[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 136

Chương 136
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Sơ Sophia ngồi đối diện trên ghế sofa có vẻ hơi bối rối.
Bộ Lục quân và một nữ tu sĩ ư. Ngay từ đầu đã là một bức tranh không hề ăn khớp.
“Đây là lần đầu tiên ta chính thức chào hỏi cô. Ta đã nghe Daisy kể về cô rất nhiều. Đáng lẽ ta nên đến tăm sơ sớm. Thật xin lỗi.”
“Không sao đâu. Tôi rất biết ơn vì ngài đã dành thời gian gặp tôi như thế này.”
“Phu nhân nhà ta đang ở đó đúng không? Ta nghe nói cô ấy đến để cầu nguyện.”
Maxim hỏi một cách cẩn thận.
Hắn vẫn chưa nghe tin cô ấy đã trở về. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn không tài nào đoán nổi. Việc một nữ tu đích thân tìm đến tận đây… Maxim bị cuốn vào một nỗi bất an mơ hồ, không rõ hình dạng.
Sau một hồi ngập ngừng, sơ Sophia chậm rãi lên tiếng.
“Daisy đã xưng tội với tôi. Em ấy nói mình là một thành viên của quân cách mạng.”
“…”
Maxim không nói nên lời dù nhận được tin bàng hoàng như vậy. Một khoảng lặng chết chóc chợt bao trùm căn phòng.
“…Vậy sao.”
Sau một hồi lâu im lặng, người lên tiếng trước là Maxim.
Hắn không ngạc nhiên hay ngờ vực. Maxim bình thản như thể đã biết trước.
“Ngoài cô ra, còn ai biết chuyện này không?”
“Chỉ có tôi thôi.”
“Tốt lắm.”
Sau khi xác nhận những người liên quan, gương mặt vốn bình lặng của Maxim lập tức trở nên vô cảm.
“Vậy ta chỉ hỏi một điều thôi. Cô nói chuyện này với ta là đang có ý đồ gì?”
“…”
Đôi mắt hắn khi hỏi về mục đích của sơ Sophia khẽ gợn sóng như mặt hồ yên tĩnh.
“Ta vốn không tin vào thần thánh. Vậy nên đối với ta, một tu sĩ cũng chỉ là một con người bình thường, mà bắn chết những kẻ phiền phức cũng là một thói quen của ta.”
Dù khi nãy hắn chỉ đang hỏi, nhưng sơ Sophia hiểu rõ đó là một lời đe dọa.
“Nếu cô muốn giữ mạng sống của mình, thì hãy mau thành thật trả lời để không phải hổ thẹn trước Chúa.”
Ngay cả trước giọng nói đầy châm chọc và sắc bén đó của hắn, ánh mắt của sơ Sophia vẫn không hề dao động.
Đối với cô ấy, nói ra điều này cũng chẳng phải quyết định dễ dàng.
Ai đọc báo cũng biết Maxim von Waldeck căm thù quân cách mạng đến nhường nào.
Chuyện hắn mất đi cả cha lẫn mẹ vì quân cách mạng, trở thành cô nhi lang thang rồi làm lính đánh thuê đã quá nổi tiếng.
Vậy mà người vợ hắn yêu nhất lại là quân cách mạng ư. Hắn muốn phủ nhận cũng là điều dễ hiểu. Nhưng thái độ này… Và nếu cứ thế này thì…
“Nói nhanh lên, đừng lề mề nữa. Ta không có đủ kiên nhẫn đâu.”
“Xin ngài hãy xem thứ này.”
Sơ Sophia lấy từ trong túi áo ra một chiếc phong bì và đưa cho hắn.
Trong phong bì là một tờ séc, và trên mặt ngoài phong bì có ghi…
[REILY]
Riley.
Cái tên mà Đại Công tước phu nhân đời trước từng nhắc đến được viết rõ ràng ở đó.
“Đây là tiền quyên góp mà Daisy gửi dưới cái tên ‘Riley’.”
“…”
“Lúc đầu tôi không biết đó là ai, nhưng càng nghĩ càng thấy giống tên của một đứa trẻ.”
Nhớ lại lúc bàn tay run rẩy của Daisy không ngừng chạm vào bụng dưới của mình.
Dù nói là bí mật, cô vẫn nhờ sơ Sophia nhớ cái tên ấy.
Nếu chỉ là chuyện về một người không tồn tại, thì có gì đó rất kỳ lạ.
