăm chăm nhìn Easy.
Phải ôm lấy cô ngay.
Phải giữ cô trong vòng tay.
Dù họng súng vẫn đang chĩa vào hắn, Maxim chẳng hề bận tâm.
Dù đó là một hành động liều lĩnh cũng chẳng sao.
Dù cho có phải chết dưới nòng súng của cô, hắn cũng cam lòng. Hắn chỉ muốn chạm vào Easy nhanh nhất có thể.
Chỉ khi ôm cô, hắn mới thấy yên tâm. Chỉ cần cô ở trong vòng tay hắn, hắn có vô vàn cách để đưa cô đi và cứu sống cô.
“…Easy, Easy của ta. Tình yêu của ta.”
Từng bước, từng bước… hắn loạng choạng tiến vào căn phòng.
Thình thịch, thình thịch.
Càng tới gần Easy, trái tim hắn càng đập dồn dập.
“Chết tiệt, ta nhớ em đến chết mất. Ta nhớ em đến mức… giờ ta cũng sắp phát điên rồi.”
Nhưng ánh mắt Easy… ngày càng tràn đầy nghi ngờ và sợ hãi tột cùng.
Đúng vậy, giờ cô không biết hắn là ai.
Cô không thể biết hắn. Đó là điều đương nhiên
“Em vẫn chưa nhận ra ta là ai sao?”
Dù đã biết rõ, nhưng Maxim vẫn phải hỏi. Vì nếu không hỏi, trái tim hắn sẽ nổ tung mất.
“Hôm nay anh ấy lại gửi cho tôi một bó hồng thật đẹp.”
Maxim bắt đầu hát bài hát quen thuộc đó, bài hát mà cô từng biết.
Có lẽ nào cô đã nhận ra hắn? Đôi mắt xanh lục của Easy dao động dữ dội.
“Say đắm trong hương hoa, tôi đã mơ, một giấc mơ ngọt ngào.”
“…Đừng lại gần đây!”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên. Chiếc đèn trần rơi xuống, chắn trước chân hắn.
Không biết có phải cô đã bắn trúng cái móc nhỏ không, mà chiếc đèn rơi xuống vẫn còn khá nguyên vẹn.
“Kỹ năng của em khá lắm.”
Maxim mỉm cười đầy thán phục. Easy vẫn nhìn hắn, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Nếu muốn bắn ta, em thừa sức làm được đấy.”
“…”
“Tại sao em lại do dự?”
Hắn biết rõ lý do.
Easy, quả nhiên em… vẫn nhớ bài hát ta từng dạy em.
“Em cũng nhớ ta mà, đúng không?”
ui thề izi maxim đều đẹp xuất sắcc luôn sốp oi chap nì đã vãaaaa
đã quá sốp ôi~
má đẹp ác
Hic chap này tình quá, xong shop còn thêm quả nhạc xúc động quá ạ 🥹🥹