[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 159

Chương 159
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Văn phòng lúc đêm khuya vô cùng tĩnh lặng.
Đầu óc Maxim trở nên mụ mị vì thiếu ngủ. Dù nhắm mắt nằm xuống cũng chẳng khác gì đang mở mắt cả. Vừa từ cung điện trở về, hắn đã ghé vào đây, hy vọng sẽ chợp mắt được chút đỉnh.
Maxim ngả người trên ghế, tháo huy chương đeo bên ngực trái ra, đặt lên bàn rồi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó.
“…”
Việc xử bắn Bá tước Therese đã xong, chiến dịch thanh trừng quân cách mạng hoàn tất thành công.
Hoàng gia ghi nhận những công lao mà Maxim đã cống hiến vì sự an nguy của Antica trong suốt thời gian qua, đã ban cho hắn tước vị và huân chương công trạng.
Dù chỉ là đứa con ngoài giá thú của hoàng gia, đó vẫn là một vinh dự quá lớn đối với một sĩ quan xuất thân từ lính đánh thuê như hắn. Con đường phía trước của Maxim đã rộng mở.
Nói cách khác, đây chẳng khác nào chiến lợi phẩm tượng trưng cho sự trả thù và chiến thắng của Maxim cả.
Hắn đã sống mười mấy năm chỉ nghĩ đến việc trả thù, và cuối cùng đã chấm dứt nó một cách thành công.
Vậy thứ còn lại bên cạnh hắn là gì? Địa vị của một quân nhân? Tước vị hư danh? Dù là gì đi nữa thì cũng chẳng còn quan trọng. Chẳng có gì trở thành lý do để hắn tiếp tục sống cả. Ngay cả khi vứt bỏ tất thảy ngay bây giờ, hắn cũng chẳng có chút tiếc nuối nào.
Vậy thì hắn đã làm đến mức đó vì điều gì? Rốt cuộc là vì điều gì…?
Hắn đã biết rõ câu trả lời. Việc trả thù chẳng thể thay đổi được gì, cũng chẳng thể khiến cha mẹ hắn sống lại.
Hắn phải sống vì không thể chết, và cái giá phải trả cho mạng sống mà hắn đã một mình sống sót chính là sự trả thù.
Hắn có kỳ vọng gì cho cuộc đời mình sau khi rửa được thù không?
… Phải rồi, có một thứ.
Maxim nghĩ ra điều gì đó rồi lấy ra chiếc hộp từ trong tủ rồi đổ thẳng lên bàn. Giữa những thứ lộn xộn rơi vãi, chiếc nhẫn kim cương hiện ra.
Đẹp thật. Ngón tay trắng mịn đã đeo chiếc nhẫn này.
Hàng mi khẽ rung, má lúm e ấp… ánh mắt xanh lục dịu dàng.
Em thực sự rất đẹp.
“… Easy à.”
Hắn chỉ muốn Easy thôi.
Dù chưa chính thức cầu hôn, nhưng hắn đã tự nhủ rằng sau khi mọi việc xong xuôi, hắn sẽ hoàn toàn có được cô. Hắn định ở bên Easy ngay sau khi trả được thù riêng của mình. Quyết tâm đó không có kỳ hạn.
Nhưng bây giờ thì…
Thù đã trả xong, nhưng Easy cũng đã không còn nữa. Chỉ còn nỗi trống rỗng cay đắng trong hắn.
Hắn đã sai ở đâu?
Rốt cuộc hắn đã làm gì…
Có phải hắn đã sai khi tin tưởng người khác một cách mù quáng?
Mọi chuyện bắt đầu từ việc hắn tin tưởng Charlie và giao chiếc vòng cổ cho cậu ta.
Có phải vấn đề là hắn đã quá tin cô? Có phải vì hắn tin cô nên lòng tham muốn giữ cô bên cạnh khiến hắn cuối cùng đã đánh mất cô không? Không, vô lý.
Vì hắn đã không tin cô. Vì hắn không dám tin cô. Không, hắn không biết nữa.
Chắc chắn hắn đã mắc lỗi ở đâu đó. Vì hắn đã sai, nên mọi thứ mới sai.
Tất cả là lỗi của hắn.
Hoàn toàn là của hắn…
Chính hắn là người có lỗi. Hắn đã sai rồi.
Nên mọi chuyện mới thành ra thế này.
