[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 145

Chương 145
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Maxim rời khỏi lều trại trước khi cuộc họp kịp kết thúc.
Hắn đã quá chán ngán khi phải nghe những tranh luận vô bổ về các vấn đề cấp bách trong trụ sở chỉ huy.
Mặt trời dần ngả bóng, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Không hiểu có chuyện gì xảy ra, doanh trại bỗng trở nên náo loạn.
“Trung thành!”
Phụ tá đã đứng đợi sẵn ở lối vào giơ tay chào theo kiểu nhà binh, đầy vẻ cung kính. Maxim chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Bên trong thì buồn tẻ. Bên ngoài lại ầm ĩ như ở Busan vậy.
Chẳng có gì khiến hắn vừa ý cả.
Đội quân do Maxim chỉ huy lần này đứng ở tuyến đầu của trận chiến.
Sau khi trốn thoát khỏi tổ chức quân cách mạng, hắn may mắn được một nhóm lính đánh thuê thu nạp.
Ở đó, hắn chẳng ngại ngần lăn lộn dưới đáy xã hội suốt vài năm, để rồi cuối cùng gây dựng được danh tiếng. Hắn cố tình nhận những nhiệm vụ liên quan đến hoàng gia để tạo sự chú ý, rồi vào trường quân sự. Nhờ lập nhiều chiến công, hắn đã liên tục được thăng chức.
Maxim không ngần ngại lao vào những vùng đất hiểm trở để lấy lòng tin của hoàng gia. Cuộc xuất chinh lần này cũng là để giành được sự ưu ái của họ.
Xây dựng lòng tin là vấn đề thời gian.
Dù đó chỉ là thứ lòng tin mong manh, dễ dàng sụp đổ bất cứ lúc nào, hắn vẫn kiên trì.
Maxim tự nguyện cúi mình, làm con chó săn xử lý những công việc bẩn thỉu, và rồi hoàng gia đã tin tưởng hắn dễ dàng hơn cả mong đợi.
Thực ra, họ cũng chẳng quá khẩn thiết đến mức phải bắt và giết bằng được công chúa đang lẩn trốn cùng đứa con trai của bà.
Dù sao thì hoàng gia đã có hai hoàng tử trưởng thành, và cả hai đều có nền tảng chính trị vững chắc.
Dẫu vậy, đây vẫn là một bước cần thiết để đạt được mục tiêu. Nhưng việc mọi thứ cứ lặp lại theo cùng một kiểu cách suốt nhiều năm, hắn không khỏi cảm thấy nhàm chán.
Phải chịu đựng. Để trở thành một người thực sự thân cận để được giao phó nhiệm vụ truy lùng và triệt hạ đám cách mạng, hắn buộc phải vượt qua giai đoạn thử thách nhạt nhẽo này.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Họ nói là có một đoàn nhạc vừa tới ạ”
“Đoàn nhạc?”
“Vâng thưa ngài, nghe nói là đoàn nhạc rất nổi tiếng ở kinh thành dạo gần đây. Hình như họ đến để biểu diễn khích lệ quân sĩ ạ.”
“Đúng là điên thật mà.”
Maxim vừa lẩm bẩm chửi thề vừa rút điếu thuốc lá ra ngậm vào miệng, giọng đầy cáu kỉnh.
Phụ tá vội vàng liếc nhìn hắn, rồi nhanh nhẹn châm lửa.
Hắn rít một hơi thật sâu, khói thuốc cay nồng tràn vào phổi, khiến đầu óc đang mơ màng cũng tỉnh táo đôi phần.
Trận chiến kéo dài mười ngày vừa qua đã kết thúc với chiến thắng thuộc về phe hắn, nhưng vì kéo dài hơn dự kiến, kế hoạch tiếp theo cũng bị ảnh hưởng.
Trong khi giải quyết việc đó, binh lính được nghỉ ngơi vài ngày. Họ đã biến doanh trại thành một mớ hỗn độn.
Chiến thắng lớn khiến không khí trong quân đội có phần buông lỏng, nhưng trái ngược với đám đông huyên náo, chỉ huy Maxim rất sắc bén.
“Là thượng cấp phái họ đến để khích lệ tinh thần thưa ngài. Giờ có nên huỷ không ạ?”
“Thôi.”
Nếu giờ mà hủy, chắc chắn thượng cấp sẽ tỏ vẻ khó chịu ngay trước mặt hắn, rồi lại cho rằng Maxim đang coi thường sự quan tâm ông ấy dành cho binh lính.
Nghĩ đến cảnh đó thôi đã đủ khiến hắn phát bực.
Đằng nào đoàn nhạc cũng đã đến, tin tức chắc chắn đã lan ra khắp nơi, giờ huỷ bỏ chỉ tổ làm nhuệ khí quân sĩ tụt dốc.
Binh lính đổ xô đến trước sân khấu ở thao trường như một đàn chó.
“Có vẻ như sắp bắt đầu rồi đấy ạ.”
