[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 135

Chương 135
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Mặt sơ Sophia tái nhợt khi nghe lời thỉnh cầu bất ngờ đó.
“Daisy, ý em là sao… Không thể được. Nếu bị phát hiện là quân cách mạng thì…”
“Không. Em xin chị, chị nhất định phải làm vậy.”
Nếu bị lộ là gián điệp của quân cách mạng, chắn chắn Daisy sẽ bị bắn chết. Nhất định không có ngoại lệ.
Dĩ nhiên, Daisy cũng biết điều đó. Và cô cũng biết rằng sơ Sophia không phải người có thể tố cáo cô một cách dễ dàng. Nhưng…
“Dù sao em cũng sẽ sớm bị bắt thôi. Nếu chị còn che giấu cho em một cách vụng về … cũng sẽ bị coi là tổ chức chống chính phủ, và rồi tất cả các nữ tu cùng bọn trẻ vô tội sẽ bị tàn sát hết.”
Đây là cách duy nhất cô nghĩ ra sau bao trăn trở.
Tách mình khỏi tu viện, đồng thời cứu Maxim von Waldeck.
“Nếu vì em mà nơi này phải chịu tổn hại, em sẽ mang thêm một tội lớn nữa. Em muốn sửa chữa và dừng lại ngay bây giờ.”
“…”
“Em không nói dối đâu. Là sự thật đấy. Chị không biết em là ai, hay đúng hơn là dù em có là ai đi chăng nữa, chị vẫn cứu em… và điều đó chẳng liên quan gì đến phe cách mạng cả.”
Cô đã do dự rất lâu.
Là con người, dĩ nhiên cô cũng muốn sống sót. Cô từng nghĩ đến việc viện cớ mang thai để trốn chạy, nhưng…
Dù nghĩ thế nào đi nữa thì đây vẫn là câu trả lời duy nhất.
“Nhờ chị mà em đã được cứu rỗi. Giờ em mới nhận ra. Dũng khí để thành thật xin tha thứ và nhận lấy hình phạt xứng đáng, đó mới chính là sự cứu rỗi thực sự đối với em.”
“Daisy…”
“Vậy nên, xin chị hãy giúp em để em có thể ngẩng cao đầu khi đứng trước Chúa.”
Dù có trốn chạy, cô cũng không thể thoát khỏi tội lỗi do mình gây ra.
Vì thế, dù nghĩ đến đứa con trong bụng khiến lòng cô tan nát… nhưng Daisy vẫn tin rằng đây là tội lỗi cuối cùng cô phạm phải, và cũng là cái giá cuối cùng cô phải trả.
“Một đứa trẻ chưa từng thấy mặt làm sao quan trọng bằng em được chứ.”
Dù từng nói muốn có con, Maxim đã cho cô câu trả lời rõ ràng. Và trước mặt hắn, cô cũng nhận ra đáp án dành cho mình là gì.
“Với ta, điều duy nhất quan trọng là em.”
Như cách Maxim đã nói với Daisy, hắn cũng chính là câu trả lời của cô.
Cô không cảm thấy bất công khi chết. Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã hạnh phúc hơn những gì mình đáng ra được nhận, nên Daisy chẳng còn gì để nuối tiếc.
Chỉ duy có một điều vẫn khiến lòng cô vướng bận.
“…Riley.”
Đó là đứa con trong bụng cô. Đầu ngón tay chạm vào bụng dưới của cô bắt đầu run rẩy.
“Mọi tội lỗi em sẽ chịu, nên… chị à, xin hãy nhớ cái tên Riley này.”
Daisy đã cố không khóc. Nhưng tiếng nức nở cứ trào lên, nuốt chửng lấy cô.
Sơ Sophia ôm lấy cơ thể run rẩy của Daisy, thì thầm vỗ về.
“Ừm, chị sẽ nhớ.”
“Hức, hức… Xin lỗi chị.”
“Không sao. Cảm ơn em vì đã dũng cảm thành thật với chị.”
Sau khi xưng tội xong, Daisy đã khóc rất lâu, cầu nguyện tha thiết để đứa con của cô có thể được lên thiên đường…
***
“Con về rồi à?”
“Vâng.”
Ngay khi Maxim về nhà muộn và bước vào vườn, Đại Công tước phu nhân đời trước đã nhận ra hắn. bà ra đón hắn với gương mặt rạng rỡ, như thể đã chờ đợi từ lâu.
“Con thật là… bận rộn đến mức ta muốn gặp mặt một lần cũng khó như hái sao trên trời.”
“Vâng, đúng là vậy thật. Thím còn chưa ngủ sao?”
“Thằng nhóc này, lạnh lùng thật đấy.”
Đại Công tước phu nhân đời trước khẽ trách móc khi hắn đáp lại bằng lời chào quá xã giao, rồi bước đi theo sau hắn.
“Daisy ngủ lại bên đó à?”
“Ừm, đường xa nên không thể về trong ngày được. Chiều nay cô ấy đã khởi hành sớm rồi.”
“Vậy à.”
Xong việc của mình, hắn chẳng buồn để mắt đến bất cứ thứ gì xung quanh.
Sao hắn có thể vô tâm với mọi thứ ngoại trừ chuyện của phu nhân mình đến vậy chứ?
Dù vậy, Đại Công tước phu nhân đời trước nghĩ rằng ít ra hắn đã không khiến bà phải phiền lòng vì chuyện với phụ nữ.
“Ta có chuyện muốn nói nên mới đợi con. Con có rảnh không?”
