[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 139

Chương 139
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Dù vậy thì… thằng bé nghịch ngợm lắm cơ mà.”
“Có tôi ở bên mà. Ai mà chẳng có lần đầu như thế chứ, tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận.”
Dẫu luôn bao bọc Maxim trong vòng tay, ông cũng thấy vô cùng lo lắng, nhưng không thể mãi ôm ấp che chở cho hắn được. Đã đến lúc để Maxim tiếp xúc với những điều mới mẻ trước khi quá muộn.
“Max, con hãy cư xử thật chững chạc để mẹ Helen đỡ lo được không? Có chuyện gì cũng phải giữ lời hứa đấy.”
“Vâng!”
Maxim cười rạng rỡ, gật đầu. Nụ cười hệt như vậy cũng hiện lên trên gương mặt Klaist khi nghe được lời hứa của con trai.
“Giờ thì Max nhà ta cần sự cổ vũ của mẹ hơn là nỗi lo lắng rồi đấy.”
Helene bật cười như thể không cản nổi hai cha con nghịch ngợm này, rồi đeo chiếc vòng cổ trên cổ mình cho Maxim.
“Đây, sự cổ vũ của mẹ.”
“Cổ vũ ạ?”
“Ừm, và cũng là để giám sát nữa. Nếu có mẹ cũng đi cùng, Max của mẹ sẽ không thể nghịch ngợm lung tung được nữa, đúng không.”
“Mẹ cũng đi cùng sao ạ?”
“Ừ. Con muốn xem không?”
Helene mở nắp mặt dây chuyền, để lộ một bức chân dung nhỏ. Bên trong là hình của Helene trong bộ đồ rất đẹp.
“Oa… Con không biết nó mở được thế này đấy.”
“Ban đầu mẹ cũng vậy. Đây là ‘vòng cổ bí mật’ đấy.”
Helene thì thầm vào tai Maxim như đang kể một bí mật nào đó.
“Con có thể giấu bức chân dung bên trong như thế này. Vậy nên mẹ rất thích nó. Đây là bí mật nhé, bức chân dung này là do cha vẽ đấy. Chắc cha con muốn gây ấn tượng nên tự tay vẽ để tặng mẹ.”
“Bí mật mà mẹ lại kể cho con sao?”
“Ừ, đương nhiên rồi. Max là người quan trọng đến mức mẹ có thể chia sẻ mọi thứ mà.”
Chụt, bà hôn lên đôi má mềm mại của Maxim.
“Nhớ phải nghe lời cha và đi chơi vui vẻ nhé.”
Nhờ sự cổ vũ của mẹ, Maxim cảm thấy can đảm hơn.
***
Thoáng chốc, những chuyến đi cùng cha cũng trở nên quen thuộc hơn.
Lúc đầu, hắn luôn theo sát cha mình, tò mò nhìn ngó khắp nơi, nhưng chẳng mấy chốc đã thấy chán.
Chẳng bao lâu, Maxim thích tự mình chọn sách để mượn ở tiệm sách trong lúc cha lo việc hơn là cứ đi theo ông.
Ở đó có rất nhiều quyển sách thú vị. Và hắn có cả người bạn đầu tiên nữa.
“Này, Max!”
Cậu ta luôn hét lên như vậy mỗi khi gọi tên hắn.
Charlie, con trai ông chủ tiệm sách Evington, bằng tuổi Maxim, là một cậu nhóc nghịch ngợm với hai má đầy tàn nhang.
Charlie thích xen vào mọi chuyện. Và với Maxim, người đột nhiên xuất hiện một ngày nào đó, cũng không phải ngoại lệ của cậu ta.
Mỗi lần gặp Maxim, Charlie lại kéo hắn đi khắp nơi, chỉ cho hắn xem những thứ thú vị, kể chuyện trên trường.
Mỗi lần như vậy, Maxim đều chăm chú lắng nghe, mắt sáng rực. Dù hoàn cảnh chưa thể đi học, hắn vẫn thấy trường học là một nơi rất thú vị.
“Giá mà cậu cũng đi học cùng tôi. Nghe kỹ thì tôi thấy cậu còn thông minh hơn tôi nữa.”
“Sau này tôi sẽ đi thôi.”
“Hừm.”
