[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 147

Chương 147
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“…”
Lúc này Isabelle mới nhận ra tình cảnh mình đang đối mặt, cô cứng người, im lặng một lúc.
Cô tự bước vào đây, nên chẳng có lý do gì để hắn phải nương tay cả.
“Hửm? Cởi như thế nào, ta hỏi cô đấy.”
Maxim cố tình hỏi dồn dập hơn.
“Ngài, ngài tự tìm cách đi…”
Câu trả lời luống cuống đến mức hắn không tin nổi mà bật cười.
“Tự tìm cách ư?”
“Ý tôi là… tôi không biết giải thích sao cho rõ.”
“Nếu không giải thích được, cô sẽ phải hối hận đấy.”
Nếu cô biết hắn định làm gì, chắc chắn cô sẽ chẳng còn đủ tự tin mà thản nhiên như vậy.
Không rõ có nhận ra tình thế sắp tới hay không, Isabelle lắc đầu, né tránh ánh mắt hắn.
“Được thôi. Là chính miệng cô nói đấy. Ta sẽ tự làm vậy.”
Bàn tay to lớn của Maxim không chút do dự luồn vào bên trong chiếc áo lót, chạm vào da thịt cô. Hắn cảm nhận rõ lưng cô theo phản xạ mà cứng lại.
“A…!”
Phần da thịt mềm mại, ấm áp nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Cô mặc áo quá bó sát, khiến ngực bị ép chặt đến mức hắn khó mà cử động tay.
So với việc bị cởi trần trụi ra, việc tay hắn luồn vào trong áo lót, mò mẫm và nắn bóp da thịt lại càng khiến cô khó xử hơn.
Cô rên khẽ, cầu xin Maxim khi cảm nhận được bàn tay hắn đang lúng túng.
“Ngài đừng, đừng sờ soạng như vậy nữa, cứ cởi hẳn ra đi.”
“Dám ra lệnh cho ta trong lúc này, thật vô lễ. Bình thường cô cũng không biết điều như thế này à?”
“…”
Lời lẽ sắc bén của Maxim khiến đôi mắt người phụ nữ rưng rưng, có vẻ như cô đang cảm thấy oan ức.
“Chắc cô nổi tiếng quá rồi nên chẳng coi ai ra gì đúng không. Những gã khác nhìn cô chắc cũng tưởng tượng ra cảnh này thôi.”
“Sao ngài dám chắc như vậy?”
“Đầu óc bọn đàn ông có cu thì ai mà chẳng biết chứ.”
Khóe môi Maxim hơi nhếch lên.
“Nhưng vì cô là một minh tinh, nên ta cho cô cơ hội sửa lại đấy. Nói lại cho đàng hoàng đi.”
Isabelle rụt người lại và nhắm nghiền mắt.
“X, xin hãy cởi ra giùm tôi. Làm ơn…”
“Tốt lắm.”
Hài lòng với lời khuất phục của cô, Maxim kéo mạnh chiếc áo lót lên trên, khiến cặp ngực căng tròn bị ép chặt của cô bật ra rồi nảy lên.
Cô xấu hổ, lập tức khoanh tay che ngực theo bản năng.
“Ta phải nhìn rõ để kiểm tra, cô làm thế này thì khó đấy.”
“…”
“Hay là lại muốn ta chạm vào?”
“…Không.”
“Vậy thì giơ tay lên đầu đi.”
Maxim kéo hẳn chiếc áo lót lên cao rồi thô bạo giật ra. Rẹt, tiếng vải rách khiến khuôn mặt người phụ nữ càng thêm đau khổ. Lộ ra rồi mới thấy, cặp ngực ấy đầy đặn hơn hắn tưởng nhiều.
Ực. Maxim nuốt khan, yết hầu lên xuống một cách rõ rệt.
“Ôi trời. Ta lỡ kéo mạnh quá nên rách mất rồi.”
“…”
“Nó đắt lắm đấy. Ngài phải đền cho tôi cả tiền váy lẫn cái này.”
Cô làu bàu liên tục, nhưng Maxim không nghe thấy gì vì đang mải mê ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt.
“…Đệt.”
Cảm giác căng tức ở hạ bộ khiến Maxim nghiến chặt răng.
