[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 156

Chương 156
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đã đến giờ Easy xuất hiện.
Nhưng hôm nay cô chậm chạp lạ thường.
Maxim lại lôi đồng hồ bỏ túi ra xem, có lẽ vì sốt ruột, hắn liên tục gõ mũi giày xuống đất.
Cuối cùng cô cũng tới rồi.
Rõ ràng đã chạm mắt nhau, nhưng cô vẫn giả vờ không thấy mà bước qua, quả nhiên là vẫn còn giận dỗi.
“Đến muộn đấy. Từ nãy đã xong rồi mà.”
Sau khi xem buổi diễn tối, Maxim đã đứng đợi trước nhà hát, thấy cô liền bắt chuyện rồi đuổi theo sau.
Thật lạnh lùng. Cô thậm chí không thèm quay đầu lại.
“Giờ đến chào cũng không thèm à?”
“…”
“Hay là vừa đợi ta trong phòng hóa trang, hả cưng?”
Hóa ra đúng là cô đợi thật. Easy lạnh lùng, không đáp.
Hắn cố tình không báo trước mà đến kinh đô xem cô diễn.
Trong buổi diễn, họ đã chạm mắt nhau.
Cũng chẳng có gì lạ. Hắn đã chọn ghế đẹp nhất và không rời mắt khỏi cô.
“Xin lỗi em, ta đã đổi chiến thuật rồi. Không làm nhà tài trợ nữa, mà là người hâm mộ. Ta sẽ tiếp cận em một cách thật lịch sự.”
“Tôi thấy cách này cũng không lịch sự lắm đâu. Ngài đã tự tiện bám theo tôi mà.”
Maxim sải bước vượt lên, chắn trước mặt cô.
Rồi hắn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Easy.
“Em bảo ta đừng chết mà. Nhờ thế mà ta vẫn còn sống sót đấy, đừng có coi ta như là ma thế chứ.”
“Thật may là ngài vẫn còn sống.”
Kỳ lạ quá. Bình thường dù giận dỗi đến mấy, chỉ cần chạm mắt nhau là Easy sẽ lại bật cười ngớ ngẩn. Nhưng hôm nay cô rất lạ.
“Ta đến vì nhớ em.”
“Chắc là muốn ngủ với tôi thì có.”
“Có Easy bên cạnh thì thời gian đâu mà ngủ.”
Bình thường họ cãi nhau không dứt vì những chuyện vặt vãnh. Nhưng hôm nay cuộc trò chuyện cứ liên tục bị ngắt quãng.
Maxim nghiêng đầu, nhếch môi cười.
“Này, ta đến vì muốn ở bên em thật mà.”
“Vậy nếu không làm tình…”
Easy định nói gì đó, rồi lại ngập ngừng.
“Không làm tình thì sao?”
“…Thì ngài vẫn ổn chứ?”
“Bao lâu? Cả đời sao?”
Cô cười, dù chỉ thoáng qua một giây. Hắn thấy cô cố gắng kìm nén nụ cười đang chực trào ra.
Chỉ cần phá vỡ bức tường cô dựng lên thế này, lần tới mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Maxim đặt tay lên ngực, cúi người trang trọng như thể đang hành lễ với hoàng tộc.
“Thần cho rằng đó là một sự tra tấn khá tàn nhẫn, nhưng nếu Nữ hoàng ra lệnh phải giữ gìn tiết hạnh, thì thần sẽ tuân theo ạ.”
“Thôi đi. Tôi biết ngài sẽ không chịu nổi đâu.”
“Nếu khó quá, thì ta sẽ tìm tình nhân bên ngoài để giải quyết vậy.”
Hắn cố tình khiêu khích, nhưng bị cô phớt lờ.
Người tình bí mật của hắn chẳng qua chỉ là người phụ nữ trong mặt dây chuyền thôi. Easy dường như chẳng quan tâm.
Người tiếc nuối hóa ra lại là hắn.
Đùa cợt một chút lại chẳng thu được gì, nhưng có người mình nhớ mong ở ngay trước mắt thì cũng chẳng sao cả.
“Giờ em muốn làm gì?”
“Tôi á?”
“Ừ, cứ nói đi. Ngoài làm tình ra, ta sẽ chiều em hết.”
Easy suy nghĩ một lát rồi thận trọng mở lời.
“Ừm… tôi muốn đi ăn bánh ngọt.”
***
Ăn ngon lành thật.
