[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 146

Chương 146
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Maxim nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới.
Trang phục vẫn y như lúc nãy, nhưng khi rời khỏi ánh đèn sân khấu, cô trông có phần vụng về, ngây ngô hơn.
“…À, chào ngài.”
Có lẽ vì ánh mắt sắc bén của Maxim đang chĩa thẳng vào mình, cô chợt thấy lúng túng, ngập ngừng lên tiếng chào trước.
Tay cô đang cầm một chai rượu vang và hai chiếc ly.
“Khuya thế này, cô đến đây có việc gì?”
Nhìn những thứ người phụ nữ mang theo, Maxim đã đoán ra phần nào ý định của cô, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra.
“Nghe nói ngài cần tôi… nên tôi đến đây.”
“Ta chưa từng nói vậy.”
“…Sao ạ?”
“Ta nói là mình chưa từng nói vậy.”
Hắn trả lời một cách dứt khoát, người phụ nữ có vẻ bối rối, đôi mắt mở to như mắt thỏ.
“Cô là Isabelle, đúng không?”
“Vâng.”
“Tên thật của cô là gì?”
“Tên thật ấy ạ?”
“Không phải nghệ danh. Nói tên thật của cô đi.”
Dù bị truy hỏi gắt gao, Isabelle vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô nuốt khan, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng.
“Tên thật của tôi là Isabelle. Isabelle Travis. Đó là tên bố mẹ tôi đặt, tôi thích tên mình nên chẳng dùng nghệ danh luôn… vì sợ người ta nhầm lẫn.”
Người phụ nữ tuôn ra một tràng thông tin chẳng ai hỏi tới, trông thật đáng thương.
Vẻ luyên thuyên vô ích của cô khiến Maxim nhớ đến Easy khi còn nhỏ. Không, có lẽ hắn đã cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ ngay từ khi cô hát bài hát đó.
Nhưng đó…
Chỉ là một ảo tưởng vô lý.
Bài hát đó dù cũ nhưng từng là một ca khúc thịnh hành. Có lẽ phải đến hơn nửa dân chúng Antica biết đến nó.
Màu tóc cũng khác. Izi ngày bé có mái tóc gần như bạch kim nhạt, còn cô gái này lại sở hữu mái tóc vàng đậm, gần giống màu mật ong.
Dù tóc có thể nhuộm được…
Không, nghĩ đến mức này chẳng khác gì tự huyễn cả. Dù có cố lý giải thế nào, đây vẫn chỉ là suy đoán vô căn cứ.
Nhưng sao hắn lại thấy khó chịu thế này?
Isabelle dường như không thoải mái với tình huống này, cô khẽ cau mày rồi cố ý thả lỏng nét mặt ra. Sau đó, cô hắng giọng.
“Tôi nghe nói ngài đã gọi tôi đến, nhưng có vẻ không phải. Chắc là có sự nhầm lẫn nào đó rồi.”
“Cô đã nghe từ ai?”
“Từ trưởng đoàn ạ. Sau khi biểu diễn xong, ông ta không cho tôi thay đồ mà bảo phải đến gặp ngài ngay, còn nói rõ cả chuyện của ngài. Tôi có cần kể chính xác giờ phút cho ngài nghe luôn không ạ?”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn hắn như một con mèo.
Có thể thấy rõ sự châm chọc trong giọng nói của cô, hẳn cô đã bực mình khi bị hỏi dồn dập như vậy.
“Cô còn nhớ luôn sao?”
“Vâng, tôi có thói quen thường xuyên kiểm tra đồng hồ. Khán giả nhạy cảm với thời gian hơn ngài nghĩ đấy ạ.”
Isabelle đưa đồng hồ quả quýt của mình ra như để xác nhận.
“Bây giờ là 10 giờ 35 phút tối. Ngài kiểm tra xem có đúng không, rồi phiền ngài ghi vào biên bản chính xác đến từng phút nhé ạ.”
“…”
“Tay tôi hơi mỏi rồi. Xin phép đặt xuống một chút.”
Không đợi hắn đồng ý, Isabelle bước thẳng tới trước mặt Maxim.
Cô đặt chai rượu và ly xuống bàn trước sofa một cách vụng về.
“Tôi nghe nói ngài thường uống rượu vang trước khi đi ngủ. Nghe ngài nói thì có vẻ chỉ cần một ly là đủ nhỉ.”