Nỗi tự trách vô hạn cứ gặm nhấm tâm trí Maxim.
Thành thật mà nói, hắn chẳng thể nói rõ mình đã sai ở đâu. Chỉ thấy mơ hồ như bị ai đó đập mạnh vào đầu.
Bề ngoài, hắn có vẻ là một quân nhân lý trí, luôn tuân thủ nguyên tắc, nhưng linh hồn hắn lại chết đi.
Lấy cớ kiểm tra, hắn đã giữ lại những đồ vật còn lại của Easy và trì hoãn việc mở chúng cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Hắn đã giữ lại nhưng không dám mở ra. Vì vậy, Maxim cố gắng phớt lờ chúng.
Thay vào đó, hắn bình tĩnh hoàn thành mọi việc, nhận huân chương và thậm chí còn uống cả rượu chúc mừng. Con chó của Antica đã đóng vai một anh hùng hoàn hảo cho hoàng gia.
Và sau đó, hắn cảm thấy kiệt sức, mọi thứ dường như đều mất đi phương hướng.
“Vẫn chưa hiểu à? Easy đã giả ngu để cứu ngươi đấy.”
Hắn không muốn tin lời Bá tước Therese.
Ông ta có vẻ rất thích thú như một kẻ đang buông lời nguyền rủa lên người khác.
Trên thực tế, cho đến khi chuyện này kết thúc, Maxim vẫn hành động như thể hắn không nghe thấy lời nói đó.
Hắn không tin lời bất cứ ai cả. Dù mọi bằng chứng đều trùng khớp nhau, kể cả Easy thật lòng yêu và muốn bảo vệ hắn, thì giờ đây cũng chẳng thay đổi được gì. Cô đã chết, và không thể nào đảo ngược được thực tại nữa.
Nên hắn đã cất hộp di vật vào tủ, quyết không mở ra.
Nhưng… trong vô thức.
Hắn không thể không lấy nó ra như bị ai đó thôi miên. Chỉ vậy thôi.
Maxim lần lượt kiểm tra từng món đồ còn lại. Hắn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi mà cô luôn mang theo nên đã mở nắp ra xem.
Thời gian đã ngừng chạy.
Mâu thuẫn thay, Maxim lại nghĩ rằng chiếc đồng hồ hỏng của Easy đang chỉ đúng giờ.
Dù kim đồng hồ không còn chạy, hắn vẫn có cảm giác như nghe thấy tiếng tích tắc, tiếng bánh răng chuyển động.
Đó chỉ toàn là những thứ vặt vãnh.
Chiếc vé của buổi diễn vaudeville họ từng đi, và cả tấm thiệp kèm bó hoa mà hắn tặng cũng được cô cất giữ cẩn thận.
Maxim không biết phải nói gì nên đã viết lời bài hát đó và gửi cho cô.
[Hôm nay anh ấy lại gửi cho tôi một bó hồng thật đẹp.]
Tấm thiệp đầu tiên ghi câu đầu của bài hát. Ở tấm thiệp tiếp theo.
[Say đắm hương thơm ấy, tôi đã mơ một giấc mơ. Một giấc mơ rất ngọt ngào.]
Câu hát tiếp theo được ghi lại.
Có vẻ như cô đã cẩn thận cất giữ theo ngày nhận.
[Tuần sau rồi giấc mơ thơm ngát này cũng sẽ tan vỡ thôi.
Vì mọi loài hoa rồi cũng sẽ tàn úa.]
Maxim vô thức lẩm nhẩm theo lời bài hát.
[Anh ấy đã nói với tôi, đừng buồn nhé.
Tuần sau anh sẽ lại gửi đến cho em.]
Đừng buồn nhé. Tuần sau…
Đúng như lời bài hát, mỗi tuần hắn đều gửi đến một bó hồng.
[Đừng hứa hẹn gì cả. Em đang đợi anh mà.
Vậy nên đừng hứa hẹn gì cả.
Chỉ cần lặng lẽ ở bên em thôi.]
Lời bài hát chỉ đến hết khổ 1.
Vì trước khi hắn viết sang đến khổ 2, Easy đã gửi thư từ chối.
Nếu lúc đó, ta không làm bó hoa cúc vụng về ấy. Nếu ta không tìm đến em lần cuối, Easy, liệu em có còn sống không?
“Tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng… hình như từ khi còn nhỏ. Mẹ tôi rất hay hát bài đó, chẳng vì lý do gì cả… như thói quen thôi. Nên tôi cũng thích nó.”
Nghĩ lại thì, khi được hỏi về bài hát, Easy đã kể như được nghe lại từ ai đó.
Từ nhỏ. Mẹ đã hát chẳng vì lý do gì, như một thói quen thôi.
Người đã nói như vậy là Maxim.
Dù cô đã trải qua nghi thức thông hành, ký ức đã bị xóa đi, nhưng dấu vết của Maxim vẫn mơ hồ sót lại.
Easy, em vẫn chưa quên ta. Không, em đã quên rồi, nhưng em đã cố để không quên.
Đừng làm vậy. Hãy cứ quên phắt ta đi.
Đừng vì ta mà hát bài hát quê mùa ấy.
Nếu không, có lẽ chúng ta đã chẳng gặp lại.
Mỗi khi chạm vào một đồ vật, ngực hắn lại nghẹn lại đến khó thở.
Sắp xếp xong, chỉ còn lại cuốn nhật ký.
Đúng vậy, mọi sự suy đoán đều là vô ích. Chỉ có Easy mới biết trái tim cô đang nghĩ gì.
Maxim như bị mê hoặc, bắt đầu đọc cuốn nhật ký. Ban đầu là những chuyện vặt vãnh. Chuyện mặc đồ bó làm cô khó chịu, tên trưởng đoàn keo kiệt, những lời càu nhàu đáng yêu kiểu của Easy.
[Người đàn ông ấy đã gửi cho tôi một bó hoa. Có cả thiệp ghi lời bài hát. Tôi bảo giữa chúng tôi chẳng có gì cả, nhưng trưởng đoàn cứ làm ầm lên. Chắc ai cũng sẽ biết hết thôi. Phiền phức thật đấy.]
Lật qua vài trang, hắn thấy nội dung quen thuộc. Là nhật ký ngày hắn đã gửi đến cho cô bó hoa đầu tiên.
[6 giờ tối thứ Hai hàng tuần. Hôm nay bó hoa như mọi khi lại không đến. Có vẻ như lá thư từ chối đã đến nơi rồi. Không biết là nhẹ nhõm hay sao nữa. Cảm giác thật kỳ lạ. Chắc phải mua một hộp sô cô la về ăn thôi.]
Nhật ký sau khi từ chối bó hoa.
[Đáng lẽ tôi không nên xiêu lòng vì bó hoa cúc chết tiệt ấy. Không, là không nên vào phòng khách sạn chứ. Không nên uống rượu. Mình điên rồi, điên thật rồi. Muốn đấm vào cái đầu ngu ngốc này quá. Ừ, chỉ một đêm thôi. Gặp gỡ, rung động, ngủ cùng nhau. Thế là hết.]
[Giờ hối hận thì cũng làm được gì chứ. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Không tránh được, như thiên tai ấy. Chuyện này cũng thế thôi.]
Sau lần làm tình đầu tiên, nhật ký đầy những lời hối hận và tự biện minh.
[Ừ, hoa đẹp thật. Dù sao thì lỗi là ở người đàn ông đó chứ hoa thì có tội tình gì chứ.
Tôi bảo là tôi ghét hoa héo, thế là Sally đã chỉ cho tôi cách giữ hoa tươi lâu. Dù sao thì tôi vẫn thích hoa. Dù có chết đi chăng nữa, thứ duy nhất vẫn đẹp đẽ chỉ có hoa mà thôi.]
Trang đó có bông cúc được ép khô làm dấu sách. Cô giữ lâu thế sao. Trò đùa cỏn con lại khiến lòng hắn nặng trĩu.
[Chỉ là mối quan hệ thể xác thôi. Không cần gán ghép ý nghĩa gì cả. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi từ chối làm tình, hắn đương nhiên sẽ rời đi. Nhưng đó lại là lần đầu tiên tôi hẹn hò với hắn.]
Đằng sau buổi hẹn hò bốc đồng đó là một câu chuyện ẩn giấu.
[Tôi tìm thấy một thứ gì đó trong túi áo khoác trong của hắn. Một chiếc hộp nhẫn nhỏ. Tôi ngơ ngác và chỉ đơn giản là không muốn tin thôi. Rốt cuộc người đàn ông này muốn gì ở tôi…? Tôi thì có thể cho hắn thứ gì chứ. Tôi đã nghĩ rằng tôi chỉ có thể giả vờ như không biết thôi. Nhưng hắn lại nhất quyết đưa chiếc nhẫn đó cho tôi.]