“Phu nhân nhờ tôi tố cáo với đội cảnh vệ, rằng em ấy là quân cách mạng. Daisy nói mình sẽ sớm bị bắt, và tốt hơn là nên tố cáo em ấy trước để cứu tu viện và bọn trẻ.”
“…”
“Như ngài đã nói, tôi là một người làm việc thánh chức. Tôi không hiểu về vương quyền hay cách mạng, cũng chẳng quan tâm đến chính trị. Điều duy nhất tôi để tâm là sống thế nào cho đúng với ý Chúa.”
Sơ Sophia điềm tĩnh nói thêm.
“Con người ai cũng mang tội từ khi sinh ra. Và mỗi người phải tự tìm cách trả giá cho tội lỗi của mình mà sống tiếp. Tôi nghĩ đó là một thứ gánh nặng mà con người phải mang theo khi sống.”
“…”
“Nhưng như vậy thì một đứa trẻ chưa ra đời cũng phải mang tội lỗi đó, chẳng phải quá tàn nhẫn sao?”
Maxim chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm sơ Sophia, không đáp lại.
Riley. Riley von Waldeck.
Trong đầu hắn, chỉ có tên của đứa trẻ lặp đi lặp lại.
“Vì thế nên hôm nay tôi đến đây để tố cáo. Không phải với đội cảnh vệ, mà trực tiếp với ngài, thưa Đại Công tước.”
Một lời tố cáo trực tiếp.
Và người mong muốn điều đó không ai khác chính là Daisy von Waldeck.
“…Nói vậy nghĩa là cô đang muốn ta tha thứ cho Daisy lần này. Đừng tự tay giết người vợ đã lừa dối ta như thế sao.”
Maxim lẩm bẩm bằng giọng trầm thấp. Sơ Sophia cúi đầu một cách lịch sự thay cho câu trả lời.
“Quả nhiên, chỉ có những người quá nhân từ như cô mới có thể làm tu sĩ. Ta không hiểu cô dựa vào đâu mà dám nói đến chuyện tha thứ cho việc của người khác như thế.”
“…”
“Tha thứ sao…”
Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng, rồi thoáng cong lên thành một nụ cười nhạt.
“Được thôi. Ta biết mình phải làm gì rồi. Cô đã tự bước vào đây, thì ngoài việc nghe theo ta, cô chẳng còn lựa chọn nào khác.”
Ánh mắt sơ Sophia vô tình chạm đến khẩu súng lục trong tay phải của hắn.
“Biết làm sao được.”
Đêm đó, sau khi xử lý sơ Sophia, Maxim von Waldeck cũng giải quyết luôn Rose, hay chính xác hơn là Key, kẻ đang bỏ trốn.
***
“Chuyến dã ngoại thế nào rồi?”
“Đã chuẩn bị xong hết rồi, thưa ngài.”
Khi hỏi về tiến độ kế hoạch, Maxim trông như người mất hồn.
“…Vậy sao. Ngươi vất vả rồi.”
Nhìn vẻ mặt uể oải của cấp trên, phụ tá lặng lẽ cúi chào. Maxim von Waldeck ngay cả khi đối mặt với nguy hiểm đe dọa đến tính mạng trong trận chiến khốc liệt, vẫn luôn giữ được sự điềm tĩnh.
Trong suốt những năm phụng sự, đây là lần đầu tiên viên phụ tá thấy hắn như vậy. Lo lắng, anh ta bèn hỏi.
“Thưa ngài, ngài không ngủ được sao?”
“Không ngủ được. Từ khi đó đến giờ… ta chưa ngủ ngon được một giấc nào. Cũng chẳng thể ngủ được.”
Maxim lẩm bẩm những lời khó hiểu, gương mặt đờ đẫn.
Trước mỗi trận đánh lớn, hắn luôn nhạy bén như lưỡi dao. Việc sắp tới cũng quan trọng không kém những cuộc chiến từng khiến hắn phải đặt cược cả mạng sống.
Nhưng sao lại…
Phụ tá chỉ thấy dáng vẻ hiện tại của Maxim thật xa lạ.
“Dù sao ngài cũng nên chợp mắt một chút đi ạ…”
“Thôi.”
Maxim xoa xoa gương mặt hốc hác của mình, đôi mắt đỏ ngầu ngẩng lên, ra lệnh cho viên phụ tá.
“Chuẩn bị thông cáo báo chí. Ngoài người liên quan, địa điểm cần phải được giữ bí mật tuyệt đối.”