“Ngươi cũng hứng thú sao? Với buổi biểu diễn ấy?”
“…Vâng.”
Maxim nhướng mày. Người phụ tá luôn dè chừng hắn đôi khi cũng có những lúc thẳng thắn như vậy.
“Tôi nghe nói có cả vũ công nữa… mà đặc biệt là ca sĩ hát chính rất xinh đẹp. Chắc vì thế nên đám lính mới nháo nhào như vậy ạ.”
“Đẹp thì sao chứ? Ngươi định lên giường với cô ta à?”
Maxim buông ra những lời khó nghe, phụ tá chỉ im lặng cúi đầu, không dám đáp lại.
Thời gian xuất quân đã khá lâu. Những tên cuồng dâm đó có lẽ cũng đang rất thèm khát phụ nữ.
“Chắc chúng nó xem xong rồi lại về thở hồng hộc thủ dâm thôi. Thật bẩn thỉu.”
Nói là buổi biểu diễn khích lệ tinh thần, nhưng thực chất nó chỉ là một món nhắm ngon cho những tên thảm hại đó.
Nghĩ đến cảnh chúng tụ tập, hào hứng bàn tán mấy lời dâm ô, đầu Maxim đã muốn nổ tung.
Max không quan tâm đến những hành vi nhàn rỗi như thủ dâm. Đương nhiên hắn lại càng không để ý đến phụ nữ.
Thà tranh thủ chợp mắt để giữ sức còn hơn.
“Ngươi muốn thì đi mà xem. Ta vào trong nghỉ ngơi đây.”
Suốt những ngày giao tranh ác liệt, Maxim hầu như không thể ngủ. Nhưng giờ đây, hắn vẫn khó mà chợp mắt được.
Maxim dùng đế giày dập tắt điếu thuốc đã cháy gần hết, trở lại doanh trại, nhưng tiếng hát quen thuộc đã níu chân hắn lại.
Là giọng hát của một cô gái trẻ.
Maxim đứng sững lại lắng nghe một hồi lâu, rồi như bị thôi miên, hắn bước về phía sân khấu. Người phụ tá bối rối đi theo sau, nhưng Maxim không để ý.
Bài hát này, rõ ràng là…
Là bài hát trước đây mẹ hắn thường ngân nga.
Không, bây giờ gọi nó là một bài hát thịnh hành thậm chí còn hơi ngớ ngẩn. Nó đã trở nên lỗi thời, thậm chí là quê mùa.
Vậy mà giờ đây, một cô gái trẻ lại cất tiếng hát nó.
Chiếc váy bó sát tôn lên đường cong hoàn hảo của cơ thể cô từ xương quai xanh trở xuống.
Mái tóc vàng óng được búi cao gọn gàng, cố định bằng những chiếc kẹp nhỏ. So với đám vũ nữ rực rỡ kia, cô trông giản dị hơn nhiều, nhưng lại có sức hút kỳ lạ khiến người ta không thể rời mắt.
Maxim chạm phải đôi mắt xanh lục tinh nghịch không hề phù hợp với khuôn mặt thanh tú của cô gái.
Có lẽ hắn vừa tưởng tượng ra ánh mắt ấy cũng vừa nhìn vào hắn, lưu luyến một lúc lâu rồi mới rời đi.
Tiếng huýt sáo và hò reo của đám lính vang lên inh ỏi, nhưng Maxim chỉ đứng đó, lặng lẽ, như kẻ mất hồn.
Khi bài hát kết thúc, cô ca sĩ bước xuống khỏi sân khấu. Vậy mà hắn vẫn không thể rời đi, vẫn đứng đó một hồi lâu.
“Cô ca sĩ vừa rồi, tên gì nhỉ?”
Phụ tá ngạc nhiên, đôi mắt mở to trước câu hỏi bất ngờ của Maxim.
* * *
Trở về doanh trại, Maxim tắm rửa xong, khoác lên mình chiếc áo choàng tắm.
“Isabelle.”
Hắn ngồi xuống ghế sofa, vừa lau khô mái tóc ướt bằng khăn vừa chậm rãi nhẩm đi nhẩm lại cái tên của ca sĩ mà hắn vừa nghe được từ người phụ tá.
“…Isabelle.”
Nghe như tên một thiên thần. Đó là một cái tên hắn chưa từng nghe thấy.
Isabelle. Chỉ có ba chữ. Không có họ. Viên phụ tá đoán đó có lẽ là nghệ danh.
Ca sĩ dùng nghệ danh cũng chẳng phải chuyện hiếm, nên hắn không lấy làm lạ.
Có lẽ là vì bài hát đó.
Bỗng nhiên, hình ảnh cô gái ấy cứ ám ảnh trong tâm trí hắn.
Đúng như lời đám lính bàn tán, cô ta quả là xinh đẹp.
Khuôn mặt thanh tú, trong sáng cùng với vóc dáng mảnh mai nhưng vẫn có đường cong gợi cảm mà không cần phải ăn mặc hở hang.
