[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 137

Chương 137
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tại sao Maxim lại ở đây?
Lẽ nào từ đội cảnh vệ, báo cáo đã được gửi thẳng lên Bộ Lục quân?
Cô đã cố ý yêu cầu sơ Sophia báo cho đội cảnh vệ thay vì Bộ Lục quân, vì cô không muốn đối mặt với Maxim, nhưng chuyện này thật kỳ lạ.
Hay là chính sơ Sophia đã trực tiếp…
Cô không biết nữa.
Sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông khiến cô khó mà suy nghĩ tỉnh táo.
“Sao lại run rẩy thế?”
Đầu Maxim nghiêng sang một bên đầy chế giễu.
Như thể hắn thực sự không hiểu lý do.
Người đàn ông giống như loài thú săn mồi ấy chắc chắn không bao giờ hiểu được nỗi sợ bản năng này. Có lẽ đó là giới hạn bẩm sinh của hắn.
“Chẳng phải em mong muốn điều này khi xưng tội sao?”
“…”
“Nếu không thì tự nói đi. Em làm chuyện này là đang muốn gì từ ta? Ta sẽ làm theo ý em.”
Hắn hỏi với gương mặt như mất hồn.
Maxim liên tục đòi câu trả lời từ cô, nhưng Daisy chẳng có gì để nói với hắn.
Có vô số lý do.
Như thường lệ, Daisy cảm thấy như mọi suy nghĩ trong lòng đều bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thấu.
Và cũng như thường lệ, đôi mắt hắn như một tấm gương trong suốt phản chiếu Daisy, ngay cả đối với cô, hình ảnh ấy cũng quá đỗi thảm hại.
Daisy không thể nói thêm gì.
“À, không trả lời được sao. Dù sao em cũng chẳng muốn gì từ ta mà.”
Nhưng Maxim vẫn tìm ra được đáp án chính xác giữa vô vàn giả định.
Đúng là cô không mong muốn gì cả.
Không, có lẽ cô chỉ muốn tránh né việc phải đối mặt với hắn. Vì cô không muốn làm tổn thương hắn, nhưng giờ đây Daisy lại rơi vào tình cảnh mà một lựa chọn lại có thể khiến hắn tổn thương hơn.
“Ta hiểu rồi. Ngay từ đầu, trong kết cục của em đã chẳng có chỗ cho ta.”
Daisy cảm thấy mình cần biện minh. Nếu cô giải thích mọi thứ, Maxim sẽ phản ứng ra sao. Liệu Maxim sẽ run lên vì cảm giác bị phản bội và lập tức muốn tiêu diệt kẻ gián điệp đã lừa dối hắn. Hay sẽ truy hỏi kẻ đứng sau chuyện này.
Chẳng có gì là chắc chắn cả, nhưng rõ ràng hắn sẽ chịu tổn thương còn lớn hơn bây giờ. Những lời Daisy muốn nói đang dâng lên đến đầu môi rồi lại vỡ tan đi.
“Thôi, không sao đâu. Bất kể quá trình thế nào thì cuối cùng ta cũng có lại em trong tay, vậy là được rồi.”
Hắn cười nhạt, đặt khẩu súng xuống sàn.
“Chắc phu nhân đau lắm. Bọn họ trói chặt quá.”
…Tên nào trói vậy không biết. Maxim lẩm bẩm.
Rồi khi nhìn thấy Daisy bị dây thừng trói chặt, hắn chậc lưỡi, dùng tay thoăn thoắt cởi bỏ nó ra.
Maxim hôm nay vô cùng khác lạ. Gương mặt hắn không hề có chút ấm áp nào.
Không, dù vậy nhưng hành động của hắn vẫn y như mọi ngày.
Vì nên lại càng đáng sợ hơn. Đây không phải lúc để dịu dàng như thế.
Dù vừa phát hiện vợ mình là gián điệp đe dọa hắn, hắn vẫn chăm sóc cô như bị mê hoặc.
Dù nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ nhỉ.
Cùng một hành động, nhưng trông hắn như một người hoàn toàn khác. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, nên thành thật mà nói, cô sợ hãi sự xa lạ này hơn cả an nguy của bản thân.