Đây là lần đầu hắn có phản ứng với cơ thể trần trụi của một người phụ nữ.
Vốn dĩ Maxim không hề quan tâm, và vì cô có thể là gián điệp nên hắn lại càng muốn tránh xa.
Hắn nghĩ rằng mình không có thời gian để xao nhãng vào những chuyện khác vì phải trả được mối thù của cha mẹ.
Đã từng có người đẩy một ả gái điếm trần truồng vào phòng Maxim, nhưng thay vì hưởng thụ, hắn đã chọn cách bắn chết cô ta để làm gương cho những người khác.
Vậy sao trước mặt cô, hắn lại mềm lòng thế này? Chỉ là một người lạ vừa mới gặp thôi mà.
Kỳ lạ thật.
“Mặc cái thứ nhỏ xíu này chắc cô phải khổ sở lắm nhỉ.”
Hắn không thể cứ ngẩn ngơ đắm chìm trong suy nghĩ mãi được. Tay Maxim trượt xuống dưới, vuốt ve bắp chân mịn màng, vén tà váy dài lên, để lộ dây đeo tất và chiếc garter. Không có dấu hiệu của súng hay bất kỳ vũ khí nào khác, nhưng hắn vẫn không chút nương tay mà giật mạnh nó ra.
*Garter là một loại trang phục bao gồm một dải vải hẹp buộc quanh chân để giữ tất
“Hức, hừ… ngài thật thô lỗ.”
“Đằng nào cũng cùng một bộ với cái áo lót kia đúng không? Dù sao thì ta cũng đã hứa sẽ bồi thường rồi, nên giờ ta muốn làm gì thì làm chứ.”
Maxim không dừng lại, kéo luôn cả chiếc quần lót xuống. Khi tất cả quần áo trên người cô đều bị cởi ra, người phụ nữ trở nên trần trụi không mảnh vải che thân.
Cánh tay cô lại định che ngực theo thói quen.
“Ta đã nói còn che là ta sẽ chạm vào rồi mà.”
Maxim còn chẳng bỏ qua cho cả hành động phòng vệ tối thiểu đó.
“Quay lại đi.”
Hắn liếc nhìn cơ thể trắng muốt như tuyết của Isabelle rồi ra lệnh, cô ngoan ngoãn xoay người ra đằng sau.
Bờ mông đầy đặn và tấm lưng không tì vết cũng quyến rũ, nhưng thứ thu hút Maxim hơn cả lại là đôi tai của cô.
Tai cô đỏ bừng vì xấu hổ.
…Giống hệt Easy.
“Easy.”
Hắn kề sát người từ phía sau, buột miệng gọi như bị mê hoặc, khiến Isabelle thoáng ngừng thở.
“Ngài… nói gì vậy?”
Cô giật mình, ngay lập tức hỏi lại. Nhìn người phụ nữ trần truồng trước mặt, phía dưới thì cương cứng, vậy mà hắn lại gọi tên Easy, có lẽ chính Maxim cũng mất trí rồi.
Không thể là Easy được. Mà cho dù có là Easy, cô cũng sẽ không thể nào nhận ra hắn. Ký ức của cô chắc chắn đã bị xóa sạch rồi.
“Cô là Isabelle mà. Ta chỉ đoán xem có phải biệt danh của cô là Easy hay không thôi.”
Isabelle thấy lời biện minh tùy tiện vừa rồi của hắn thật nực cười, khẽ thở dài.
“Ngài vừa làm nhục tôi ngay trước mặt, giờ lại còn hỏi biệt danh của tôi sao?”
Cô hỏi ngược lại như thể rất ngạc nhiên.
“Tôi không có biệt danh. Tôi nói rồi, tôi thích tên mình. Và dù có đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tuyệt đối không cho ngài gọi đâu.”
Cô trả lời một cách dứt khoát, như bảo hắn đừng mơ mộng nữa.
“Giờ tôi đã cho ngài kiểm tra hết rồi, nên dù tôi che lại thì ngài cũng không được phép chạm vào nữa đâu.”
Cô chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn. Khuôn mặt mệt mỏi vì phải chịu đựng sự nhục nhã này.
“Trước khi nói ra điều ước của mình, tôi muốn ngài xin lỗi trước đã.”
