[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 160

Chương 160
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
# Daydream 02
[Hôm nay anh ấy lại gửi cho tôi một bó hồng thật đẹp.]
Trong bóng tối, Maxim nghe văng vẳng tiếng hát mơ hồ bên tai.
Giọng hát thân thuộc đầy hoài niệm ấy.
[Say đắm hương thơm ấy, tôi đã mơ một giấc mơ. Một giấc mơ rất ngọt ngào.]
Hắn nghĩ đó là tiếng hát của một thiên thần.
Có giọng hát này bên cạnh, dù có phải xuống địa ngục cũng không sao.
Thiên thần lại có thể ở địa ngục sao? Lẽ nào đây là thiên đường?
Một cuộc đời đáng phải xuống địa ngục như hắn, thật không tin nổi.
Không thể nào.
Không thể…
[Tuần sau rồi giấc mơ thơm ngát này cũng sẽ tan vỡ thôi.
Vì mọi loài hoa rồi cũng sẽ tàn úa.]
Chắc chắn là lời thì thầm của thiên thần.
Đúng vậy, đây chắc chắn là một giấc mơ.
Một giấc mơ ngọt ngào và thơm ngát đến nỗi hắn chẳng muốn tỉnh dậy.
[Anh ấy đã nói với tôi, đừng buồn nhé.
Tuần sau anh sẽ lại gửi đến cho em.]
…Đừng buồn nhé.
Maxim vô thức lẩm nhẩm theo lời hát.
Rồi bất chợt, một giọng hát non trẻ vang lên bên tai hắn.
[Đừng hứa hẹn gì cả. Em đang đợi anh mà.
Vậy nên đừng hứa hẹn gì cả.
Chỉ cần lặng lẽ ở bên em thôi.]
Ta hứa. Ta sẽ ở bên em.
Từ nay, không, mãi mãi… ta chẳng rời em nữa.
[Max.]
Lâu lắm rồi, không có ai gọi hắn là Max.
Max.
Đó là cái tên thân mật mà cha mẹ hắn từng gọi, là mật danh khi hắn ở Clean, và là tên Easy đã gọi hắn. Cảm giác vui sướng lan tỏa khiến khóe miệng hắn khẽ nhếch lên cười.
[Max. Dậy đi. Phải về rồi.]
Một giọng non trẻ cứ nũng nịu.
Là giọng nói đã an xin hắn đừng quên mình, giọng nói mà hắn đã phá hủy.
…Izi, là em.
Cuối cùng ta cũng được gặp lại em. Giờ thì ta được gặp em thật rồi.
Xin lỗi.
Vì đã quên em. Không, vì đã không thể quên em.
Xin lỗi.
Vì đã tham lam muốn có được em. Không, vì chẳng bảo vệ được em.
Dù nhắm mắt, khóe mắt hẳn vẫn nóng ran.
“Max-.”
Bàn tay nghịch ngợm vò đầu hắn khiến Maxim mơ màng mở mắt ra.
Khoảnh khắc đó, hắn trông thấy một gương mặt tròn xoe đang nhìn xuống.
“Ngủ ngon không?”
Hắn quên cả thở.
Maxim chậm chạp chớp mắt, giọt lệ ứ đọng tràn ra rồi lăn dài.
trên má.
Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, gương mặt thân thuộc đó lại hiện ra. Đôi mắt tựa lá non đầu hạ, khuôn mặt trong trẻo, má hồng như nắng mai, tươi tắn không gì sánh bằng.
Đúng là em rồi, Izi à.
Trước mắt rõ ràng là Easy thời thơ ấu.
“Sao lại khóc? Cậu mơ thấy ác mộng à?”
Easy lo lắng hỏi, đầu ngón tay lau đi khóe mắt ướt của hắn.
Bên tai cô cài bông cúc dại, ngón áp út tay trái rõ ràng… cũng đang đeo chiếc nhẫn làm từ hoa cúc.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, lướt qua gò má ướt của Maxim. Tiếng cỏ hoa xào xạc, tiếng chim hót xa xa vọng lại mơ hồ.
Giữa em và ta từng có khoảnh khắc bình yên thế này. Dù là giấc mơ hay địa ngục, ta chỉ mong giây phút này sẽ tồn tại mãi mãi.
Nhìn xung quanh, Maxim thấy trước mắt mình là một đồng cỏ trải dài vô tận.
Hắn nằm trên tấm chăn, gối đầu lên đùi Easy.
Ngẩng lên, hắn thấy Easy đang tò mò nhìn mình chằm chằm.