Hóa ra… cô đã quen với hắn đến vậy.
Họ đã ở bên nhau nhiều đến mức Daisy có thể nói rằng cô thấy sợ những thứ xa lạ. Và nó giống như một lâu đài cát, một thứ phù du có thể sụp đổ bất cứ lúc nào mà không để lại dấu vết.
Cô biết rõ.
Rằng mọi chuyện sẽ như vậy. Không, Daisy thậm chí còn mong điều đó.
Rằng dù cô biến mất, Maxim cũng không quá đau khổ. Chỉ nghĩ rằng mình bị lừa dối bởi một gián điệp thảm hại, một kẻ non nớt chẳng gan góc cũng chẳng khôn khéo, chỉ vô tình xui xẻo mà sa lưới. Cô hy vọng hắn sẽ nghĩ vậy rồi tiếp tục sống.
Khi Maxim cởi hết dây thừng và bế Daisy lên, cô ngỡ ngàng. Lưng cô chạm vào tấm đệm êm ái. Xung quanh tối tăm, đầu óc rối bời nên cô không nhận ra, nhưng trong phòng có một chiếc giường lớn.
“Sẽ chẳng có chuyện gì đâu, đừng lo. Em chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở đây đến khi mọi thứ yên ắng là được.”
Hắn định làm gì vậy.
Không phải chỉ đơn giản là giết cô sao. Hay định tra tấn theo cách của hắn…?
Không đoán được ý định của Maxim, Daisy càng thêm hoang mang.
“À đúng rồi, cái này. Là của phu nhân mà.”
Maxim đeo một thứ gì đó lên cổ Daisy. Khi nhận ra vật đó, mắt cô mở to.
Là chuỗi tràng hạt hắn từng tặng cô.
Và nó cũng là thứ cô đã tặng lại cho Rose khi cả hai tạm biệt nhau lần cuối.
Cô nhớ rõ lời hứa không thể giữ rằng sẽ lấy lại khi hai người gặp lại nhau.
Nghĩa là nó vốn đã thuộc về Rose. Vậy mà giờ nó lại đang nằm trong tay Maxim…
…Vậy là Rose cũng đã. Lẽ nào.
Trong thoáng chốc, cảm giác máu trong người như lạnh toát khiến Daisy bất giác nín thở.
“…Không được. Sao cái này lại…”
Nhưng cuối cùng, cô không thể không hỏi hắn.
“Rose… Rose, ngài đã làm gì cô ấy?”
“Ai mà biết được. Em nghĩ ta đã làm gì cô ta đây.”
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Giờ hỏi về tình trạng của Rose thì có ý nghĩa gì chứ. Daisy cũng biết điều đó.
Hắn nổi tiếng rất tàn nhẫn với gián điệp và tù nhân. Chưa từng có ai được hắn tha thứ. Với Rose, hắn cũng chẳng có lý do để làm vậy.
Vậy nhưng, cô vẫn sót lại một tia hy vọng viển vông.
Ngay cả khi Rose không thể tránh khỏi số phận, ít nhất hắn cũng phải tha mạng cho sơ Sophia vô tội chứ.
…Dù chỉ là những đứa trẻ đáng thương thôi cũng được.
Cô chỉ cầu mong điều đó.
“Nhưng mà.”
Ánh mắt Maxim trầm xuống.
“Chuyện đó giờ còn quan trọng sao.”
“…”
“Có vẻ em chẳng còn gì để nói với ta ngoài chuyện đó nhỉ.”
Đôi mắt hắn ánh lên nỗi đau đớn tột cùng. Có lẽ cô né tránh hắn vì không muốn thấy đôi mắt chứa đựng sự tổn thương ấy. Và giờ vẫn vậy.
Tầm nhìn của cô nặng trĩu.
Tách, tách. Nước mắt lăn dài trên má Daisy như những giọt mưa nặng hạt trượt xuống cửa kính.
“Phu nhân nghĩ ta không biết gì sao. Ta biết hết rồi. Chỉ đợi em tự nói ra thôi.”
Hắn xoa xoa gương mặt mình, tự chế giễu.