Dù xấu hổ, ánh mắt cô vẫn vô cùng kiên định. Đôi mắt xanh lục nhàn nhạt như chiếc lá non nhưng vẫn vững vàng trước giông bão, khiến hắn không rời mắt nổi.
Maxim quyết định ngoan ngoãn làm theo ý cô.
“Xin lỗi vì đã nghi ngờ cô.”
“Phiền ngài đừng nói trống không như vậy, hãy đối xử với tôi một cách lịch sự như người với người đi.”
“Cô chỉ muốn có thế thôi à?”
“Không, tôi chỉ yêu cầu điều cơ bản giữa con người với nhau thôi. Dù có hiểu lầm khiến tôi có hành vi vô lễ, tôi cũng đã chứng minh hết rồi… và bây giờ ngài không còn lý do gì để đối xử với tôi như vậy nữa.”
Nghe cũng có lý. Maxim chậm rãi gật đầu.
“Tôi xin lỗi, cô Isabelle à.”
Hắn đặt tay lên ngực, cúi đầu trịnh trọng. Nhưng khuôn mặt cô vẫn có vẻ không vui.
“À, vẫn chưa đủ thành ý sao? Muốn ta xin lỗi rõ ràng hơn không?”
“Nếu ngài làm vậy, tôi rất cảm kích.”
“Tôi thành thật xin lỗi vì vô tình chiêm ngưỡng cơ thể trần truồng của cô Isabelle. À, cả việc để thằng em mình dựng đứng lên trước mặt cô nữa.”
“…”
“Giờ cô nói điều ước đi?”
Cô im lặng một lúc, nét mặt phức tạp. Dù đã nhận được lời xin lỗi từ Maxim, nhưng giọng điệu mỉa mai của hắn rõ ràng càng khiến cô khó chịu thêm. Nhưng Maxim không quan tâm. Qua đêm nay, cô chỉ là người qua đường, cảm xúc của cô thì có liên quan gì đến hắn chứ.
“Giường.”
Sau hồi lâu do dự, cuối cùng cô mở miệng.
“Cho tôi dùng giường đi.”
“Ha…”
Thế này thì khi nãy hắn xin lỗi vì lỡ cương chẳng phải là vô nghĩa rồi sao?
Maxim cười nhạt, thấy vậy Isabelle vội xua tay.
“Không phải ý đó. Chỉ là cái tên đội trưởng khốn kiếp đó làm tôi không có chỗ ngủ. Nếu về, chắc chắn ông ta sẽ làm loạn cả đêm… tôi không ngủ nổi mất.”
“Thật sự chỉ có vậy thôi sao, cô Isabelle?”
“Với, với cả… chuyện này hơi xấu hổ. Ngài đừng cười tôi nhé, làm ơn.”
“Chuyện gì vậy?”
Maxim tưởng cô ngượng khi định nói muốn làm tình.
Nhưng câu trả lời của Isabelle hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn.
“Từ nhỏ tôi đã… luôn mơ được ngủ trên cái giường đẹp thế này. Có thể nói là tôi đã yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên…”
“Một sở thích kỳ lạ đấy. Trước mặt có một một gã đẹp còn đang hứng tình, vậy mà lại đi mê cái giường.”
Maxim bật cười, lấy tay xoa mặt như không tin nổi.
“Được thôi. Cứ dùng thoải mái đi. Ta ngủ sofa.”
“Cảm ơn ngài! À, ngài có thể cho mượn tôi mượn cái áo choàng không? Như ngài thấy, quần áo tôi bị ngài…”
“Thật là… đủ trò nhỉ.”
Maxim cởi áo choàng tắm đang mặc trên người xuống, ném sang cho cho Isabelle. Cô bắt lấy theo phản xạ, nhìn thấy cơ thể trần truồng của hắn rồi vội quay đi.
“K, Không phải, tôi bảo mượn cái áo khác, chứ có bảo ngài cởi… cởi ra đâu!”
“Ta thấy cơ thể vô tội của cô rồi, nên cho cô xem lại của ta. Coi như xin lỗi cô vậy.”
“…Thôi được rồi, ngài mặc lại đi.”
Đã quay lưng lại rồi còn bảo hắn mặc vào làm gì. Chẳng lẽ sau gáy cô cũng có mắt sao?
“Sao, cô cũng muốn được chạm vào à?”