“Không phải vẫn còn mơ đấy chứ? Tỉnh rồi đúng không?”
Mắt Easy cong lên tinh nghịch rồi véo má hắn.
Đau. Không phải mơ hay ảo ảnh.
Hắn đã thật sự trở về tuổi thơ sao?
Trở về ngày chơi trò gia đình với Easy sao?
… Không thể nào.
Gặp lại Easy thời thơ ấu ư? Một kẻ như ta được phép có khoảnh khắc này sao? … Không, kệ đi.
Easy đang ở ngay trước mắt hắn. Trái tim hắn trào dâng một niềm xúc động nghẹn ngào.
Dù trơ trẽn, gắn vẫn thề rằng nếu đây là khoảnh khắc được trời ban cho, hắn sẽ không bao giờ buông tay cô nữa.
“May quá. Cậu biết không, tôi còn cứ tưởng cậu bị làm sao rồi chứ. Lúc nãy chơi đồ hàng cậu cứ nhặt mấy cây cỏ dại cho vào miệng ấy. Nên…”
Easy không thể biết được nội tâm hắn, lẩm bẩm với hàng mi cụp xuống.
Vẻ mặt đó vẫn đáng yêu đến mức khiến hắn không thể chịu nổi.
“…Tôi yêu cậu.”
Lời nói bật ra như bị thôi miên.
Lời mà hắn nhất định muốn nói trực tiếp với cô. Lời nói đó thoát ra từ chất giọng non nớt.
Hắn đã tự bắn vào đầu mình chỉ để đi theo cô.
Có lẽ hắn đã theo cô đến đây và trở lại làm một đứa trẻ như cô.
“Hả?”
“Tôi yêu cậu. Easy à.”
Easy ngạc nhiên hỏi lại, Maxim một lần nữa thú nhận như khắc sâu vào tim.
“Sao tự nhiên…?”
Easy ngơ ngác hỏi trước lời thú nhận bất ngờ của Maxim.
“Sao tự nhiên cậu lại nói vậy?”
“Chỉ là, tôi rất muốn nói với cậu thôi.”
“…Gì chứ, kỳ lạ thật.”
Easy lầm bầm rồi quay ngoắt đầu đi, tránh ánh mắt hắn.
Khi còn bé cô cũng hay xấu hổ như vậy.
Vành tai đang cài hoa cúc dại của cô đỏ bừng lên như sắp nổ tung.
“Dù sao thì cậu ngủ được một lát cũng may rồi. Đúng không? Quả nhiên bài hát này là bài hát ru mà.”
Nhìn cô mặt đỏ bừng lúng túng đến mức nói năng lộn xộn, có lẽ cô đang xấu hổ.
“Không, thay vì hoa thì chỉ cần nói yêu em thôi.”
“Hả?”
Khi Maxim hát nốt câu cuối cùng của khổ một, mắt Easy mở to.
Hắn nắm lấy bàn tay Easy đang khẽ run rẩy.
“Lời tiếp theo là thế này mà. Vậy nên đây không phải là bài hát ru… mà là một bản tình ca.”
Easy giật mình định rụt tay lại, nhưng đột nhiên hắn lại đan các ngón tay vào nhau.
Rồi Maxim dùng đầu ngón tay mân mê chiếc nhẫn hoa cúc dại của cô.
“Là bài hát hát cho người mình yêu.”
Easy im lặng một lúc lâu.
Cô cố gắng không di chuyển bàn tay đang bị nắm chặt rồi chậm rãi mở lời.
“…Tôi hiểu rồi. Là tình ca.”
Khi lòng bàn tay nắm chặt bắt đầu đổ mồ hôi, Easy mới kéo tay Maxim đứng dậy.
“Mau vào trong thôi, trước khi chúng ta bị mắng. Max à.”
***
Là mơ chăng.
Suốt một thời gian dài, Maxim chỉ nghĩ đến điều đó.
Nhưng nếu là mơ, mọi giác quan đều quá chân thật.
Hắn véo má cũng thấy đau, dụi mắt cũng chẳng thay đổi gì.
Hắn đã bảo cô đừng rời xa hắn nữa, nhưng Easy chỉ lạnh lùng bỏ đi vì bảo có việc phải làm. Bất lực, hắn trở về phòng ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, mọi thứ vẫn y nguyên.
Nếu đây không phải mơ, thì có lẽ ký ức người lớn mới là mơ.
Hắn từng nghĩ thế.
“…”
Lán trại đêm khuya.
