[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 151

Chương 151
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Cô đang làm gì vậy?”
Maxim mở cửa và bước vào phòng trước, rồi vừa nắm tay nắm cửa vừa nhẹ nhàng hỏi.
Có lẽ hắn để ý đến đối phương đi cùng đang sợ sệt, nhưng Easy lại cảm thấy như sắp bước vào hang cọp vậy.
Trái tim cô vốn đã đập thình thịch của cô giờ càng đập mạnh hơn, khiến cô chần chừ trước cửa.
Liệu làm thế này có ổn không?
Quyết định này có phần hơi bốc đồng.
Sáng nay cô còn chẳng ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Tổ chức bảo rằng mục tiêu Maxim liên tục tìm cách tiếp cận, nên cô phải để mắt đến hắn, nhưng thật lòng, cô cảm thấy áp lực và chỉ muốn tránh xa.
Dĩ nhiên, cô không thể không nghĩ đến hắn. Tuần nào hắn cũng gửi hoa hồng tới cho cô. Khi cô gửi bưu thiếp từ chối, hoa cũng ngừng được gửi một cách kỳ lạ.
Cô vừa nhẹ nhõm vì thoát khỏi hán, vừa tò mò tại sao hắn lại tặng hoa cho cô. Khi hắn xuất hiện với bó hoa cúc tự làm, cô nghĩ uống một ly để moi chút thông tin cũng chẳng tệ.
Cô theo hắn vì nghe nói có rượu ngon, tưởng chỉ đến quầy bar ở khách sạn.
“Hứa với ta. Nếu sau này gặp lại, và cô cũng đồng ý, thì hãy làm tình với ta.”
Giờ thì đã gặp lại, và vì nhiệm vụ, cô cần thông tin về hắn. Chính cô đề nghị uống rượu, nên việc đi đến bước này không hẳn là bất ngờ.
Cô nghĩ sẽ uống rượu, trò chuyện, moi thông tin, rồi để mọi thứ tự nhiên chín muồi. Ai ngờ hắn dẫn thẳng cô vào phòng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, như thể đã bỏ qua vài bước vậy.
“Và lúc đó, hãy để ta gọi cô là ‘Izi.’”
Và như lời báo trước hôm đó…
“Izi.”
Maxim đã đổi tên gọi.
Gặp lại, dẫn cô đến đây, gọi cô là Izi, như thể việc ngủ cùng hắn là điều hiển nhiên vậy.
“Vào đi chứ. Định đứng đó cả đêm à?”
Hắn cười khẩy, chìa tay ra. Dù nét mặt hờ hững nhưng cử chỉ lại rất lịch sự.
Easy liếc nhìn, dò xét, hắn khẽ nheo mắt, đưa tay gần hơn.
“Ta không ăn thịt cô đâu.”
“…Được rồi.”
Cô ngập ngừng đặt tay lên bàn tay to lớn của hắn, và ngay lập tức, hắn khéo léo dẫn cô vào trong.
Cô theo hắn vào phòng.
Cạch-.
Cửa vừa khép, lưng cô đã chạm vào cửa. Tiếng chốt khóa vang lên, và lồng ngực rộng lớn của hắn áp sát trước mặt.
“Sao… Ư!”
Nhận ra hắn đang quá gần, cô ngẩng lên, nhưng môi hắn đã nuốt chửng môi cô một cách tự nhiên.
Đôi môi run rẩy của cô cứ thế biến mất đi trong miệng hắn.
Một nụ hôn tham lam, như thể không gì diễn tả nổi ngoài cụm từ ‘bị ăn tươi nuốt sống’ vậy. Như thú săn mồi ghim chặt con mồi bằng chân trước, hắn giam môi cô trong miệng mình, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào kẽ răng, thăm dò khoang miệng Easy.
Easy giật mình, bản năng bảo cô phải đẩy ra, nhưng cô càng kháng cự, hắn càng hôn sâu hơn, hút mạnh lấy môi cô, ép sát cơ thể vào.
