[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 155

Chương 155
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Trở về đơn vị, Maxim không thể tập trung vào công việc của mình. Những câu hỏi chưa giải quyết cứ quấy nhiễu tâm trí, khiến hắn vô cùng khổ sở. Với một kẻ luôn có mục tiêu rõ ràng như Maxim, điều này lại càng như cực hình đối với hắn.
Hắn đã nhờ trưởng đoàn lấy danh sách những kẻ cần chú ý, nhưng trừng phạt bọn họ không phải cách giải quyết triệt để.
Cuối cùng, hắn quyết định hỏi ý kiến một chuyên gia am hiểu hơn mình.
“Nhẫn sao?”
“Vâng, thưa đại uý.”
“…Ra vậy.”
Trước câu trả lời đơn giản đến bất ngờ, Maxim chậm rãi gật đầu. Dù cấp trên không tỏ ra bất mãn, nhưng sĩ quan phụ tá lại có vẻ ngập ngừng
“Nhưng với ngài, cách này có thể sẽ… hơi khó xử ạ.”
“Ý ngươi là sao?”
“Vì… nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái thường mang ý nghĩa là cầu hôn mà ạ.”
Sĩ quan phụ tá đáp lại như một lẽ đương nhiên, liếc nhìn sắc mặt Maxim.
“Trong mắt ngươi, ta lại ngu ngốc đến mức không biết cả điều đó à?”
“Không ạ. Chỉ là tôi sợ mình đã lỡ lời nên mới nói vậy.”
Như thể đã đoán trước được những lời khó nghe của Maxim, sĩ quan phụ tá lảng tránh khá khéo léo.
Dù hắn phản ứng gay gắt, nhưng lời góp ý thực ra lại rất hữu ích với một kẻ mù quáng vì phụ nữ như hắn.
“Không có chiến lược nào là vĩnh viễn cả. Chiến lược tốt là phải biết thay đổi theo tình thế.”
Giọng sĩ quan phụ tá lặp lại câu nói quen thuộc, khiến Maxim nhướn mày.
“Đó là lời ngài đã dạy. Tôi luôn khắc cốt ghi tâm nhất là mỗi khi ra trận ạ.”
“Xem cách ngươi ba hoa như vậy, có vẻ như ngươi đang nghĩ ta dễ dãi rồi.”
“Không ạ.”
Một lời khuyên táo bạo, thậm chí có phần ngạo mạn, nhưng Easy đang là mục tiêu cần chinh phục, nên coi đó là một loại chiến đấu cũng hợp lý. Trong lòng Maxim cũng có chút đồng tình.
“Ta biết rồi, ra ngoài đi.”
Ngay khi hắn vừa đuổi, sĩ quan phụ tá bèn cúi chào nhanh chóng rồi rời đi.
“Cầu hôn sao…”
Khi chỉ còn lại một mình, Maxim nhấm nháp từ ngữ ngượng ngùng ấy.
Kỳ lạ thay, khi nghĩ đến cầu hôn, trước hình bóng cô, một ký ức mờ nhạt thời thơ ấu lại hiện lên.
“Cưới tôi đi, Easy.”
Điên thật. Hắn từng làm chiếc nhẫn hoa cúc thô kệch, đeo vào tay cô, rồi cầu hôn đầy tự tin.
Có lẽ nào Maxim đã nghiêm túc với trò chơi trẻ con đó? Hay là hắn đã nghiêm túc với lời cầu hôn?
Trước lời nói bốc đồng đó, mặt Easy đỏ bừng lên rồi lắp bắp. Nhớ lại cảnh đó bây giờ vẫn buồn cười đến nỗi hắn phải bật cười.
“Max à, dù đùa hay thật thì đằng nào cậu cũng sẽ quên thôi.”
Không, dù chỉ là lời nói bông đùa, hắn vẫn không quên.
Cô nói đúng một nửa, sai một nửa.
“Đừng quên tôi từng là bạn cậu. Cậu mà dám quên là tôi giết cậu đấy.”
…Easy. Easy à.
Làm sao ta quên được lời đe dọa đáng yêu ấy?
Cảnh tượng ngốc nghếch của cô vào đêm cuối cùng, khi cô sụt sùi đưa cho hắn mấy củ khoai tây luộc cùng mấy viên kẹo cô đã dành dụm… đương nhiên hắn không thể quên được.
Đúng, cô lại đúng một nửa, sai một nửa.
Easy, ta không bao giờ quên em. Điều đó đúng.
Nhưng em sai rồi. Em không phải bạn ta.
Em chỉ là công cụ ta đã lợi dụng để sống sót.
