[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 143

Chương 143
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Có rất nhiều điều muốn nói.
Đôi môi dày cứ mím lại rồi lại hé mở như thể những lời nói đang mắc kẹt bên trong không thể thốt ra được.
Thật ra không phải từ đầu đã vậy.
Từ một khoảnh khắc nào đó, East thỉnh thoảng lại như thế, và Maxim thích nhìn cô như vậy.
“Tóm lại! Max, cậu… thật là, kỳ lạ. Cậu là một đứa rất kỳ lạ đấy.”
Easy ấp úng mãi rồi mới thốt ra được, mắt không dám nhìn vào hắn.
Maxim tưởng cô ngập ngừng lâu thế sẽ nói gì đó quan trọng.
Nhưng chỉ là câu nói nhạt nhẽo khiến hắn phải bật cười.
Tôi cũng biết. Tôi rất kỳ lạ.
Nhưng cậu cũng không thể ngừng để ý đến một kẻ như tôi.
Maxim nuốt xuống những lời muốn nói, càng không rời mắt khỏi cô.
“Sao cậu nhìn tôi chằm chằm thế? Mặt tôi… dính gì à?”
Nhận ra ánh mắt hắn, má cô càng đỏ lên.
Thấy vậy, Maxim lại nhớ đến quả táo ở nhà mái xanh mà Charlie từng hái.
Lần nào nhìn thấy nó cũng luôn đỏ mọng, hấp dẫn và rất thơm ngon.
Hắn vẫn không thể quên được vị tươi mát và ngọt ngào lan tỏa khắp miệng khi cắn một miếng lớn
Dù hắn đã vì nó mà ra nông nỗi này. Thật ngu ngốc…
Hắn ghét bản thân khi cứ nhớ lại chuyện ấy.
Nhưng không hiểu sao nhìn Easy hắn lại nghĩ đến đồ ăn.
Maxim nghĩ rằng có lẽ do lúc hắn sắp chết đói, cô đã đưa bánh cho hắn.
Dù lý do có là gì thì cũng vậy.
“Chỉ là khi nhìn cậu, tôi thấy rất yên tâm và vui vẻ.”
Đó chỉ là lời nói suông, nhưng một nửa trong đó lại là sự thật.
Với Maxim, Easy là công cụ để hắn sống sót ở đây.
Một công cụ có thể dễ dàng điều khiển theo ý muốn, miễn là hắn giấu đi móng vuốt của mình, giả vờ đáng thương và hành động một cách ngốc nghếch.
Của hắn. Easy là của hắn.
Dĩ nhiên Maxim sẽ yêu quý món đồ của mình. Hắn luôn nhìn Easy để chắc chắn rằng cô vẫn còn ở đó, và không hỏng hóc chỗ nào.
Không còn lý do nào khác. Chỉ có vậy thôi.
Ngay từ ban đầu đã thế, sau này cũng vậy.
“Này, công chúa!”
Maxim đang nhìn Easy chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gọi bất ngờ của đám con trai.
Công chúa Helene. Cái tên khác mà lũ đó đã gọi mẹ hắn.
Dù không phải gọi mình, nhưng từ ‘công chúa’ vẫn khiến tay Maxim siết chặt.
“Công chúa Easy! Chơi với chó có vui không?”
“Cậu đang nói… chuyện ngu ngốc gì vậy?”
Ánh mắt Easy loé lên tia sáng.
Cô cau mày, chậm rãi quay đầu lại.
“Chơi với lũ chó săn của hoàng tộc có vui không? Cái thằng nhãi đó ấy. Chẳng phải nó là chó cưng của mày cậu sao?”
Trẻ con học những lời lẽ xấu xa nhanh hơn những thứ tốt đẹp.
Dù không rõ lý do nhưng Easy luôn được đối xử đặc biệt hơn đám trẻ còn lại, nên cô bị gọi là ‘công chúa’. Biệt danh đó còn mang theo chút ganh tỵ.
Và chẳng biết nghe từ đâu, chúng lấy xuất thân của Maxim làm cái cớ, gọi hắn là ‘chó săn của hoàng tộc’.
