[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 158

Chương 158
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
[BÁO CÁO]
CODE NAME : EASY
Maxim lặng lẽ nhìn tập tài liệu vừa nhận từ sĩ quan phụ tá. Dù chi tiết cáo buộc và diễn biến được ghi rõ, mắt hắn chỉ thấy cái tên “Easy”.
Tử hình bằng súng – Đã thi hành
Việc xử lý thích đáng đã hoàn tất.
Không thể đảo ngược tình huống được nữa. Hắn chỉ làm theo nguyên tắc vốn có thôi, chẳng có gì để day dứt cả.
Trên tài liệu có đóng dấu đỏ chói, biểu thị việc các thủ tục xử lý tội nhân đã được thực hiện và xác nhận hoàn tất.
Chỉ có ô chữ ký của người chịu trách nhiệm là còn trống. Đó là nơi Maxim phải ký tên lên.
“…”
Hắn ngẩn ngơ, lấy bút máy từ áo khoác ra. Đó là bút do nhà vua ban tặng. Hắn chấm mực, ký tên không chút do dự.
Thấy Maxim còn không thèm đọc kỹ, sĩ quan phụ tá thận trọng lên tiếng.
“Kết quả khám xét di vật của đối tượng cho thấy có điểm trùng khớp với những gì Cục Tình báo đang điều tra. Xin ngài hãy xem xét cái này ạ.”
Maxim lướt qua tài liệu mà sĩ quan phụ tá đưa tới. Nội dung là về việc tìm thấy căn cứ của quân cách mạng.
Easy đáng thương ngốc nghếch của ta.
Cuối cùng, con chó mà em tận tâm chăm sóc vẫn cắn xé, lợi dụng em đến cùng.
“Làm tốt lắm. Quyết định sẽ đột kích đêm nay đi.”
Sau khi thi hành án tử hình với mật danh Easy, cuộc thanh trừng quân cách mạng diễn ra vô cùng chóng vánh.
Maxim giống như bị ma ám vậy. Hắn điên cuồng truy lùng chúng như con ngựa đua bị bịt kín mắt.
***
Hầm tra tấn chìm trong bóng tối.
Người đàn ông bị trói hai tay lên cao, thân mình rũ xuống, thở dốc đầy đau đớn. Sau mỗi hơi thở, tiếng khò khè của đờm lẫn máu lại vang lên.
Két-.
Cánh cửa sắt rỉ sét chậm rãi mở ra, kêu lên những tiếng rít ghê rợn khi cọ xát với sàn nhà.
“Lucas Therese.”
Giọng lạnh buốt khiến Bá tước Therese giật mình, nuốt khan.
“Ta đã nói phải giữ cho còn sống rồi, vậy mà còn làm cho người ta tàn tạ thế này.”
Maxim nhìn ông ta bằng ánh mắt trống rỗng, chỉ tiếng thở thôi cũng khiến hắn thấy chướng tai, lập tức rút khẩu súng lục ra.
Đoàng-!
“Ư, ư…!”
Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua đùi khiến Bá tước Therese bịt miệng rên rỉ đầy đau đớn. Sàn đá vốn đã đầy vết máu lại loãng thêm một vùng đỏ sẫm.
Không khí hôi hám trong hầm bị mùi máu tanh nuốt chửng.
Maxim cau mày, tiến sát lại rồi tháo bịt mắt của Bá tước Therese ra.
Đôi mắt như mắt rắn giờ mất như mất đi thần sắc, trở nên trắng dã.
“Nhận ra ta chưa?”
Hắn hỏi, nhưng Bá tước Therese dường như đã không còn tỉnh táo.
“À, do ta hơi quá sao.”
Hắn chậc lưỡi rồi châm thuốc lá.
Tách tách, đầu thuốc cháy lên, xung quanh dần sáng lên.
Dáng vẻ tiều tụy, toàn thân rỉ máu do tra tấn của ông ta hiện rõ.
Khói thuốc cùng hơi thở của Maxim phả vào mặt Bá tước Therese.
Khi làn khói dần tan đi, ánh mắt họ chạm nhau.
Bá tước Therese cố mở đôi mắt đỏ ngầu ra, nhìn Maxim.
“Vẫn không nhận ra sao? Để ta gợi ý cho nhé.”
“Ư, ư…”
“Lúc đó cũng là một nhà ngục như thế này. Ta chín hay mười tuổi nhỉ? Lúc ta sắp chết vì đói, ngươi đã tốt bụng gửi đến một cô bé, nhớ không?”