Chỉ để phục vụ ta, thuộc về ta.
Easy của ta.
Giờ Maxim đã thoát khỏi nơi đó, thời gian dần trôi qua, tất cả cuối cùng chỉ là câu chuyện nên quên đi.
Dù đó là một mối nhân duyên bất chính, thì đã sao chứ.
Easy chắc chắn đã trải qua ‘nghi thức chuyển giao’ và quên hết mọi thứ. Nghĩ vậy, hắn thậm chí còn biết ơn tổ chức Clean.
Easy, Easy ngày ấy là em, nhưng Easy bây giờ lại là một người khác rồi.
“Nhưng dù thế nào thì cũng không sao cả. Vì em cũng đã quên ta rồi.”
Maxim cười khẩy, như tự giễu.
Hắn thấy kỳ lạ.
Ban đầu, chính bài hát quê mùa của ‘Isabelle Trevis’ gợi nhớ đến ‘Easy bé nhỏ’ khiến hắn bị cuốn hút.
Dù vậy, không, nhưng mà…
Mâu thuẫn thay, đồng thời chính Maxim lại hy vọng rằng đó không phải là ‘Easy bé nhỏ’.
Lúc đó em là Easy, nhưng bây giờ… em lại đang hát trước mặt những người đàn ông khác ở thủ đô.
Thật ngây thơ. Chỉ nghĩ đến thôi hắn đã bồn chồn và phát điên lên. Cả ngày cũng chỉ nghĩ về điều đó.
Nhưng lý do hắn cứ mãi chần chừ không muốn gắn bó với ai khi rong ruổi trên chiến trường cũng rất rõ ràng.
Hắn phải trả thù cho cha mẹ.
Maxim không muốn có thêm điểm yếu trước khi hoàn thành việc đó.
Hắn vẫn tin rằng lựa chọn ấy là đúng và không hề thay đổi.
Vậy tại sao lại thế này?
Maxim chìm vào suy tư, lấy từ ngăn kéo ra chiếc kẹp tóc đã lấy từ Easy trong lần đầu gặp cô.
“Bảo ghét hoa có gai… vậy mà lại đeo thứ sắc nhọn thế này sao.”
Hắn vừa mân mê đầu kẹp, vừa nghiền ngẫm tính cách kỳ lạ của cô.
Trong số những người lính được phái đi chiến đấu, có rất nhiều người đã đính hôn hoặc kết hôn. Thông thường, phụ nữ ghét việc phải chờ đợi trong bất an. Vậy nên, để nói với họ rằng hãy đợi mình, các binh lính thường đính hôn hoặc cưới… như một ‘lời hẹn ước’ trước khi ra chiến trường.
Nhưng Easy chưa từng đòi hỏi gì.
“Vậy nhé. Đừng có chết đấy.”
Cô chỉ nói lời chào bình thản mà không hề phàn nàn. Đáng ra cô có thể đòi hỏi một danh phận trong mối quan hệ thể xác này, nhưng người lo lắng ám ảnh lại là Maxim.
Điều đó quá kỳ lạ…, hắn cảm thấy vừa khát khao vừa bất an.
“…Dễ thương thật.”
Hắn nhớ ngày đầu làm cô rung động, sau bao lần bị từ chối.
Ngày hắn mang ‘bó hoa cúc tự làm’ đến tìm cô.
Nhẫn hoa hay bó hoa cúc.
Thật ra, Maxim phải thú thật rằng đó chỉ là trò trẻ con thôi.
“Tôi hơi thất vọng đấy. Cứ tưởng ít ra ngài còn có chút khác biệt.”
Nhưng cảm giác như thứ Easy muốn từ hắn chỉ là một bó hoa cúc.
Điều đó càng khiến Maxim bất an hơn.
…Sao lúc ấy hắn lại thế như vậy? Trong lòng hắn sốt ruột muốn nói gì đó.
“Chết tiệt.”
Maxim xoa mặt, buột miệng chửi thề.
“Thay vì lo đến người khác, ngài nên quan tâm đến tôi thì hơn đấy.”
Easy bảo hắn sai, thậm chí còn chỉ ra đáp án đúng.
Hắn sợ có gã khác sẽ biết đáp án của cô.
So với một kẻ ngu ngốc, vụng về, cứ luôn mắc sai lầm dù có dạy bao nhiêu lần như hắn…
Nếu có một gã biết câu trả lời ngay từ đầu bỗng xuất hiện… vậy thì hắn phải làm sao?
Liệu hắn có thắng nổi không?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng giờ đây… Phải, ngay lúc này.