Trong tĩnh lặng, Maxim lặng lẽ nhìn quanh. Lũ trẻ kiệt sức vì luyện tập nên ngủ say như chết.
Chỗ của Maxim ở góc khuất nhất, gần cửa sổ nhất.
Mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, nên tất cả bọn trẻ đều tránh chỗ này, nhưng vào đêm tối, đó lại là nơi duy nhất đón trọn vẹn ánh trăng.
Maxim cẩn thận lấy sợi dây chuyền đeo cổ ra.
Mặt dây chuyền và thẻ bài quân đội. Đó là những thứ hắn luôn mang theo bên mình.
Mở mặt dây chuyền ra, bức chân dung quen thuộc ánh lên dưới trăng.
Bức chân dung trong mặt dây chuyền rõ ràng là hình ảnh Easy khi còn là ca sĩ với cái tên ‘Isabelle’.
Kết luận có thể rút ra từ đây rất đơn giản.
Hắn đã trở về quá khứ. Mang theo hình bóng Easy trong dây chuyền.
Thần thánh đã ban cho hắn một cơ hội nữa sao?
Dù không rõ nguyên do là gì, nhưng điều Maxim phải làm từ giờ trở đi lại rất rõ ràng.
Ở bên Easy.
Và bằng mọi giá, phải bảo vệ Easy.
Chỉ hai điều ấy thôi.
Maxim đóng mặt dây, nắm chặt trong tay như cầu nguyện.
Bằng mọi cách, hắn phải làm được. Từ bây giờ, hắn phải tìm cách thực hiện chúng.
Ngay khi hắn lẩm bẩm tự nhủ, một ánh sáng yếu ớt lóe lên.
Ánh sáng phản chiếu từ mặt trăng qua gương. Và kẻ làm trò này chắc chắn…
Maxim lặng lẽ rời khỏi giường, thận trọng ra khỏi lán.
Easy đang đợi hắn ở trước cửa sổ.
Cô còn xách theo một bọc lớn.
À, hôm nay là ngày đó. Vài ngày trước nghi thức, ngày cô đã giúp hắn chạy trốn.
“Có một điều kiện.”
Easy đã ra điều kiện để đổi lấy sự giúp đỡ cho Maxim. Hắn vẫn nhớ rất rõ điều kiện ấy. Ký ức ấy đã khắc sâu đến mức khó mà quên được.
Đôi mắt to tròn lấp lánh như những ánh sao ngậm nước.
“Tôi sẽ giúp cậu trốn, nhưng nhớ không được quên cha mẹ cậu…”
Đúng là ngày ấy. Cô đã cố tỏ ra cứng cỏi, nhưng giọng nói rõ ràng đang run.
“Và cũng đừng quên tôi.”
Y hệt những gì khi đó cô nói.
Hôm nay đúng là ngày ấy. Ngày hắn phải chia tay Easy thời thơ ấu.
“Đừng quên tôi là bạn của cậu. Cậu mà dám quên là tôi giết cậu đấy.”
Không thể. Làm sao ta có thể quên được. Ngay lúc này, khi được thấy em ngay trước mắt, ta vẫn nhớ em da diết.
“Tôi sẽ không bao giờ quên cậu đâu.”
Maxim đáp y hệt như ngày hôm đó.
Nước mắt lăn dài trên má Easy, cô vội lấy tay lau đi..
“Nhưng phải làm sao đây. Tôi sẽ quên cậu mất.”
Cô không muốn bị phát hiện rằng mình đang khóc.
Hắn muốn nói ra cả ngàn lời, nhưng lại không thốt lên từ nào.
Vì những ký ức khi trưởng thành khắc sâu trong trí nhớ hắn là một thế giới mà Easy bé nhỏ này không thể biết được.
Vậy lúc đó… hắn đã trả lời như thế nào nhỉ?
Không, điều đó không quan trọng. Hiện tại mới là quan trọng.
“…Không, cậu sẽ không quên tôi đâu.”
Hắn chỉ muốn nói điều này.
“Hả?”
“Cùng đi với tôi đi.”
Đôi mắt long lanh của Easy mở to.
“Cùng tôi trốn đi.”
Ta sẽ mãi mãi ở bên em.
Kiếp này, nhất định ta sẽ bảo vệ em.
ui thề izi maxim đều đẹp xuất sắcc luôn sốp oi chap nì đã vãaaaa
đã quá sốp ôi~
má đẹp ác
Hic chap này tình quá, xong shop còn thêm quả nhạc xúc động quá ạ 🥹🥹