Mí mắt Bá tước Therese co giật, chực khép lại.
“Phiền thật. Cứ ngất mãi.”
Hắn dí điếu thuốc đang hút dở vào vai Bá tước Therese, tiếng da cháy xèo xèo vang lên, ông ta giãy giụa dữ dội.
Keng-! ng-! Leng keng!
Ông ta vùng vẫy đau đớn khiến tiếng xích sắt rung lên lanh canh chói tai.
Maxim nhìn chằm chằm vào cảnh đó, đợi đến khi tiếng động dịu đi mới gỡ chiếc bịt miệng ra.
“…Max.”
Lucas Therese cười khẩy.
Ông ta kéo căng khóe miệng thành một nụ cười méo mó.
“Tác phẩm thất bại của ta, làm sao ta quên được chứ.”
Ông ta thở hổn hển, vẫn không quên nói mấy lời khinh miệt.
“Ngươi đã vui vẻ với Easy lắm nhỉ?”
Easy. Vừa nghe thấy cái tên ấy, vết thương trên vai hắn lại nhói lên.
Hắn biết rõ.
Gặp Lucas Therese để thẩm vấn chẳng khác gì tự xé toạc vết thương còn đang lành của mình.
Nhưng dù đã biết trước kết quả, có những việc vẫn không thể tránh được.
Đây là một trong số đó.
“À, hay ta nên kể về mẹ ngươi trước nhỉ?”
Dĩ nhiên, cả mẹ hắn nữa.
Maxim lặng lẽ nhìn Bá tước Therese đang giễu cợt mình. Thành thật mà nói, hắn chẳng quan tâm ông ta sẽ kể chuyện nào trước.
“Ta vẫn giữ lời hứa với mẹ ngươi đấy. Bà ta đã van xin ta tha mạng cho ngươi.”
Mẹ hắn là công chúa, hắn là dòng máu trực hệ hoàng gia.
Mẹ đã giấu hắn sự thật, chỉ khi đến phút cuối mới nói ra.
“Ban đầu ta định bắt mẹ ngươi làm tù binh, còn ngươi thì sẽ đưa lên giá chém. Nhưng mẹ ngươi đã chọn chết thay ngươi đấy.”
“…”
Khi lớn lên, hắn mới biết chuyện ấy. Lúc đó, nạn đói trở nên nghiêm trọng đến mức có dấu hiệu bạo loạn bùng nổ ở các khu ổ chuột và nông dân.
Cùng lúc đó, cần có một ngọn lửa khơi mào, quân cách mạng đã bắt cóc những người liên quan đến hoàng gia, đưa lên giá chém. Với chúng, đó là một nghi thức và sự kiện.
Công chúa Helene bất hạnh đã trở thành mục tiêu của chúng. Sau đó, bạo động đã bị dập tắt trước khi lan rộng. Tàn dư cách mạng bắt đầu lẩn trốn, chờ thời cơ hoàng gia suy yếu lần nữa.
Dù sao đi nữa, hắn cũng không ngây thơ đến mức nghĩ mẹ mình còn sống.
Từ lời dặn dò cuối cùng, hắn đã lờ mờ đoán được kết cục của bà.
“Nếu không có ngươi, mẹ ngươi sẽ không phải chết. Không, ngay từ đầu, bà ta đã chẳng cần bỏ trốn khỏi hoàng gia để rồi phải chịu khổ như thế.”
Hắn biết đó là một thủ đoạn kích động đối phương bằng cách khơi gợi cảm giác tội lỗi.
Giờ đây không có lý do gì để Maxim bị cuốn vào những lời lẽ rẻ mạt đó nữa. Sự thật rằng tất cả đều xảy ra vì hắn, hắn không cần ai phải nhắc lại, vì hắn chưa từng quên dù chỉ là trong một khoảnh khắc.
Nhưng có điều khiến hắn mãi không hiểu.
“Chắc là vậy rồi. Nhưng ta muốn biết chuyện khác.”
Maxim hỏi với ánh mắt vô cảm.
“Sao lúc đó ngươi lại tha cho ta? Nếu là ta, ta sẽ không làm vậy đâu.”
Dù mẹ hắn có van xin hay chết thay hắn đi nữa, điều đó cũng chẳng quan trọng.
Chỉ là với Bá tước Therese, để lại hậu họa như hắn là một sai lầm.