Sự bất an về cô đang lay chuyển Maxim mạnh mẽ hơn cả khát vọng trả thù.
“Không có chiến lược nào là vĩnh viễn… Chiến lược tốt là phải biết ứng biến theo tình thế.”
Maxim nghiền ngẫm lại câu nói của chính mình.
Hắn bất chợt sợi dây chuyền quân nhân đang đeo trên cổ lên.
Không, chính xác là hắn đang chạm vào mặt dây chuyền đeo cùng.
Cạch-.
Tiếng bản lề mở ra, hình bóng người con gái thân thương hiện lên.
Là chân dung của Easy.
Hắn đã mua ở quầy trước nhà hát.
Thật buồn cười, nghĩ đến việc bức chân dung này sẽ lọt vào tay người khác khiến Maxim bực bội đến mức đã mua hết tất cả những bức có sẵn và thậm chí còn trả thêm tiền để cảnh báo họ đừng làm ra những thứ như thế này nữa.
Dù biết một kẻ bán hàng rong tham lam tiền bạc chắc chắn sẽ không giữ lời.
Nhưng hắn cảm thấy mình không chịu nổi nếu không làm thế.
Trớ trêu thay, Maxim vẫn đeo nó cùng với dây chuyền quân nhân và thỉnh thoảng lại mở ra xem.
“Đúng là trẻ con mà.”
Cuối cùng thì vì quá bất an mà găbs phải mang theo cô trong này. Hắn chỉ biết bật cười trước hành động trẻ con của mình.
Maxim nhìn vào bức chân dung rồi tự nhiên chuyển mắt sang chiếc dây chuyền đang đựng nó.
Hắn đã làm thế này để bức chân dung không bị nhàu nát nếu mang theo trong túi áo. Nhưng trông có vẻ rất quen thuộc
“Mình đã thấy thứ như thế này ở đâu rồi nhỉ…”
Rồi hắn nhớ ra chiếc dây chuyền này…
“Đây là chiếc ‘dây chuyền bí mật’ đấy.”
Giọng mẹ thì thầm như đang kể một bí mật vang lên.
“Con có thể bí mật giấu bức chân dung này ở đây. Vì vậy mà mẹ thích nó hơn. Đây là bí mật nhé. Bức chân dung này là tác phẩm của cha con đấy. Có lẽ cha muốn ghi điểm với mẹ nên đã tự tay vẽ rồi tặng mẹ.”
Đúng là huyết thống không thể nói dối. Hắn đã vô thức làm điều tương tự.
Hắn lặp lại điều cha đã làm với mẹ.
“…”
Nhưng cha đã không bảo vệ được mẹ.
Nỗi lo của Maxim cũng nằm ở đó.
Vì hắn làm y như thế. Vì mang dòng máu ấy… con của cha, nên sẽ giống cha.
“Maxim, ta phải đi đây. Con hãy bảo vệ mẹ thật tốt nhé.”
Lời dặn cuối của cha văng vẳng bên tai. Cuối cùng, đó là một lời hứa không thể thực hiện, một cái gai chưa kịp nhổ ra, cắm sâu vào cơ thể hắn và còn mưng mủ.
“Không, ta sẽ khác…”
Maxim lẩm bẩm như thề thốt.
“Ta sẽ không giao thứ quý giá của mình cho kẻ khác.”
Giống như người đàn ông bất tài, vô trách nhiệm đã giao người vợ cho đứa con nhỏ thậm chí còn không tự lo được cho bản thân… Hắn sẽ không trở nên thảm hại như vậy.
Ta sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm.
Ta sẽ bảo vệ Easy.
Dĩ nhiên, chỉ quyết tâm thôi thì không đủ. Sau nhiệm vụ này, Maxim sẽ thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu.
Tiêu diệt phe cách mạng.
Đó là cái giá cho con đường hắn đi. ắn đã tìm ra nguồn tài trợ liên hệ với phe cách mạng và đang lần theo dấu vết.
Chỉ cần điều đó được làm sáng tỏ, việc tiêu diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Phải kết thúc càng nhanh càng tốt.”
Dập tắt mối nguy, để Easy không còn là điểm yếu… rồi hắn sẽ cầu hôn cô.
Như cách hắn luôn lao vào chiến trận, chạy về kinh đô vì cô, điên cuồng vì cô.
Lần này, Easy của hắn cũng sẽ là động lực mạnh mẽ. Và hắn sẽ hoàn toàn có được Easy của mình.
Maxim quyết định tìm nhẫn cầu hôn cho Easy. Để chuẩn bị cho khoảnh khắc ấy, mà hắn sẽ kéo đến nhanh nhất có thể.