Kết quả, cả hai bị gọi là ‘công chúa và chú chó cưng’, Maxim cũng biết điều đó.
Chỉ cần Easy gọi là hắn sẽ xuất hiện, bảo gì nghe nấy, luôn bám theo cô, nên có cái tên ấy.
Nhưng Maxim không hề khó chịu. Hắn còn cố ý làm vậy.
Thực tế hắn đang lợi dụng Easy ngây thơ, nhưng trong mắt người khác, hắn như một thằng ngốc luôn vẫy đuôi theo cô, vậy chẳng phải tốt sao.
Hơn nữa, nổi nóng với ‘chó săn của hoàng tộc’ ở nơi đang chống lại vương triều này còn có thể nok nghi ngờ.
Đúng như những gì chúng nói. Hoàng tộc đã giết mẹ hắn vì bà là mối đe dọa cho người thừa kế, và nơi này là nơi đã cứu hắn khỏi nguy cơ cũng bị sát hại như vậy.
Hắn phải giả vờ tin vào những lời sáo rỗng ấy.
“Còn nói nhảm trước mặt tôi là tôi giết cậu luôn đấy!”
Nhưng Easy lại nghĩ khác.
“Ồ, công chúa Easy đang bênh chó cưng của mình sao? Bạn của chó thì cũng là chó thôi. Sủa đi! Gâu! Gâu! Gâu!”
“Đồ xxx chết tiệt này! Đồ khốn xxx! Muốn nếm thử mùi phân chó không? Trước khi tôi xé toang cái mồm cậu ra thì cút ngay!!!”
Easy hét lên, lao tới như muốn đánh lũ trẻ, khiến chúng bớt ngờ và lùi lại.
Những lời lẽ tục tĩu đến mức khó tin khiến người nghe phải rùng mình lại có thể thốt ra từ đôi môi xinh xắn đó.
Thấy chưa. Easy chẳng bao giờ chịu thua.
Dù bị nói gì đi nữa, cô lại càng chửi bới nhiều hơn.
“Gâu! Gâu! Gâu!”
“Tôi bảo cút ngay!!!!”
Chưa chịu dừng lại, Easy còn nhặt hòn đá to bằng nắm tay, ném mạnh vào đám trẻ đang ra sức trêu chọc.
Thân hình nhỏ con mà sức mạnh thật đáng kinh ngạc.
Easy của hắn luôn yếu lòng với thứ đáng thương.
Hễ gặp ai bị bắt nạt, cô sẽ luôn giúp đỡ.
Là người giám sát của tổ chức, nhưng cũng là người bảo hộ đáng tin nhất của hắn.
Vậy thì chẳng có lý do gì để phản kháng cả.
“Max!”
Easy đã đuổi đám trẻ đi nhưng vẫn tức tối, thở hổn hển và bước đến.
“Ừ?”
“Sao cậu cứ đứng im thế? Chúng gọi cậu là chó kìa. Với lũ ngu đấy, ít nhất cũng phải chửi cho sướng mồm hay đánh một trận chứ! Bộ cậu không bực hả?”
“Ừ, tôi không giận lắm. Thật ra chúng nói cũng không sai.”
“Gì chứ?”
“Tôi thích làm theo lời cậu thật mà, Easy. Sau này cũng vậy.”
“Tại sao chứ?”
Easy giật mình hỏi lại.
“Tại cậu nói gì cũng đúng. Và tôi thích cậu.”
“Lý do là gì?”
“Vì cậu xinh đẹp.”
“Nói dối.”
Không phải nói dối. Nếu xét kỹ, trong đám trẻ, Easy đúng là xinh đẹp nhất.
Dĩ nhiên, hắn không vì thế mà rung động, cũng không thật sự bị cô cuốn hút.
“Dù sao thì cậu cũng rất kỳ lạ.”
Làm sao mà sống nổi ở thế giới khắc nghiệt này khi cứ hiền như thế chứ. Cô cứ cằn nhằn mãi.
Lại không dám nhìn thẳng vào hắn. Vẻ mặt luôn cố gắng cãi lý dù biết mình vô lý của cô thật buồn cười.