“…”
“Vậy thì chúc ngài ngủ ngon ạ…”
“Cô biết không?”
Isabelle vừa cúi chào định rời đi thì Maxim bất ngờ nắm chặt tay cô.
Hành động bất ngờ khiến thân trên của Isabelle nghiêng về trước, mặt cô sát lại gần Maxim đang ngồi trên sofa, đồng thời nòng súng lạnh lẽo cũng chĩa ngay dưới cằm cô.
“Bất kể là lý do gì, người ngoài cũng không được tự tiện vào trong lều trại.”
“Nếu tự tiện vào… thì sao ạ?”
“Cô muốn thấy không?”
Cạch-. Tiếng lên đạn vang lên, Isabelle nuốt khan.
“Vi phạm an ninh quân sự, được quyền xử lý ngay tại chỗ. Cô muốn thế sao?”
“Không đời nào đâu ạ.”
Khi nãy vừa mới vênh váo, nhưng khi mạng sống bị đe dọa, Isabelle lập tức cụp đuôi.
“Lúc này phải nói ‘xin hãy tha cho tôi’ chứ không phải ‘không đời nào’ đâu.”
“Xin ngài hãy tha cho tôi.”
“Vậy thì thuyết phục ta đi. Lý do gì khiến ta phải tha cho cô?”
“Nếu ngài giết tôi ngay bây giờ…, ngài sẽ trở thành kẻ thù của nhiều người, và chắc chắn sẽ có chuyện khiến ngài phải hối hận.”
“Kẻ thù của nhiều người?”
“Vâng, ngài thấy rồi đấy. Khi nãy có bao nhiêu ánh mắt dán vào tôi. Ngài không nhớ sao?”
Isabelle có vẻ đang nói về lúc đứng trên sân khấu. Dù mặt Maxim vẫn lạnh tanh, Isabelle vẫn tiếp tục không chút sợ hãi.
“Vậy chuyện khiến ta hối hận là gì?”
“Là chuyện sẽ xảy ra với ngài ạ.”
“Dựa vào đâu mà cô dám nói vậy?”
“Tôi nhớ rất rõ. Lúc đó ngài cũng nhìn tôi chằm chằm như thế này… rất lâu. Chẳng phải ngài cũng có hứng thú với tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Maxim thẳng thắn thừa nhận.
“Bắt đầu từ mái tóc.”
Ánh mắt hắn chậm rãi trượt xuống dưới.
Dừng lại một chút ở hàng mi khẽ run rẩy cụp xuống như che giấu đôi mắt, ở đầu mũi tròn nhỏ, và ở đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.
Đôi môi đầy đặn ấy vừa thốt ra những lời trơ trẽn nhưng có vẻ cũng bất an.
Maxim cười khẩy trước vẻ đáng thương và ngu ngốc đó, rồi tiếp tục lia mắt dọc theo đường nét cổ thon dài của cô như muốn liếm láp.
“Dừng lại một chút trước khi… xuống đến tận gót chân.”
Ánh mắt hắn lướt qua xương quai xanh, dừng ở khe ngực hơi lộ ra khi cô cúi người.
“Bây giờ cô cố tình khoe ra thế này, làm sao mà ta không nhìn được chứ.”
“…”
“Nhìn gần thế này lại càng thấy đẹp. Chỉ cần cô cúi xuống một chút nữa là thấy hết luôn rồi.”
Isabelle nghiến răng đáp lại.
“Ngài hiểu lầm rồi.”
“Tại sao?”
“Vì… người kéo tôi lại là ngài, người muốn tôi cúi thêm để nhìn rõ hơn cũng là ngài đấy thôi.”
“Lời biện hộ khá đấy. Nghe cũng rất thuyết phục.”
“Vậy ngài định làm gì tôi ạ? Tha cho tôi? Hay tiếp tục làm nhục tôi… thì cứ nổ súng đi.”
Maxim tưởng cô tự bước vào đây để quyến rũ hắn.
Nhưng vẻ không hề dễ dãi của cô ngược lại khơi gợi sự tò mò của Maxim.
“Xin lỗi nhé. Ta không muốn thành kẻ thù của ai cả.”
“…”
“À, đúng là ta muốn ngắm thêm một chút. Nếu cô chịu cúi xuống một chút nữa thì tốt hơn nhiều.”
Có lẽ bị xúc phạm liên tục, Isabelle cắn chặt môi dưới.