Nhưng thật kỳ lạ.
Thứ khiến Maxim để tâm lại không phải vẻ ngoài ấy.
Giọng hát trong trẻo cất lên bài ca xưa cũ chẳng hợp với cô chút nào, và cả ánh mắt mang theo chút tinh nghịch kỳ lạ cứ cào xé tâm trí hắn.
“Đệt.”
Maxim chửi thề, kèm theo một nụ cười nhạt.
“Hay là… cũng nên thủ dâm một lần nhỉ.”
Đúng là không nên vội vàng phán xét người khác. Biết đâu một ngày, chính hắn lại trở thành kẻ mà hắn từng khinh bỉ.
Hắn cũng là đàn ông, nên có chút dục vọng thoáng qua cũng là chuyện thường. Không có ý gì đặc biệt cả. Chỉ vậy thôi.
Maxim nằm dài ra sofa, dùng tay che mắt lại.
Trong doanh trại vẫn có giường, nhưng Maxim hiếm khi dùng. Có lẽ vì thói quen ngủ chợp mắt từ nhỏ, nên sofa đối với hắn còn thoải mái hơn.
Nhớ lại thì, mọi chuyện bắt đầu từ khi hắn rời khỏi căn chòi tồi tàn ở trên núi. Nó cũ kỹ ọp ẹp, lạnh lẽo đến mức phải nằm ngủ sát cạnh nhau để sưởi ấm. Những đêm mất ngủ, mẹ hắn thường hát ru để dỗ hắn. Chính là bài hát ấy.
Ngay cả khi bị quân cách mạng bắt đi, sống cuộc đời của một binh lính, mỗi lần không ngủ được, hay đôi khi chẳng vì lý do gì, hắn vẫn vô thức ngân nga bài hát đó.
Và cô bé ấy, dù chẳng biết bài hát có ý nghĩa gì, vẫn hồn nhiên hát theo hắn.
Giờ nghĩ lại, đã lâu lắm rồi hắn không nhớ đến cô bé ấy.
Easy, Easy của hắn.
Maxim thỉnh thoảng vẫn nghĩ về Easy.
Sau lần chơi đồ hàng, Easy cũng không nói thêm gì đặc biệt. Có lẽ hắn đã kỳ vọng quá nhiều vào một đứa nhóc. Có khi chỉ là lời an ủi ngây ngô từ một cô bé giàu lòng trắc ẩn. Kẻ kỳ vọng mới là đồ ngốc. Maxim đã cố gắng nghĩ như vậy và quên đi.
Nhưng vào đêm trước ngày diễn ra ‘nghi thức thông hành’ vài ngày, Easy đã lén đến phòng Maxim. Cô mang theo rất nhiều thứ, có vẻ như đã chuẩn bị cho chuyện gì đó.
“Tôi có một điều kiện.”
Đêm đó, Easy đã đưa ra một đề nghị khó khăn để đổi lấy sự giúp đỡ của cô.
“Tôi sẽ giúp cậu trốn, nhưng cậu không được quên mẹ và cha…”
Dù đã cố tỏ ra mạnh mẽ, giọng cô rõ ràng đang nghẹn ngào.
“Cũng không được quên tôi nữa.”
Maxim nhất thời không biết phải nói gì.
“Đừng có quên tôi là bạn cậu. Nếu cậu dám quên, tôi sẽ giết cậu đấy.”
Liệu sẽ ổn chứ?
Rằng dù có là Easy đi nữa, nhưng nếu cô bị phát hiện đã giúp hắn trốn đi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Là bạn của cô, đáng lẽ hắn phải ngăn cản. Nhưng Maxim không phải bạn của Easy.
Cô chỉ là của hắn thôi.
Easy đáng thương và ngốc nghếch của hắn, người sẽ kéo hắn ra khỏi cái vũng lầy địa ngục này…
“Tôi sẽ không bao giờ quên cậu đâu.”
Maxim gật đầu, đáp lại không chút do dự.
“Nhưng phải làm sao đây. Tôi sẽ quên cậu mất.”
Phải quên chứ. Quên mới đúng.
Một kẻ giả vờ làm bạn để lợi dụng rồi phản bội cô như hắn thì nên bị lãng quên.
Nhưng cô bé ngốc nghếch đó trông vô cùng buồn bã.
“Không sao đâu. Tôi nhớ cậu là được rồi.”
Sao tôi có thể quên cậu được chứ. Maxim nói thêm một lời hứa không ngày thực hiện để trấn an Easy.
Sau này nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau.
…Giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là vô nghĩa.
Maxim đang chìm trong dòng hồi tưởng, chợt tiếng gõ cửa vang lên.
Đêm đã khuya, không phải giờ để báo cáo, nhưng chính hắn từng ra lệnh phải báo ngay bất kể vào lúc nào.
“Vào đi.”
Ngay khi được cho phép, cửa doanh trại mở ra và một người bước vào.
Là người phụ nữ đó.
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi
hay vl