Dù có cố tỏ ra hung dữ thì cũng làm được gì chứ.
Với Maxim, cô chỉ như chú chó nhỏ, một tay hắn cũng có thể khống chế được.
“Cậu thật sự sẽ nghe lời tôi hết sao? Hứa đấy nhé?”
“Ừ.”
“Trời, ngoan thế. Max của tôi.”
Easy mới vừa nãy còn ngượng ngùng, giờ lại cười toe toét và xoa đầu Maxim như đang vuốt ve một chú chó con thật sự.
“Thế… tụi mình trốn học nhé? Thầy giáo vừa đi khỏi đây, cơ hội đến rồi đấy.”
“Trốn học sao?”
“Ừ, tôi có một việc muốn làm với cậu, Max à.”
Giọng Easy thì thầm bên tai nghe khá nghiêm túc.
Phiền phức thật, nhưng không sao. Để giữ tình thế tốt như bây giờ, và để sau này cô nghe lời hắn, bây giờ Maxim phải chiều theo những ước muốn trẻ con này.
***
Easy nói một cách đầy hào hứng, nhưng hóa ra thứ cô muốn làm lại chỉ là chơi đồ hàng.
Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười ngớ ngẩn.
“Cười gì chứ?”
Nhưng công chúa có vẻ không có ý định tha thứ cho thái độ bất kính đó.
Maxim không trả lời, chỉ cười và lắc đầu.
“Cậu bảo muốn cưới tôi mà. chỉ cho cậu cơ hội này thôi đấy! Cậu làm cha, tôi làm mẹ!”
“Thế còn con thì sao?”
“…Ừm, không biết.”
Cô cũng chẳng có kế hoạch gì.
“Hay là vẫn đang trong bụng nhé?”
“Bụng tôi sao?”
“Ừ, không thích thì bụng tôi nhé? Cậu bảo gì tôi cũng sẽ làm.”
“Không, cha thì làm sao mà mang thai được chứ. Trời ơi… đừng nói mấy lời ngớ ngẩn nữa.”
“Ừ.”
Easy bứt cỏ dưới đất, lấy đá đập đập.
Cô hoàn toàn không có năng khiếu nấu ăn.
Có vẻ cô định làm đồ ăn giả cho trò chơi, nhưng trông chúng thật tệ.
“Ngon quá. Mời cậu ăn cơm nhé.”
“Này! Cỏ bứt bừa rồi đập ra mà cậu thật sự dám bỏ vào miệng à!”
Maxim không hề để ý đến sự ngăn cản đột ngột của Easy, vẫn nhét chúng vào miệng một cách ngon lành.
“Ngon mà? Dù sao cỏ này cũng là loại ăn được.”
“Nhưng mà…!”
“Cậu cũng ăn thử đi.”
Lắc lắc.
Easy hờn dỗi lắc đầu, nhưng không hiểu sao miệng lại bĩu ra cả thước.
Maxim nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, chỉ cười toe toét.
“Tôi xin lỗi.”
Easy im lặng một lúc rồi bất ngờ xin lỗi.
“Chuyện gì cơ.”
“Chỉ là, tôi cứ đòi chơi đồ hàng. Nhưng đến lúc bắt đầu rồi lại chẳng biết phải làm gì.”
Rồi cô nói thêm với đôi mắt có vẻ hơi buồn.
“…Thật ra tôi không có ký ức gì về cha mẹ cả. Nên tôi không biết mẹ phải làm gì, cha thì làm gì nữa.”
“Không sao đâu. Cái đó tôi biết mà.”
“Thật sao? Cậu dạy tôi được không?”
Đôi mắt Easy lại lấp lánh đầy tò mò như thể nỗi buồn khi nãy chưa từng tồn tại
Bên ngoài thì trông như Easy đang chăm sóc hắn, nhưng thật ra không phải vậy.
Phiền phức thật. Đúng là một con bé hay gây rắc rối mà. Sau này nhất định hắn sẽ tính cả gốc lẫn lãi.
“Vậy cậu nhắm mắt lại đi.”

còn bé mà đã zữ zằn v r đó