Đôi môi cứng đờ của cô nhanh chóng bị khuất phục. Chụt, chụt. Bên tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng hai đôi môi ẩm ướt hòa quyện với nhau.
Cảm giác thiếu không khí khiến Easy rên khe khẽ, và lúc đó, đôi môi đang quấn quít của hắn mới chịu rời ra.
Ha, ha…
Mũi chạm mũi, cả hai người thở dốc, chẳng ai nói nổi lời nào. Hơi thở phả lên má cô nóng như thiêu đốt.
“Sao đột nhiên…”
“Ha… hôn chứ gì nữa?”
Chụt. Sau nụ hôn dài, có lẽ Maxim vẫn chưa thỏa mãn, hắn liên tục đặt những nụ hôn ngắn lên môi cô.
“Trông giống đột nhiên lắm à?”
Chụt, chụt. Chưa kịp trả lời, môi hắn lại áp lên môi cô vài lần nữa nữa.
“Có vẻ như sự kiên nhẫn của ta đã tiến bộ rồi.”
“Ưm…”
“Ta đã phải chờ đợi lâu lắm rồi. Nghe nói có người nào đó rất bảo thủ, nên từ nãy…”
Chụt.
“Không, từ hôm đó ta đã nhịn rồi.”
“Ưm, ha…”
“Và suốt thời gian qua, ta đã luôn tưởng tượng chuyện này với cô.”
Chụt, chụt, chụt. Hắn thì thầm những lời nóng bỏng bên tai, hôn Easy liên tục mà không cho cô cơ hội đáp lại
Những lời lẽ trơ trẽn cứ lặp đi lặp lại như thôi miên khiến Easy phải cố gắng để giữ tỉnh táo.
“Tôi rất ghét đàn ông thô lỗ. Làm chậm thôi… Ngài lịch sự chút, ưm, được không?”
“Thề với trời, ta không thể lịch sự hơn thế này nữa đâu.”
“…Vô lý.”
Lịch sự mà thế này à? Easy choáng váng.
“Muốn thì ta đã đè cô ra, làm như chó động dục từ lâu rồi, nhưng ta đang kiềm chế… và cư xử như một người tử tế đây chứ.”
Maxim lải nhải những lời ngụy biện, môi vẫn bận rộn lướt trên cổ cô. Ưm, mùi hoa hồng thoảng qua.
Những nụ hôn lướt dọc xuống cổ Easy như muốn đánh cắp mùi hương cơ thể cô, đồng thời vòng tay ôm chặt eo cô hơn, khiến Easy theo bản năng ngửa cổ ra để tránh né.
“Bảo không thích hoa hồng, mà lại dùng xà phòng mùi hoa hồng sao?”
“Không biết, tôi dùng đại thứ có sẵn ở chỗ đó thôi. Mà mùi thôi thì… có đâm trúng người được đâu.”
“Nhưng nó quyến rũ đấy. Điên mất thôi.”
Như muốn chứng minh lời nói đó, Maxim mút mạnh một vệt dài trên làn da non mềm ở cổ cô.
Bị chặn cả đường trước lẫn đường sau bởi sức mạnh rắn chắc của hắn, Easy không chịu nổi, ra sức vùng vẫy.
“Ưm, vậy… tôi sẽ đổi loại xà phòng.”
“Thật là, chẳng nhất quán gì cả.”
“Ưm, ngài… không có tư cách nói thế đâu. Nhớ lại xem lần đầu ngài đối xử với tôi thế nào đi.”
Dù phải co rúm người lại vì nhột nhưng Easy vẫn cãi lại từng lời. Cô không sai. Nghĩ lại lúc hắn chĩa súng vào cô, thì tình huống hiện tại quả thật là vô lý.
“Thế nên ta nghĩ chúng ta hợp nhau hơn đấy.”
“Ưm, a…!”
Hắn mút mát cổ cô, cắn nhẹ vào vành tai khiến Easy thở hổn hển.
Tai cô nhạy cảm thật.
Nắm được điểm yếu, hắn hôn dọc vành tai và thì thầm khe khẽ.