“Nhưng em vẫn lừa dối ta đến cùng… rồi tự ý hành động đến mức suýt nữa đã phá hỏng mọi thứ.”
“…”
“Sao em không giết ta đi. Nếu không thì cầu xin ta giúp đỡ. Sao lại biến ta thành thằng ngốc chẳng biết gì, để rồi lại đánh mất em lần nữa.”
Maxim đặt một thứ lên bàn tay đang run rẩy của Daisy.
Là đôi giày tím nhỏ xinh.
“Ta nghĩ nếu đưa cái này, em sẽ nói ra. Nhưng mọi người bảo ta đừng vội, rằng em sẽ thấy áp lực. Họ bảo ta đợi đến khi em tự mở lời, nên ta đã cố kiên nhẫn…”
Giọng nói trầm thấp của hắn run lên khe khẽ. Ngẩng lên nhìn, Daisy thấy hắn cũng đang khóc. Thật không thể tin nổi.
Lần đầu tiên. Đây là lần đầu cô thấy Maxim vụn vỡ như thế này.
Có người nói Maxim von Waldeck là kẻ máu lạnh không tình không lệ. Thực tế, hắn chỉ dịu dàng một cách độc chiếm với riêng cô, còn lại hắn luôn cứng rắn như tảng đá chẳng ai có thể lay chuyển.
Duy chỉ có một lần hắn đã quỳ xuống trước mặt cô trong một buổi nhạc kịch từ thiện.
Vẻ mặt của Maxim khi kéo tay cô và cầu xin cô chạm vào má mình, tha thứ cho hắn và đừng bỏ rơi hắn trông thật đáng thương, và khi nghĩ lại, nó thậm chí còn có vẻ hơi tinh ranh.
Hắn biết rõ vợ mình yếu lòng ở điểm nào. Có thể ngay cả điều đó cũng nằm trong tính toán của hắn. Daisy gần như đã nghĩ rằng nó hơi nhạt nhẽo.
Nhưng hôm nay, chẳng còn chỗ cho nghi ngờ chen vào. Maxim thật sự đã sụp đổ. Hắn đang khóc. Khóc đến mức mắt đỏ hoe, hai má lấm lem nước mắt.
“…Sao em nỡ bỏ cả Riley chứ. Chúng ta là gia đình cơ mà.”
Tên Riley thốt ra từ miệng hắn khiến tim cô nhói lên. Hắn đã biết cả chuyện đứa con của họ…
“Ta nghĩ nếu em mang thai, mọi chuyện sẽ ổn thoả. Người mẹ sẽ luôn sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ con mình, nên ta nghĩ dù chỉ vì đứa bé, em cũng sẽ không làm vậy. Sẽ khóc lóc bám lấy ta, hoặc giết ta rồi bỏ đi, chứ không chọn cách này.”
“…”
“Sao em lại làm thế với chúng ta chứ.”
‘Gia đình’, ‘chúng ta’.
Daisy từ nhỏ đã luôn khao khát những lời quen thuộc với những người sống trong sự bình dị. Điều hiển nhiên với người khác nhưng với riêng cô lại chẳng bao giờ được phép có, đôi lúc khiến cô cảm thấy oán trách.
Và có lẽ Maxim cũng vậy.
Dù luôn lạnh lùng để chống lại thế giới tàn nhẫn này, nhưng hắn hẳn cũng khao khát một gia đình mà hắn có thể tự mình bảo vệ. Sự dịu dàng và yêu thương hắn dành cho cô đủ để nói lên điều đó.
Hơn ai hết, cô hiểu nỗi lòng khao khát những điều bình dị ấy.
Đó là lý do tại sao Daisy cảm thấy tội lỗi hơn vì đã phản bội Maxim thay vì đáp lại tình cảm của hắn.
“Không, ngay từ đầu ta mới là kẻ ngốc khi giao phó cho em. Ta thừa nhận. Ta chẳng thể làm gì khác. Dù em yêu ta đến đâu, ta vẫn yêu em nhiều hơn thế. Ta chỉ nên bảo vệ em mà thôi.”
Hắn than vãn, rồi ôm Daisy vào lòng.
“Ta sẽ xử lý mọi chuyện, phu nhân đừng bận tâm.”