[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 150

Chương 150
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Không được hoảng loạn. Càng lúc thế này càng phải giữ bình tĩnh.
Easy cố gắng nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt đã tái mét, đáp lại như chẳng có gì.
“Thế à? Tôi cài vì thấy nó đẹp, không biết là lại nguy hiểm đến vậy.”
“Vậy giờ biết là được.”
“Vâng, nghe ngài nói mới thấy sợ. Ngài cất nó đi nhé, nếu ngài không định đe dọa tôi.”
Easy nói như đang thuyết phục. Trước hết phải khiến hắn bỏ vũ khí xuống thì cô mới có thể trốn thoát được.
“Thế này đi. Đưa nó cho ta. Ta muốn giữ làm kỷ niệm cho lần gặp gỡ này.”
Tên này thật khó đoán. Cây kẹp là vũ khí quen thuộc của cô, nên nếu phải đưa cho hắn thì tiếc lắm, nhưng nếu từ chối, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ.
Easy quyết định tỏ ra rộng lượng.
“Tôi tặng ngài đấy. Vậy ngài thả tôi ra đi.”
“Thả cô là cô chuồn đi ngay. Bộ dạng thế kia mà định đi à?”
“Gì cơ?”
“Cô bảo mình bảo thủ mà, vậy ta đành nói nhỏ vào tai cô vậy.”
Hắn kề sát tai cô, thì thầm như đang kể một chuyện bí mật.
“Trên mặc áo khoác có tên ta, dưới mặc quần lót của ta mà bước ra ngoài…”
“…”
“Chắc sẽ đẹp lắm đấy. Cô không nghĩ vậy sao?”
Mặt cô nóng bừng. Áo khoác thì thì không sao, nhưng Easy cứ tưởng mình lấy quần đùi, ai ngờ lại là quần lót của hắn chứ.
Cũng tại cô không nhìn kỹ quần áo đàn ông, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
“Lại đây.”
“Á… ư… bỏ, bỏ tôi ra…!”
Maxim bế thốc Easy lên, sải bước đi. Cô nghĩ hắn sẽ ném cô lên giường và cưỡng bức, nhưng bất ngờ thay, hắn đi thẳng tới tủ quần áo.
“Đừng làm loạn. Ở yên đấy trước khi ta thật sự trở nên thô lỗ.”
“…”
“Đây, cái này với cái này chắc cô mặc được.”
Maxim lục lọi trong tủ quần áo rồi lấy ra một chiếc áo sơ mi và quần vừa với Easy.
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, hắn nhướng mày như giục cô mặc vào.
“Ngài quay đi chút được không? Tôi phải thay đồ…”
“Ta thấy hết rồi còn gì. Nhìn ta xem, cũng đang trần truồng đây.”
Vì quá bối rối nên cô không nhận ra. Maxim cũng đang không mảnh vải che thân. Chưa kể, thứ khổng lồ của hắn vẫn nghênh ngang chĩa lên trên rốn.
“…Tôi ngại đấy.”
“Được thôi. Ta là người lịch sự mà, nên sẽ sẵn lòng quay đi để cô Isabelle bớt ngại.”
Giọng hắn rõ ràng là đang mỉa mai, nhưng đúng là hắn đã quay đi, nên cô không đôi co thêm.
Easy liếc nhìn Maxim, cẩn thận mặc quần áo hắn đưa.
“Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại ngài sau.”
“Không cần trả đâu. Giữ làm kỷ niệm hay làm gì cũng được.”
“Cảm ơn ngài.”
Cô tưởng hắn chỉ khoe khoang, sao tự nhiên lại tử tế thế này?
Chẳng lẽ vì cô bảo ghét sự thô lỗ mà hắn làm vậy? Một mặt cô cảm thấy hàng rào phòng thủ trong lòng mình hơi lung lay, mặt khác cô vẫn thấy cảnh giác.
“À, đây là tiền bồi thường quần áo.”
Maxim lấy tờ séc, viết lên đó rồi đưa cho Easy.
Cô nhìn số tiền trên tấm séc, dụi mắt, còn nghĩ mình nhìn nhầm.
“Cái này… nhiều quá.”
“Cô bảo cả váy lẫn đồ lót đều đắt tiền mà.”
“Nhưng dù sao thì cũng không đến mức này…”
“Còn dư thì cô cứ mua bánh kẹo ăn. Miễn đừng dùng vào cờ bạc hay mấy việc đầu cơ phạm pháp là được, lúc đó ta không bao che nổi đâu.”
Một người đàn ông thô lỗ đột nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy khiến Easy cảm thấy hơi kỳ lạ. Cứ như thể hắn đang có mưu tính gì đó vậy.
Giờ mà từ chối chắc sẽ lại cãi vã, nên Easy đành im lặng nhận lấy tấm séc. Thấy cô ngoan ngoãn, Maxim khoác lại áo choàng tắm trên giường.
Một sự im lặng gượng gạo bao trùm căn phòng.
“Vậy… nếu xong hết rồi thì tôi đi được chưa?”
“Việc xé đồ đã giải quyết xong. Cái thứ mà cô bảo tôi làm cô khó chịu cũng đã được tôi cho vào quần rồi, giờ thì nói về vụ trộm nhé.”
“Chuyện đó xong rồi mà? Tôi cũng trả đồ và xin lỗi rồi…”
“Tôi không cần cô xin lỗi. Dù chưa trộm xong đồ, nhưng cô vẫn tội. Rốt cuộc thì xong cái gì chứ?”
“…”
Dù sao thì ta cũng không còn trần truồng nữa, nên tình huống khẩn cấp đã qua.
Nhưng rõ ràng Maxim vẫn muốn gì đó từ cô.