“Cô Isabelle cũng đâu có ý định ngủ với ta cho đến sáng nay”
“Tại… tôi không biết sáng nay ngài sẽ xuất hiện…”
“Nghĩa là chỉ cần ta xuất hiện, cô đã sẵn sàng để bị làm à?”
“Ngài hiểu lầm rồi. Tôi không có ý đó… ưm.”
“Có vẻ cô đã chuẩn bị kỹ lắm nhỉ.”
Hắn vừa nói năng tuỳ tiện, vừa diễn giải mọi thứ theo ý mình. Môi hắn rời khỏi tai cô, trượt xuống cổ, lải nhải không ngừng.
Chụt, chụt, chụt.
Maxim hôn khắp lên xương quai xanh cô như vẽ tranh rồi trượt xuống ngực, khiến Easy phải đẩy mạnh vai hắn ra.
“Sao thế?”
Maxim ngừng hôn, hắn ngước mắt lười biếng, hỏi. Cô lúng túng, lắp bắp.
“Chẳng phải… ngài mời tôi uống rượu sao? Ngài nói có rượu ngon, nên tôi mới đi cùng…”
“Ha… đúng rồi. Rượu.”
Rõ là tửu lượng rất kém mà cứ đòi uống. Dù đã đề cao cảnh giác nhưng cô vẫn có chỗ sơ hở.
Dễ thương quá, cho cô toại nguyện trước vậy. Maxim kìm nén lại dục vọng của mình. Cô đã sắp đồng ý rồi, hắn không thể làm hỏng mọi chuyện bây giờ được.
“Đi nào. Uống rượu.”
“Ưm, này, cái gì…”
Chưa dứt lời, Maxim bế cô theo kiểu công chúa, sải bước vào phòng.
“Ngài ở một mình à? Sao phòng… rộng thế này?”
Easy trong vòng tay hắn, nhìn quanh, hỏi. Căn phòng quá xa hoa cho một người ở.
Thay vì trả lời, Maxim đặt cô xuống sofa, rót chai sâm panh trên bàn vào ly. Có hai ly, nhưng hắn chỉ rót một ly rồi khẽ nhấm nháp.
“Sao không rót cho tôi… Ưm!”
Cô vừa hỏi, hắn đã lại hôn lên môi cô. Nhân lúc môi cô hé ra vì bất ngờ, hắn để sâm panh từ miệng mình chảy vào miệng cô.
Lưỡi hắn luồn vào, hòa cùng bọt rượu, khiến Easy ngây dại. Cô định nuốt chất lỏng ngọt ngào đó xuống, nhưng đúng lúc, chụt, hắn hút lại một nửa.
“Đáng ghét.”
Tách môi ra, mặt Easy mếu máo.
“Sao lại cướp của tôi chứ? Còn uống chưa được bao nhiêu.”
“Cô uống kém lắm. Lại định ngủ gục nữa sao?”
“Nhưng mà… một hai ly thì tôi vẫn tỉnh mà?”
“Biết rồi, nhưng ta không phải loại đê tiện đến mức làm tình với người say đâu.”
Maxim cứng rắn. Dù cô biện minh, hắn vẫn chẳng lay chuyển.
Đã đến nước này, chạy không được. Cô muốn mượn men rượu để làm chuyện điên rồ, nhưng…
Tên đáng ghét này chẳng cho cô chút cơ hội ấy.
“Muốn uống thì cướp lấy mà uống.”
Nghe vậy, Easy chộp lấy ly, nhưng đúng lúc, Maxim nhanh tay giật lại, ngậm một ngụm sâm panh đầy miệng, trêu ngươi.
Chẳng biết vì bướng bỉnh hay không muốn bị lấy mất, Easy chủ động hôn lên môi hắn.
Cô nghiêng đầu, hôn sâu, hút mạnh, cướp được nửa ngụm sâm panh, nuốt vội xuống như sợ sẽ bị giật lại.
“Giỏi lắm. Cứ thế là được.”