[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 144

Chương 144
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Nhắm mắt lại à?”
“Ừ. Điều kiện đấy.”
Có lẽ vì tò mò, Easy vui vẻ nhắm chặt hai mắt. Khóe miệng cô cứ liên tục nhếch lên, dường như đang tràn đầy háo hức với điều sắp tới.
Maxim ngập ngừng một lúc trước khi quyết định sẽ làm gì.
“Còn lâu không?”
“Chờ chút thôi.”
“Nhanh lên đi.”
Phải nhắm mắt một lúc lâu khiến Easy bắt đầu sốt ruột và càu nhàu.
Nhìn dáng vẻ ấy, rõ ràng là cô nhỏ hơn hắn thật. Vậy mà lại đòi bảo vệ hắn.
Maxim không đáp, chỉ lặng lẽ cười.
“…Nếu cậu lại làm gì kỳ lạ thì chết với tôi.”
Điều kỳ lạ ư. Maxim sẽ làm thật đấy.
Bất chợt, hắn nhớ đến bài hát thịnh hành mà khi đó mẹ thường hát. Maxim khẽ ngâm nga. Mỗi lần như thế, Easy lại vô thức hát theo bài này.
Maxim chợt hiểu ra tại sao mẹ hắn hay hát bài này cho con trai bà đến vậy.
Vì khi hát, ít nhất đến lúc bài hát kết thúc, tâm trạng sẽ tốt lên.
Mà tâm trạng tốt thì sẽ không càu nhàu được nữa. Hóa ra đó là bài hát để dỗ dành.
Nghĩ đến đó, lòng hắn bỗng nặng trĩu.
Không được sa vào những cảm xúc tầm thường đó. Maxim buông xuống bàn tay đang lơ lửng giữa không trung, tiếp tục hoàn thành việc đang làm.
“Giờ cậu mở mắt ra đi.”
Easy chậm rãi mở mắt, và Maxim tự tay đeo chiếc nhẫn làm từ hoa cúc vào ngón áp út bên trái của cô.
“Cưới tôi nhé, Easy.”
Ánh mắt Easy dao động, cô ngỡ ngàng trước món quà bất ngờ của Maxim.
“Đừng, đừng nói mấy lời ngớ ngẩn thế chứ!”
“Là trò chơi đóng giả gia đình mà. Đây chỉ là một phần của trò chơi thôi.”
Easy nổi cáu, nhưng Maxim vẫn mặt dày đáp lại.
“Thường thì phải bắt đầu từ cầu hôn. Cưới nhau rồi mới làm cha mẹ được chứ.”
“Cũng đúng, nhưng mà…”
Easy im lặng, không biết phải nói gì.
Rồi cô mân mê chiếc nhẫn hoa trên ngón tay, nở nụ cười rạng rỡ.
“…Dù sao thì, nó cũng đẹp thật.”
“Cậu thích chứ?”
“Ừ. Dễ thương quá. Ai dạy cậu làm cái này vậy?”
“Cha tôi đấy. Ông thường bảo tôi làm rồi mang tặng mẹ.”
“Cha cậu tuyệt thật. Chắc là ông ấy yêu mẹ cậu nhiều lắm nhỉ?”
Easy thành thật thán phục khi Maxim tự hào kể lại.
“Vậy còn cái này…”
Khi khuôn mặt Maxim tiến gần hơn, đôi mắt xanh biếc như chồi non của Easy mở to như sắp nổ tung.
Maxim cười khẽ, cài một bông hoa cúc dại vừa bẻ lên bên tai Easy, thì thầm.
“…Hy vọng cậu cũng sẽ thích.”
Phần da thịt nơi tay hắn chạm vào bỗng nóng lên.
Đôi má trong trẻo của Easy lại lập tức đỏ ửng lên. Lần này, cả vành tai cô cũng đỏ rực, trông thật thú vị.
“Cái, cái đó… tôi không thích chút nào!”
Easy thật sự không biết nói dối.
Sự thật lộ rõ đến mức tưởng như trong suốt.
Chỉ cần nhìn vào mắt hay vành tai là biết.
“Vậy à? Thế tôi gỡ ra nhé?”
“Thôi, thôi được rồi.”
Maxim cố tình đưa tay về phía bông hoa trên tai cô, tiến sát mặt lại, khiến Easy giật mình lùi ra sau.
Easy cau có, lấy tay giữ bông hoa lại.
“Tôi đeo vì nể tình người làm ra nó thôi.”