Nếu ông ta là kẻ dễ động lòng trước những lời cầu xin đó, thì ông ta đã không xới tung những kẻ đang ẩn mình và sống âm thầm, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn như vậy.
Hắn muốn biết rõ điều đó.
“Đúng thế. Là lỗi của ta. Ta đã nghĩ có thể lợi dụng ngươi. Giờ nghĩ lại, có lẽ ta đã quá vọng tưởng rồi.”
Bá tước Therese thành thật thừa nhận sai lầm của mình.
“Easy đã rất có công trong việc điều khiển ngươi đấy.”
Không sai.
Hắn nhớ lần đầu tiên gặp cô, khi cô đưa cho hắn một mẩu bánh mì bằng bàn tay nhỏ nhắn như lá phong.
Nhớ gương mặt đỏ bừng của cô khi hắn đeo cho cô chiếc nhẫn hoa cúc, và khi cô khóc lóc vào lúc chia tay, Maxim chẳng thể quên được.
“Thừa nhận đi, dù là trước đây hay bây giờ, ngươi đều phát điên lên vì Easy mà.”
Cũng đúng.
Ngay khi nghe thấy tiếng hát đó trong buổi biểu diễn từ thiện, hắn đã bị thu hút đến mức không thể không tiến lại gần cô, và vẻ đẹp thanh khiết của cô đã trói chân hắn lại, khiến Maxim không thể rời đi.
Những đêm chẳng hẹn trước, những ngày dù không hứa vẫn quay lại tìm cô, hắn nhớ đến từng chi tiết.
“Tại sao ngươi lại cài Easy đến?”
Nếu hắn nhớ ra cô thì sao? Không, chính vì vẫn nhớ mà hắn mới bị cuốn hút như thế. Điều đó chẳng thể nào chối cãi.
Vì là Easy, chỉ vì là Easy… như một bản năng, Maxim đã bị thu hút ngay cả khi không biết đó là cô. Hắn đã rơi vào cái bóng của ký ức thời thơ ấu, vào hình ảnh mà hắn chưa bao giờ quên.
Đúng, dù là trước đây hay bây giờ, Maxim vẫn là con chó trung thành của Easy. Nếu viên đạn có bắn không trượt, mục tiêu của Clean đã thành.
“Tại sao ngươi lại để Easy giết ta? Kỹ năng của cô ấy thật sự rất tệ.”
“Ha…”
Bá tước Therese bật cười. Lúc đó, Maxim chưa hiểu được nụ cười ấy có ý nghĩa gì.
“Đúng, Easy hôm đó bắn tệ thật. Nhưng mệnh lệnh của ta không phải thế.”
“Ngươi nói sao?”
“Easy vốn rất xuất sắc. Vô số mục tiêu đã bị cô ta giết mà không để lại dấu vết gì. Ta đâu có ngu mà cài cắm một sát thủ kém cỏi để giết ngươi.”
Mật danh Easy ngay từ đầu đã nhắm bắn mục tiêu ở một nơi đông người.
Kỹ năng bắn súng của cô cũng chẳng gọi là xuất sắc.
Cô đã thất bại trong việc bắn trúng tim bên trái, chỉ để lại một vết thương xuyên thấu ở vai.
Nếu thật sự định giết hắn, cô đã phải bắn liên tiếp, nhưng chỉ có một phát.
Đó là một kỹ năng tầm thường, không phải xuất sắc nhất.
“Khi yêu mù quáng, người ta có lẽ không nhìn thấy những sự thật đơn giản như vậy. Hoặc có lẽ ngươi chỉ muốn tin vào những gì ngươi thấy thoải mái thôi.”
“…”
“Vẫn chưa hiểu sao? Easy đã cố ý giả ngu để cứu ngươi đấy.”
Ánh mắt Bá tước Therese như khoái trá khi nói sự thật mà hắn chẳng muốn tin.
“Chẳng biết ta đã nuôi nấng cô ta cẩn thận thế nào nữa. Đồ ngu. Cuối cùng, từ đầu đến cuối cũng chỉ bị lợi dụng rồi vứt bỏ thôi.”
Giọng Bá tước Therese lẩm bẩm, vang vọng bên tai.
Mật danh Easy đã bị bắn chết.
Và người ra lệnh chính là Maxim.
ui thề izi maxim đều đẹp xuất sắcc luôn sốp oi chap nì đã vãaaaa
đã quá sốp ôi~
má đẹp ác
Hic chap này tình quá, xong shop còn thêm quả nhạc xúc động quá ạ 🥹🥹