“Ta sẽ tha cho cô. Nhưng theo quy định an ninh thì cần phải có thủ tục. Ta chỉ là người làm công ăn lương của nhà nước, nên phải kiểm tra cho chắc.”
“Thủ tục… gì ạ?”
“Xác nhận xem cô có vào đây với mục đích hãm hại ta không.”
“Không có ạ.”
“Nếu không thì tự chứng minh đi. Kiểm tra chai rượu kia trước.”
“Được thôi, nhưng phiền ngài hạ súng xuống đã.”
Maxim hất cằm ra hiệu, Isabelle miễn cưỡng rót rượu vào ly.
Chỉ cần rót chút ít là đủ, nhưng không hiểu sao cô ta lại nổi hứng, rót đầy hơn nửa ly rồi uống một hơi hết sạch.
“Không có độc đâu, ngài cứ yên tâm mà uống.”
“Cảm ơn cô. Tiếp theo.”
“Vâng?”
“Phải kiểm tra xem cô có giấu vũ khí gì không.”
“…”
“Thôi, để ta tự kiểm tra thì hơn.”
Vừa dứt lời, Maxim nhanh nhẹn đứng dậy rồi dồn Isabelle vào tường trong nháy mắt.
Ầm-!
Lưng Isabelle đập mạnh vào tường, cô bị kẹt giữa Maxim và bức tường.
Cùng lúc đó, nòng súng lạnh ngắt cũng chạm vào thái dương cô.
“Xin chờ một chút.”
Ngay cả khi bị súng kề sát vào đầu, Isabelle vẫn nhẹ nhàng đẩy xương quai xanh của Maxim ra để ngăn cản.
“Sao, cô giấu gì à?”
“Không, tôi chỉ nghĩ là thật bất công thôi. Nếu tôi không giấu gì thì chẳng phải chỉ mình tôi bị lột trần một cách vô cớ sao?”
“Nếu cô thấy oan ức thì đáng lẽ cô không nên tự ý xông vào đây.”
“Chính cái tên đội trưởng khốn kiếp đó bảo tôi đến! Ông ta bảo ánh mắt ngài nhìn tôi không bình thường, nếu tôi không đến thì sẽ gặp chuyện lớn. Tôi cũng oan lắm chứ!”
Vẻ hùng hổ và giận dữ của cô có vẻ không phải là nói dối, nhưng Maxim vốn chẳng tin ai.
“Việc cởi đồ thì coi như xong đi. Tôi cũng hiểu cái luật an ninh gì đó của các người. Tôi sẽ cởi. Nhưng nếu cởi ra mà không có gì thì…”
“Không có gì thì sao?”
“Ngài phải thực hiện một điều ước của tôi. Thế nào?”
Maxim bật ra một tiếng cười khẩy, chẳng chút phản kháng.
“Tùy cô.”
Dù sao thì điều ước của một người phụ nữ không có vũ trang cũng không thể gây ra mối đe dọa nào cho hắn.
“Vậy, cô Isabelle, chúng ta bắt đầu kiểm tra nhé.”
“Khoan đã.”
Isabelle tháo kẹp tóc ném xuống sàn, mái tóc vàng óng như mật ong xõa xuống như thác nước đổ.
Cô bảo chưa kịp thay đồ. Vậy là vừa tắm xong sao?
Hức, hương thơm nồng của xà phòng xộc vào mũi hắn.
“Xong rồi. Ngài bắt đầu đi. Bắt đầu kiểm tra.”
Maxim dùng tay gạt tóc cô ra sau, để lộ cổ và vai cô. Dù đã biết chẳng có gì, hắn vẫn thấy khó chịu.
Ngón tay lướt qua bờ vai tròn trịa, di chuyển xuống lưng, bắt đầu tháo từng nút thắt phức tạp trên váy, rồi bực mình xé toạc ra.
Isabelle giật mình, khẽ run lên.
“…A, ưm!”
“Nếu cô vô tội, ta sẽ đền bù tiền trang phục, không cần lo đâu.”
Phần trên váy lỏng ra, để lộ áo lót ôm lấy ngực. Phiền phức thật. Phụ nữ sao cứ mặc lắm thứ vậy chứ.
Maxim chậc lưỡi, rồi dùng ánh mắt có phần khô khan, mân mê chiếc móc cài sau áo lót.
“Cái này phải tháo thế nào nhỉ?”