“Cảm ơn cậu nhé. Mà tôi thấy nó rất hợp với cậu, nên đừng lo.”
“…Thật không?”
“Ừ, hợp đến mức tôi muốn cưới cậu luôn đấy.”
“…”
Gió nhẹ nhàng thổi qua, lướt lên khuôn mặt Easy. Cô không trả lời hắn.
“Tôi không đùa đâu.”
Maxim thấy khoảng lặng ngắn ngủi ấy thật khó chịu, liền nói thêm.
Dù hóa thành kẻ câm nuốt mật, cô vẫn bận tâm điều gì đó.
Easy cụp mắt, liên tục vuốt lại mái tóc đang bay trong gió. Dù tóc cô đã rất gọn gàng rồi.
Đôi môi nhỏ líu lo giờ lại im bặt, chỉ còn tiếng cỏ lay theo gió rít lên đừng đợt.
“Max, dù là đùa hay thật thì cậu cũng sẽ quên hết thôi.”
“Sao cậu lại nói thế?”
“Cậu sắp mười ba tuổi rồi, sắp thành lính tập sự mà. Vậy nên chắc chắn…”
Chắc chắn cái gì cơ chứ.
Easy nói giữa chừng rồi dừng lại. Maxim cũng không gặng hỏi, chỉ nghiêng đầu lặng lẽ nhìn cô.
Chỉ cần nhìn chằm chằm thế này, cô sẽ không chịu nổi.
“Max.”
…Và sẽ lên tiếng trước. Maxim nhếch môi, như thể sẵn sàng nghe bất cứ điều gì cô thú nhận.
“Cậu… là bạn tôi đúng không?”
“Bạn sao?”
“Ừ.”
Bạn ư. Có lẽ không có từ nào mà hắn lại khao khát và nghiền ngẫm nhiều đến thế.
“Tôi muốn biết liệu cậu có thực sự là bạn tôi không.”
Giọng nói của Charlie lại vang vọng bên tai Maxim khi cậu ta đòi hắn chứng minh cho tình bạn đó. Một giọng nói mà hắn đã nghĩ đến quá nhiều, hối hận quá nhiều, đến mức hóa thành căm ghét.
“Chỉ là… cậu nói thích tôi mà.”
Cô bé này cũng muốn làm vậy sao. Tim Maxim đập nhanh hơn.
“Ừ.”
Trả lời thôi thì chẳng có gì khó cả.
“Easy, tôi thích cậu.”
Vì hắn thật sự thích Easy. Dù sao thì Easy cũng là của hắn, là dành cho hắn.
Hắn đã nói thích cô đến mòn cả miệng, nên chẳng có gì mới mẻ cả.
Hắn đã chứng minh trước cả khi cô yêu cầu.
Dù giờ đột nhiên bị hỏi lại, tình cảm đó của Maxim vẫn không hề thay đổi.
Chỉ là nghĩ đến việc Easy đòi hỏi phải chứng minh cho tình bạn khiến hắn thấy bồn chồn. Tại sao vậy? Hắn cũng không thể biết được.
Maxim nuốt khan.
“Trước đây tôi cũng có bạn thân khác mà? Những người lớn hơn tôi, giống như cậu vậy.”
“Ai thế? Là con trai à?”
“…Hả?”
Câu hỏi kỳ lạ của Maxim khiến Easy tròn xoe mắt.
Maxim cũng không hiểu sao mình lại buột miệng hỏi thế.
Thôi thì cứ trơ tráo vậy cho xong.
Maxim nhìn Easy đầy quả quyết, như thể vốn định làm như vậy từ đầu.
“Dĩ nhiên là có cả con gái lẫn con trai. Tính tôi tốt mà. Ai cũng thích chơi với tôi cả.”
“…”
“Dù sao thì, để thành lính tập sự thì phải trải qua ‘nghi thức thông hành, đúng không? Nhưng sau khi hoàn thành nó, dù trước kia thân thiết thế nào cũng trở thành vô nghĩa thôi.”
“Cậu nói vậy nghĩa là sao?”
Easy ra hiệu cho hắn ké sát tai lại, rồi hạ thấp giọng.
“Thật ra đây là bí mật…”
Bí mật sao.
“Muốn làm bạn tôi thì phải kể bí mật của cậu cho tôi nghe.”
Lời của thằng ngốc Charlie lại hiện lên trong đầu Maxim.