Maxim chống cằm quan sát Easy đang dùng nĩa cắt rồi liên tục đưa vào miệng.
Chỉ là một chiếc bánh kem mà lại khiến cô hạnh phúc đến thế, biết vậy hắn đã dẫn cô đi ăn từ lâu rồi. Cứ mãi quấn quýt lấy nhau nên chẳng có thời gian. Hắn nhận ra muộn quá.
Cô cứ ăn liên tục không ngừng nghỉ. Cái miệng nhỏ xíu mà một lát đã ăn sạch gần hết chiếc bánh rồi.
Hắn đã bảo sẽ làm mọi thứ cho cô trừ làm tình. Nhìn đôi môi Easy lấm lem bánh, Maxim lại nảy ra một ý nghĩ đen tối, muốn nhét đầy dương vật vào cái miệng nhỏ nhắn đó rồi bắn ngập tinh dịch vào trong.
Chẳng biết cô có nhận ra ánh mắt thèm thuồng của hắn không. Ăn xong phần của mình, Easy lại được hắn đẩy đẩy của hắn tới.
“Ngài không ăn sao?”
Đôi mắt cô tròn xoe trông vô cùng đáng yêu. Thay vì đáp lại, Maxim nắm lấy cằm cô, cúi xuống. Chụt, hắn mút lấy phần kem dâu tây dính trên môi cô.
“Ta ăn rồi.”
Hành động bất ngờ khiến mặt Easy đỏ rực.
“Ngon lắm. Khiến ta mất hồn luôn.”
“…Đã bảo không làm mấy chuyện này rồi mà.”
Làm đủ chuyện với nhau rồi, vậy mà chỉ một nụ hôn ngắn đã khiến cô ngại ngùng đến thế sao.
Hôm nay Easy thật lạ.
“Ta đâu bảo không được hôn đâu.”
“Dù sao thì…”
Easy hờn dỗi, nhìn quanh, hạ giọng thì thầm.
“Dù sao thì cũng đừng làm chuyện kỳ lạ ở chỗ đông người. Mọi người nhìn kìa.”
“Nhìn thì mặc họ. Ta không quan tâm.”
Maxim cong mắt cười rồi nói thêm.
“Thôi được, đừng dỗi ta nữa, ăn đi. Em thích bánh ở đây lắm, đúng không?”
“Tôi vốn dĩ thích đồ ngọt mà. Mà bánh ở đây nổi tiếng là ‘hương vị thiên đường’ rồi. Nhưng tôi ngại đi một mình nên mãi chưa có dịp tới.”
Một nỗi băn khoăn thật tầm thường.
Hắn vốn ghét phải quan tâm người khác, nhất là những lời nói vô nghĩa.
Nhưng vì là Easy. Cách cô kể những chuyện nhỏ nhặt như bí mật quan trọng lại khiến hắn thấy yêu không chịu nổi.
“Vậy lần sau chúng ta lại đi ăn cùng nhau nhé.”
Chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng đây là lời hứa đầu tiên Maxim dành cho cô.
Hứa sẽ bình an trở về, ở bên cô để làm những điều vụn vặt này.
“…”
Chắc cô nghĩ đó chỉ là một lời nói suông.
Nét mặt Easy phức tạp, cô im lặng không nói gì.
Chẳng sao cả. Hắn sẽ chứng minh bằng hành động. Maxim tự nhủ, cắt một miếng bánh, đưa đến miệng cô.
“Ăn nhanh đi. Chúng ta đi hẹn hò lành mạnh nào.”
Cô há miệng như chim non, ngậm lấy miếng bánh ngay khi chạm môi. Maxim bật cười.
***
Sau buổi diễn, vào giờ muộn, những việc họ có thể làm rất hạn chế.
Vì đã quyết định hẹn hò lành mạnh, nên việc uống rượu là không thể. Họ chỉ đi dạo chợ đêm, cùng nhau dạo bước trên đường phố đêm, và cứ thế đi bộ.
Rồi Easy dừng trước một nhà hát vaudeville cũ kỹ. Đúng lúc bắt đầu buổi diễn.
Chẳng phải nơi sang trọng gì, chỉ là chỗ diễn viên hạng ba trình diễn vài vở hài kịch xoàng để kiếm vài đồng lẻ.
“Ngài, chân tôi mỏi rồi. Vào đây xem không?”
“Nghiêm túc đấy à?”
“Vâng, tôi luôn tò mò cảm giác xem người khác diễn trên sân khấu là như thế nào.”