Cũng có những cảm xúc về chiếc nhẫn được đeo lên mà không có bất cứ lời cầu hôn nào.
[Đáng lẽ tôi không nên đeo chiếc nhẫn đó. Tôi nhất định phải từ chối mới phải. Nhưng tôi đã không thể làm vậy. Tại sao tôi lại như thế này? Có phải vì chiếc nhẫn quá đẹp không? Hay vì bàn tay người đàn ông đó nắm lấy tay tôi đang khẽ run lên?]
[Tôi… đang mong gì ở hắn vậy? Không biết nữa. Đột nhiên một nỗi sợ không tên ập đến.]
Chỉ toàn là sự hỗn loạn như khuôn mặt cô khi đó. Sau đó là những dòng chữ rời rạc, thậm chí còn không theo một khuôn mẫu nhật ký nào cả.
[Tôi có thể giết được hắn không đây.]
[Nếu không phải tôi, thì cũng sẽ ai đó sẽ giết hắn thôi.]
[Tôi có thể chịu được nếu hắn chết không.]
[… Không biết.]
Có những vết mực nhòe trên những dòng chữ nguệch ngoạc như thể cô đã khóc.
[Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Hãy cứ nghĩ đến những gì mình có thể làm là được.]
Nhật ký kết thúc bằng câu ấy.
Vậy, Easy.
Điều em làm cuối cùng…
Maxim khép cuốn nhật ký lại rồi nhắm nghiền mắt. Hắn ngây dại như bị bóng tối nuốt chửng.
Rồi hắn bất chợt lấy sợi dây chuyền có chân dung cô ra.
“Em đẹp quá, Easy à.”
Hình ảnh của cô hiện ra, rồi dần mờ đi. Mắt hắn chớp liên tục. Hai gò má khô khốc giờ đây ướt đẫm.
“Đừng. Đừng biến mất mà.”
Hắn siết chặt mặt dây, gần như gào lên.
“Cầu xin em… Easy à.”
Hắn khẩn cầu gọi tên Easy hết lần này đến lần khác như đang cầu nguyện. Giống như một lời đáp lại, tiếng hát quen thuộc bắt đầu vang lên.
[Hôm nay anh ấy lại gửi cho tôi một bó hồng thật đẹp.]
Giọng cô vang lên bên tai. Giờ đây hắn không nghe thấy giọng của mẹ nữa. Chỉ còn là giọng Easy.
“Hôm nay anh ấy lại gửi cho tôi một bó hồng thật đẹp.”
Maxim lẩm nhẩm theo, giọng run rẩy, nghẹn ngào.
“Say đắm trong hương hoa, tôi đã mơ một giấc mơ ngọt ngào.”
Nụ cười trắng trong cô dành cho hắn cứ hiện lên. Thói quen dùng xà phòng hương hoa hồng, vẻ ngây thơ thích thú trước bánh kem cũng ùa về.
“Đừng hứa hẹn. Em đang đợi anh mà. Vậy nên đừng hứa hẹn điều gì cả.”
Giọng hắn bị tiếng nấc nuốt chửng. Việc thở giờ đây thậm chí còn vô cùng khó khăn với hắn. Dù đang khóc lóc thảm hại, Maxim vẫn không ngừng hát theo bài hát của Easy.
“Chỉ cần lặng lẽ ở bên em thôi.”
Hát xong khổ cuối khổ 1, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là phải ở bên Easy.
Không, đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Còn một câu nữa.
[Không, thay vì tặng hoa, hãy nói anh yêu em đi.]
Đáng lẽ hắn nên nói. Đừng do dự. Đừng bất an. Dù tình hình thế nào, hắn cũng phải nói ra.
Ta yêu em, Easy à.
Ta yêu em. Ta yêu em.
Ta yêu em.
Ta yêu em.
Ta yêu em…
Muốn nói trực tiếp.
Để em có thể nghe được lòng ta.
Đoàng-! Tiếng súng vang lên, thân thể Maxim đổ gục xuống.
Maxim đã tự kết liễu cuộc đời đầu tiên của mình. Khi mở mắt ra, hắn đã quay trở về quá khứ.