Charlie lau quả táo nhặt được lên tay áo rồi cắn một miếng thật to. Quả táo chín mọng trông ngon đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
“Này, táo ở căn nhà mái xanh kia là ngon nhất đấy. Cậu ăn đi.”
Maxim cầm quả táo đỏ mọng, rồi cắn vào phần còn nguyên. Âm thanh giòn tan vang lên, nước táo ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng.
“Cậu sống ở trên núi đúng không? Chỉ có cậu với cha cậu thôi à?”
“Không, còn có mẹ tôi nữa.”
“Sao lại sống trên núi thế? Trên đó vừa lạnh, vừa nhiều thú dữ, lại còn đáng sợ nữa. Cô giáo bảo đi chơi một mình trên núi là nguy hiểm lắm.”
“Tôi không biết. Từ nhỏ đã sống ở đó rồi.”
Charlie hỏi đủ thứ, nhưng Maxim chẳng thể trả lời chuyện gì một cách rõ ràng.
“Max, cậu là bạn tôi đúng không?”
“Ừ. Sao thế?”
“Chỉ là… Tôi thấy tôi chẳng biết gì về cậu cả. Đôi khi tôi còn tự hỏi liệu tụi mình có phải bạn bè thật không. Chẳng biết gì về nhau mà gọi là bạn thì hơi kỳ. Không, chính xác hơn là lúc nào tôi cũng nói một mình. Kể chuyện trên trường, chửi em tôi, còn cậu chỉ nghe rồi cười thôi.”
Charlie bĩu môi.
Đây là người bạn đầu tiên và duy nhất của hắn. Hắn nghĩ rằng họ đã chơi với nhau rất vui vẻ mỗi khi hắn xuống thị trấn.
“Chán lắm.”
Trái tim hắn nhói lên khi nghe thấy từ ‘chán’.
“Vậy phải làm sao để vui hơn?”
“Nếu cậu muốn làm bạn tôi thì kể tôi nghe bí mật của cậu đi.”
Cứ tưởng đã là bạn rồi cơ mà.
Muốn làm bạn thì phải kể hết bí mật sao. Yêu cầu bất ngờ khiến ánh mắt Maxim dao động.
“Bạn bè là phải chia sẻ bí mật với nhau. Và không được phản bội nhau. Cô giáo ở trường bảo đó là cách để chứng minh cho tình bạn.”
“Vậy à…”
Hóa ra trường học còn dạy cả chuyện này.
Một điều thật mới mẻ.
Maxim không đi học, làm sao mà biết được.
Charlie ngồi chồm hổm trên xe đẩy sau tiệm sách, nhìn chằm chằm vào mặt Maxim.
“Ừ, tôi muốn biết cậu có thật sự coi tôi là bạn không.”
Do dự một lúc, Maxim lấy chiếc mặt dây chuyền giấu trong áo ra cho cậu ta xem.
“Cái này mở được sao?”
“Oa. Đây là ai vậy? Đẹp quá.”
“Mẹ tôi đấy.”
Maxim cười đắc ý, đầy tự hào.
“Giống cậu thật.”
“Đúng không? Bên trong giấu được chân dung nên gọi là ‘vòng cổ bí mật’ đấy. Đây là bí mật của tôi. Giờ cậu hài lòng chưa?”
“Ừ, cho tôi đeo thử một lần nhé.”
Ban đầu Maxim chỉ định cho cậu ta xem thôi, nhưng ánh mắt Charlie lấp lánh sự mong chờ. Đeo ‘vòng cổ bí mật’ lên, Charlie trông thích thú hơn bao giờ hết.
“Ừm, thế này đi. Max, tuần sau cậu còn xuống nữa không?”
“Có.”
“Vậy tôi sẽ giữ cái này cẩn thận đến lúc đó rồi trả lại cậu. Như vậy là tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, và tụi mình sẽ thật sự là bạn bè. Thế nào?”
Maxim nghĩ đến mẹ. Đó là món đồ rất quý giá, liệu có ổn không đây.
Dù thoáng chút bất an, nhưng với Maxim, việc mất đi người bạn duy nhất của mình còn đáng tiếc hơn.
“Nhất định phải trả lại đấy nhé. Của mẹ tôi đấy.”
“Đương nhiên rồi. Tôi hứa đấy.”
Lời hứa hôm nay cũng là bí mật sao?