Chẳng cần là nhà hát rẻ tiền này, vẫn còn nhiều buổi diễn khác. Nếu chọn ngày khác, chắc sẽ có opera của diễn viên chuyên nghiệp, hòa nhạc, hay ballet.
Bỏ qua những thứ hay ho để xem thứ vaudeville tồi tàn này. Bình thường hắn chẳng thèm ngó tới, nhưng…
Hôm nay đã quyết làm những thứ chưa từng làm, nên thôi vậy.
“Được rồi.”
Hắn không xem kỹ đó là buổi biểu diễn gì mà đã vội vàng bước vào.
Vì Easy thích đồ ngọt, nên hắn mua cả túi kẹo từ người bán rong rồi mang theo.
Bên trong nhà hát tối om. Trừ sân khấu sáng đèn, mọi thứ gần như chìm trong bóng tối.
Có lẽ vì đã khuya, nên ghế ngồi chỉ lác đác vài khán giả. Có những kẻ say xỉn ngả ngớn trên ghế bốc mùi rượu nồng nặc, những người lao động mệt mỏi gật gà ngủ gật vì vừa tan ca, những cô gái điếm đang giết thời gian với khách hàng, đủ loại người.
Họ cố ý chọn chỗ góc khuất, ngồi xa mọi người.
Hắn chẳng nhớ nội dung vở kịch là gì. Chỉ biết đó là một câu chuyện tình sến sẩm. Nhưng mắt Easy lại chăm chú đầy nghiêm túc.
Maxim chẳng thèm xem kịch mà chỉ nhìn mặt cô.
So với vở kịch nhàm chán kia, gương mặt cô có mở đầu, cao trào, kết thúc rõ ràng, đẹp đẽ và hấp dẫn hơn hẳn.
Cảnh hài hước khiến cô cười ngây ngô như trẻ con.
Khi mắt Easy cong lên, lông mi sẽ rung nhẹ như cánh bướm, khiến hắn muốn chạm vào dù nghe rất kỳ cục.
Cảnh buồn lại khiến cô khóc. Nước mắt lăn dài từ đôi mắt to tròn, hắn không thấy đáng thương mà chỉ nghĩ cô khóc thật đẹp. Lông mi ươn ướt trông thật sự là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Có lẽ vì vậy nên khi làm tình, hắn thường cố tình dồn cô vào góc và trêu đùa đến mức cô phải bật khóc.
Hắn đã thấy cô khóc rồi, vậy mà cô vẫn giả vờ, đưa tay lên lau nước mắt, trông đáng yêu không chịu nổi.
Tham lam thật, nhưng hắn chỉ muốn cô chỉ được cười, chỉ được khóc trước mặt hắn.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, Easy khẽ tựa đầu vào vai hắn.
“Sao vậy, em buồn ngủ à?”
“Không, tôi chỉ… muốn thử cảm giác này thôi.”
Lại làm điều chưa từng làm. Easy tối nay thật kỳ lạ. Cô đòi hỏi nhiều, làm nũng khác hẳn ngày thường.
Người ta nói nếu một người làm những điều họ chưa từng làm thì họ sắp phải chết. Cô định đi chết đấy à? Nhưng hắn chỉ thấy vui, cứ cười mãi.
Hắn khao khát khoảnh khắc cô tựa vào mình biết bao. Ngực Maxim phập phồng, nhưng cũng thấy lạ lùng.
“Có nặng không?”
Cô thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, có lẽ thấy kỳ lạ nên tròn mắt hỏi. Chụt. Maxim cúi xuống, hôn nhẹ.
“Không, vì em đẹp quá thôi.”
Chụt, chụt. Lòng còn luyến tiếc, hắn hôn cô thêm vài lần nữa. Maxim nắm tay cô đặt trên đùi, kìm nén ý nghĩ đen tối của mình
Nhưng.
“Đại úy này.”
Ngay khi hắn quay đầu lại theo tiếng gọi, môi họ đã chạm nhau.
“…Giờ chúng ta đi ngủ nhé?”
“Em bảo là em không buồn ngủ mà. Quả nhiên là buồn ngủ thật.”
“Không.”
Chụt. Lại một nụ hôn ngắn khác, Easy thì thầm.
“Tôi muốn làm tình với ngài.”
Lần đầu tiên. Easy chủ động muốn làm tình với hắn. Và đó cũng là lần cuối cùng.