“Được rồi. Ngài muốn gì ở tôi đây?”
“Ta sẽ bỏ qua cho cô. Với điều kiện.”
Bỏ qua thì bỏ luôn, còn điều kiện gì nữa chứ? Thật nhỏ nhen, nhưng Easy không có thời gian để so đo tính toán.
“Ngài nói đi.”
“Cô bảo muốn một tình yêu chậm rãi, quê mùa đúng không?”
“Vâng?”
“Vậy nên ta có một lời đề nghị lịch sự muốn dành cho cô Isabelle.”
Khoá miệng Maxim nhếch lên, hắn nói tiếp.
“Hứa với ta. Nếu sau này gặp lại, và cô cũng đồng ý, thì hãy làm tình đi.”
“…”
“Và lúc đó, để ta gọi cô là ‘Izi.’ Đó là điều kiện của ta. Thế nào?”
Có gì đâu. Dù sao cô cũng sẽ chẳng gặp lại hắn.
Nếu có gặp, cứ nói cô không đồng ý là xong mà.
Điều kiện này hoàn toàn có lợi cho Easy, lại đang bị vụ trộm hụt đe dọa, cô chẳng có lý do gì từ chối cả.
“Được. Tôi hứa.”
* * *
Sau hôm đó, Maxim vẫn thường nghĩ về cô gái ấy.
Easy… không, khi ở một mình, hắn gọi cô là Izi cho tiện.
Thường là vào ban đêm sau giờ làm việc, và những ý nghĩ ấy tự nhiên dẫn đến việc thủ dâm.
Nghĩ lại, cô đúng là một cô gái rất thú vị, nhưng cũng có thể chỉ là ham muốn nhất thời.
Maxim để lại một chút hy vọng nhưng không nói gì chắc chắn, một hành động hèn nhát, nhưng hắn chẳng thể gọi tên chính xác cảm xúc chưa từng trải qua này.
Nhưng rồi, cô cứ dần dần len lỏi vào cuộc sống thường nhật của hắn.
Trong những cuộc họp, khi những người khác đang tranh cãi những vấn đề tiêu tốn thời gian và không cần thiết, hắn lại nghĩ đến hình ảnh cô đứng hát trên sân khấu.
“Chỉ là… tôi thích bài hát đó thôi.”
Vớ vẩn. Hắn chưa từng thấy ai thời nay thích một bài hát cổ lỗ sĩ như thế.
“Tôi không nhớ rõ lắm… có lẽ là từ khi còn nhỏ. Mẹ tôi hay hát bài đó. Cứ như một thói quen vậy… nên tôi cũng thích nó.”
“Chỉ là vì nó rất quen thuộc. Nên tôi thích nó.”
Đáng kinh ngạc, lý do thích bài hát của cô lại giống hệt hắn. Có lẽ hắn đang tự suy diễn quá mức, nhưng sao lại trùng hợp thế này?
“Tôi chỉ muốn… một tình yêu chậm rãi, quê mùa, như bài hát tôi hát thôi.”
Ai nghe chắc sẽ thấy rất buồn cười, nhưng lời bài hát đúng là thế.
Nội dung kể về một cô gái được người yêu tặng hoa tỏ tình mỗi tuần.
Nghe thật sến sẩm. Nhưng một ngày nọ, Maxim quyết định thử làm chuyện sến sẩm ấy.
Dù liên tục chinh chiến, hắn vẫn nhờ thư ký ở kinh đô gửi bó hoa hồng đến nhà hát nơi cô làm việc mỗi tuần.
Hắn dặn phải chọn loại đắt nhất, đẹp nhất, và nghe nói đó là giống hoa quý mà phụ nữ rất thích. Thiệp thì do hắn tự viết.
[Kính gửi cô Isabelle Trevis]
Dòng đầu tiên hắn viết đầy đủ tên cô một cách trang trọng.
Chẳng biết viết gì, hắn chép mỗi tuần một câu lời bài hát, ký tên mình ở cuối.
Rồi một ngày, Easy gửi thư trả lời.
[Xin ngài đừng gửi nữa.]
Dòng đầu tiên là lời từ chối thẳng thừng.
[Tôi không thích hoa hồng. Tôi sợ bị gai đâm lắm
Tôi muốn được yên tâm ngắm hoa dù chỉ một lát, nhưng ngài lại khiến tôi bất an.]
Buồn cười thật. Cô mà cũng biết sợ sao.
[Nói thế nào nhỉ, ngài như một bó hoa hồng đắt tiền với tôi vậy.
Rất đẹp, nhưng bất tiện. Mỗi lần nhìn là thấy lại sợ bị đâm trúng. Ngài chính là kiểu người như thế.
Tất nhiên, có phụ nữ thích thế. Nhưng tôi thì rất quê mùa.
Ngài thông minh mà, nên chắc sẽ hiểu ý tôi. Vậy nhé, tạm biệt.]
Hắn nghĩ mình đã rất nỗ lực.
Vậy mà chưa gặp đã bị cho leo cây, chỉ biết cười khổ.
Từ đó, Maxim ngừng việc gửi hoa hồng cho cô.
Và ngày khải hoàn trở về, hắn cầm bó hoa cúc tự làm trên tay, đến phòng hóa trang tìm cô. Hắn nghĩ đây sẽ là lần cuối.
“…Dễ thương đấy.”
Lần đầu tiên cô khen hắn.
Kỳ lạ thay, cô cũng thích hoa cúc, giống Izi ngày bé.
“Ăn tối cùng ta không?”
“Ăn tối thì chắc thôi.”
Hắn tưởng lại bị cô từ chối, nhưng…
“Nhưng cùng uống một ly được chứ?”
Đêm đó, Maxim đã đưa Easy về phòng khách sạn của mình.