“Bạn bè là phải chia sẻ bí mật với nhau. Và không được phản bội nhau. Thầy giáo ở trường tôi nói đó là cách để chứng minh cho tình bạn.”
Nghĩ đến việc mọi chuyện đến nông nỗi này cũng chỉ vì cái tình bạn chết tiệt đó, Maxim vẫn cảm thấy như muốn phát điên.
Easy thực sự nghĩ hai người là… ‘bạn bè’ sao?
Maxim nên vui chứ nhỉ? Vì đã thành công lừa được… một Easy ngây thơ đến đáng thương như vậy?
Hay hắn nên lo lắng vì không biết cô sẽ phản bội mình lúc nào?
Cảm giác bất an trào đến, khiến Maxim siết chặt tay.
“Tôi nghe nói… sau khi trải qua ‘nghi thức thông hành, mọi người dường như sẽ quên hết chuyện cũ. Như thể từ đầu chẳng có gì xảy ra vậy.”
Khác với những đứa trẻ ngoan ngoãn nghe theo sự kiểm soát của huấn luyện viên, Easy lại nghịch ngợm và bận rộn chạy nhảy khắp nơi.
Thông thường, sau khi thành lính tập sự, Easy sẽ hầu như không có cơ hội gặp lại đám học viên dưới mười ba tuổi nữa…
Nghe ngóng một hồi, hóa ra cô nhóc thích xen vào chuyện người khác này từng cố đi tìm ‘bạn cũ’ của mình.
“Vậy nên ý tôi là, dù giờ cậu có thích tôi thế nào đi nữa, sau khi cậu làm ‘nghi thức thông hành… cậu sẽ quên sạch những gì về tôi thôi. Dĩ nhiên không chỉ cậu, mà tôi cũng sẽ vậy.”
“Tức là ký ức sẽ bị xóa sao?”
“Không chắc nữa… nhưng mọi người đều như thế nên tôi cảm thấy vậy.”
Maxim đã học được rằng để từ học viên thành lính tập sự, phải chịu đựng một kiểu huấn luyện đau đớn nào đó. Nhưng chuyện ký ức bị xóa thì đây là lần đầu hắn nghe qua.
Hắn lo rằng cô sẽ đòi chứng minh cho tình bạn này, nhưng hóa ra không phải.
Maxim nhẹ lòng được một chút, nhưng ngay sau đó, một nỗi bất an khác lại trào lên.
“…Tôi sẽ không như thế đâu.”
Lời nói bật ra như bị mê hoặc.
“Tôi tuyệt đối sẽ không quên cậu.”
“Nhưng… dù có thân thiết đến đâu, sau khi thành lính tập sự, ai cũng sẽ quên hết thôi mà.”
“…Không.”
Maxim quả quyết với Easy đang rầu rĩ.
“Tôi không muốn quên. Và cũng không được quên.”
“Hả?”
“Cậu đã cứu tôi mà. Làm sao tôi quên cậu được chứ.”
Làm sao mà hắn quên được cô.
Vì cô là sợi dây duy nhất kéo hắn ra khỏi địa ngục. Riêng lời này là thật lòng.
“Và nếu bị quên đi ký ức cũ…”
Giọng Maxim vốn điềm tĩnh bắt đầu run rẩy. hắn dừng lại, nín thở một lúc.
“Cha mẹ tôi mất rồi… ngoài tôi ra thì đâu còn ai nhớ tới họ nữa.”
“Max…”
“Tôi không muốn phải quên đi cha mẹ đâu. Thật đấy.”
Nước mắt hắn bất giác rơi xuống từng giọt.
Không được như vậy. Maxim đã lỡ để lộ cảm xúc thật lòng của mình.
Thật ngu ngốc. Sao hắn lại làm vậy chứ.
Maxim vội lấy mu bàn tay quệt nước mắt, nhìn Easy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sự hối hận chẳng kéo dài lâu.
“…Hóa ra là vậy.”
Không, nhìn ánh mắt thương hại của cô, hắn lại nghĩ mình làm vậy lại là đúng.
Easy bối rối một lúc, rồi như đã hạ quyết tâm, cô lên tiếng.
“Vậy… để tôi giúp cậu nhé?”
Quả nhiên Easy của hắn luôn yếu lòng trước những điều đáng thương.
“…Cậu giúp được tôi sao?”
Và Maxim tự tin rằng hắn có thể lợi dụng lòng trắc ẩn ấy theo ý mình.
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi
hay vl