Charlie chìa ngón út ra. Móc ngoéo tay hứa sẽ giữ bí mật, Maxim phấn khởi khi nghĩ tuần sau mình sẽ có một người bạn thật sự.
***
Trong lớp học, đám bạn cùng lớp vây quanh Charlie.
“Nhìn này. Bạn tôi cho tôi đấy. Trông đắt tiền lắm đúng không?”
Charlie vung vẩy chiếc vòng cổ như muốn khoe khoang, mấy đứa vốn không quan tâm cũng bắt đầu xúm lại thành một vòng tròn.
“Uầy! Bạn cậu giàu lắm hả?”
“Nhìn nè. Tôi cũng muốn thử!”
Đứa này đứa kia đua nhau thò tay muốn sờ.
“Đợi chút. Đây là ‘vòng cổ bí mật’ đấy. Nó mở ra được cơ, muốn xem không?”
“Đẹp quá. Ai vậy?”
“Mẹ của bạn tôi đấy!”
Charlie mở mặt dây chuyền ra cho đám bạn xem chân dung mẹ Maxim, lũ trẻ trầm trồ.
“Mấy đứa! Trật tự đi!”
Khi giáo viên bước vào qua cửa trước, những đứa trẻ đang tụ tập liền tản ra như thủy triều rút.
“Hôm nay lại là Charlie à? Cái gì đấy! Đưa cho cô mau.”
Chiếc ‘vòng cổ bí mật’ của Maxim cuối cùng rơi vào tay cô giáo chủ nhiệm.
***
“Con cũng muốn xuống thị trấn. Được không cha?”
Một tuần sau, Maxim lay áo Jayden đang chuẩn bị xuống làng, nài nỉ.
“Hôm nay con ở nhà nghỉ đi, tuần sau ta lại đi nhé.”
“Đi mà cha.”
Jayden đặt bàn tay to lớn của mình lên trán hắn xem thử. Tay ông nóng hổi.
Maxim đã ho lụ khụ mấy hôm nay, chắc là cảm rồi. Rõ ràng hắn đang lên cơn sốt.
“Không được đâu. Con đang bị cảm mà. Mẹ sẽ lo lắm đấy.”
“Chút thế này có sao đâu ạ. Con đi được mà.”
“Không được. Hôm nay phải nghe lời cha.”
Hôm nay là ngày hắn hẹn với Charlie để lấy lại ‘vòng cổ bí mật’.
Khi mẹ hỏi về chiếc vòng, hắn cố ý nói dối là mình lỡ làm mất. Vì đã hứa giữ bí mật với Charlie.
Maxim rụt rè nói vì sợ mẹ mắng, nhưng mẹ hắn đã bảo không sao, dù trông bà có vẻ buồn.
Maxim cũng buồn vì phải nói dối bất đắc dĩ, nhưng hắn nghĩ sau này sẽ lấy lại được nên có lẽ không sao.
Hắn định lấy lại từ Charlie để làm mẹ mình bất ngờ. Vậy mà lại bị cảm. Thật xui xẻo. Maxim ngồi phịch xuống sàn, mặt mày ủ rũ.
Cha cúi xuống, nhìn vào mắt cậu con trai đang càu nhàu.
“Vì hôm nay cha thấy rất bất an. Có những ngày chẳng hiểu sao lại thế, đúng không. Hôm nay cũng là một ngày như vậy.”
“….”
“Nên mẹ con cần có người ở bên để bảo vệ. May sao Max của cha lại rất phù hợp. Kiếm thuật giỏi, lại còn rất mạnh mẽ.”
Bàn tay lớn của ông dịu dàng xoa đầu Maxim.
“Max, cha đi đây. Con hãy bảo vệ mẹ thật tốt nhé.”
Hôm nay cha lại nói lời dặn dò quen thuộc ấy. Mọi khi hắn sẽ ôm eo cha và đáp ‘Dạ, cha đi cẩn thận’, nhưng…
“….”
Hôm nay hắn không muốn làm thế. Maxim trùm chăn kín đầu, mặt đầy vẻ bực bội.
Hôm nay là ngày lấy lại vòng cổ mà. Hắn buồn muốn phát điên.
Và Maxim sau này vẫn luôn hối hận vì đã quay lưng lại với cha vào ngày hôm ấy.