Dù tiều tụy, nhưng hắn vẫn không quên chỉ đạo.
“Vâng, thưa ngài.”
“Xong rồi thì ra ngoài đi.”
Phụ tá cúi chào nghiêm chỉnh rồi rời khỏi phòng làm việc.
Maxim ngả người trên sofa, nghiêng mình nằm xuống một cách khó nhọc.
Hắn lấy tay che mắt lại, bóng đen ùa đến. Cảm giác như cơ thể đang dần chìm vào đầm lầy, Maxim thở ra một hơi nhẹ.
Càng vùng vẫy, càng lún sâu.
Như thể rơi vào một đầm lầy không đáy, hắn chỉ thấy hoang mang.
***
Daisy đã bị kéo đến một nơi nào đó.
Khi đang cầu nguyện lần cuối tại khu nhà nghỉ trong tu viện, binh lính bỗng ập vào, và Daisy chọn cách để họ bắt mà không hề chống cự.
Cô đã lo lắng liệu mọi chuyện có thất bại không. Nhưng sơ Sophia đã thực hiện lời thỉnh cầu cuối cùng của cô. Lúc đó, Daisy mới cảm thấy nhẹ lòng đôi chút.
Ngay khi bị trùm bao lên đầu, cô bị bóng tối ngột ngạt nuốt chửng.
Khi thân trên bị trói chặt bằng dây thừng, Daisy biết họ sẽ không giết cô ngay lập tức.
Kết cục của một gián điệp bị lộ tẩy từ đầu đã được định sẵn.
Hoặc bị bắn chết, hoặc bị tra tấn rồi bắn chết.
Chỉ có hai con đường đó. Sau khi Daisy bị đưa đến một nơi nào đó, cô nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên. Rồi một khoảng lặng đến nghẹt thở kéo dài.
Dù đã ở trong bóng tối, Daisy vẫn nhắm chặt hai mắt.
Dẫu đang ở trong bóng tối, cô vẫn sợ hãi nó. Dù nhắm mắt cũng chỉ thấy bóng tối, nhưng cô không thể làm gì khác.
Rõ ràng cô đã nghĩ rằng chết cũng không còn gì nuối tiếc. Chỉ thấy có lỗi với Riley thôi. Nhưng kỳ lạ thay, khi đối mặt với cái chết, cô lại bị bản năng sợ hãi chế ngự.
Cơ thể cô cứ không ngừng run lên.
Chẳng biết có phải cô muốn trốn vào giấc mơ không mà cơn buồn ngủ bỗng dưng ập đến như một lời dối trá.
Không biết bao lâu đã trôi qua.
Daisy mở mắt khi nghe tiếng cửa mở.
Cạch-. Két-.
Cánh cửa sắt nặng nề kêu lên một âm thanh ghê rợn khi mở ra.
Daisy vẫn nằm im, cơ thể bị trói, không thể cử động.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc-.
Tiếng bước chân ngày càng tiến lại gần. Tiếng giày boots quân đội vang lên một cách dứt khoát trên sàn nghe thật quen thuộc.
Cơ thể Daisy bị ép ngồi dậy, chiếc bao trùm đầu được kéo lên. Ánh sáng mờ nhạt bắt đầu tràn vào mắt, mái tóc vàng óng của Daisy trượt xuống vai như thác đổ.
Tầm nhìn bị giam trong bóng tối giờ đây rung lên mờ mịt khi gặp ánh sáng.
Mọi thứ trước mắt dần hiện lên rõ ràng.
“Izi.”
Giọng nói trầm thấp, ấm áp quấn lấy tai cô. Trong khoảnh khắc tưởng chừng đó là tiếng gọi của người cứu rỗi đến trong giấc mơ.
“Mật danh Izi.”
Hắn nói rõ ràng, kéo cô về thực tại.
Sợ hãi.
Bàn tay to lớn nắm chặt lấy gò má run rẩy, vành tai mỏng manh và chiếc cổ mảnh khảnh của cô, như muốn bóp nghẹt.
Bàn tay vừa thô bạo vừa dịu dàng ấy như siết chặt hơi thở của cô.
Nòng súng chĩa vào trán, đôi mắt xanh xám trống rỗng hiện lên trước mặt.
“Ta nhớ em lắm. Phu nhân à.”
Người cô mong gặp nhất lại đứng trước mặt với gương mặt cô không hề muốn thấy.