“Vâng, vậy chúng ta ngồi xuống uống… trà nhé”
“Nhưng con đâu có uống trà.”
“Là ta hỏi cho phải phép thôi.”
“Ta biết ngay mà. Không phải chuyện gì to tát đâu, nếu được thì cùng ta đi dạo trong vườn một lát đi.”
Bà định nói gì mà lại nài nỉ thế này? Hắn thấy hơi mệt, nhưng…
Vì Daisy đã dặn phải đối tốt với thím, hắn đành cố nhếch khóe miệng lên.
Và thế là một cuộc đi dạo hơi khó xử bắt đầu.
Dưới ánh trăng, hai người bước đi trong khu vườn ngoài trời. Gió đêm se lạnh. Daisy liệu đã đến nơi chưa. Không biết phu nhân đã ăn tối chưa. Tự nhiên hắn nghĩ đến Daisy.
Xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng rả rích vang lên.
“Riley von Waldeck. Con thấy thế nào?”
“Thím nói gì vậy?”
“Là Daisy đấy. Con bé đã nhờ ta đặt tên cho đứa trẻ.”
Ánh mắt thờ ơ của hắn lập tức sáng lên.
“Nó bảo nếu được thì đặt một cái tên hợp với cả con trai lẫn con gái, nên ta đã chọn Riley. Con thấy thế nào?”
“Phu nhân… mang thai rồi sao?”
“Thằng bé này, ta đã nói là đừng vội rồi mà. Con lúc nào cũng hấp tấp quá đấy.”
Bà nói y như lời phụ tá của hắn.
Dĩ nhiên, mối quan tâm duy nhất của hắn vẫn là phu nhân. Cả ngày hắn chỉ nghĩ đến cô, nên không hấp tấp mới lạ. Dù có bị gọi là si tình hay khờ khạo, hắn cũng chẳng bận tâm.
“Daisy nói sẽ cầu nguyện để Chúa ban phước cho nhà Waldeck. Có vẻ trong lòng con bé cũng mong điều đó. Nhìn cách nó cầu nguyện là ta biết.”
Dù cách hiểu khác nhau, nhưng chuyện người thừa kế cũng khiến Đại Công tước phu nhân đời trước hài lòng.
Bà nói thêm với gương mặt rạng rỡ.
“Con bé bảo nếu có tên đứa bé thì lời cầu nguyện thì sẽ linh nghiệm hơn, nên ta đặt tên cho nó. Chưa có chuyện mang thai, nhưng nghe nó nói thì chắc là cũng sắp rồi. Thế nào, nghe lời ta rằng không nên quá vội vàng vẫn tốt hơn đúng không?”
“Vâng. Tốt quá.”
Hắn đáp ngắn gọn, nhưng khóe môi cứ tự nhiên cong lên.
Hắn đã biết chuyện cô mang thai. Mary Gold đã theo dõi Rose và phát hiện Daisy bí mật đi khám với một cái tên giả.
Hắn từng băn khoăn khi thấy cô vì muốn giấu chuyện này mà không khám bác sĩ riêng của nhà Waldeck, nhưng giờ cô đã đặt tên cho đứa bé.
Lòng hắn thấy nhẹ nhõm hơn.
“Vậy nên hãy đợi đến khi Daisy tự nói với con nhé. Rằng Riley đã đến với chúng ta.”
“Ta nhớ rồi, thưa thím. Riley von Waldeck. Tên đẹp thật.”
Phu nhân nói yêu hắn.
Hắn từng nghĩ nếu cô yêu hắn thật lòng, cô sẽ ở lại bên hắn, và quả nhiên nỗ lực của hắn đã không uổng phí.
Daisy đã mang thai. Cô đã nhờ đặt tên cho đứa bé, và họ đã đặt một cái tên thật đẹp là Riley.
Daisy von Waldeck sẽ bảo vệ Riley von Waldeck, còn hắn, Maxim von Waldeck, sẽ bảo vệ Daisy von Waldeck.
Đó cũng là cách hắn bảo vệ chính mình.
Ánh trăng dịu dàng rót xuống. Thế giới đơn sắc của hắn giờ đây rực sáng chỉ vì cô.
Nhưng những mộng tưởng ngọt ngào ấy của hắn cũng sớm tan vỡ.
***
Maxim không rời tay khỏi cuốn sách dù chỉ một phút. Đầu óc mụ mị vì thiếu ngủ, nhưng hắn chẳng bận tâm.
Có lẽ vì thế mà hắn như đang mơ giữa ban ngày.
Không, không thể chỉ là mơ được. Hắn đã mong chờ khoảnh khắc này đến nhường nào. Nó phải là hiện thực.
Khi quá mệt mỏi mà nhắm mắt lại, hắn thấy Daisy đang mỉm cười rạng rỡ với hắn.
Và trong vòng tay cô là… một đứa bé mang nụ cười giống hệt mẹ. đứa bé có mái tóc vàng óng sạch sẽ giống mẹ. Đôi mắt lại có màu xám xanh sắc sảo giống hắn.
Một gương mặt ngây thơ với ánh mắt tinh nghịch.
“…Dễ thương quá.”
Chỉ nghĩ đến thôi, hắn đã bất giác mỉm cười hệt như một kẻ ngốc.
Nhưng dù hạt đậu nhỏ đó có đáng yêu đến đâu, nó cũng không thể sánh bằng mẹ nó. Vốn dĩ, nếu đó không phải là con của Daisy, hắn cũng sẽ không thèm để tâm đến.
Phu nhân yêu dấu của hắn, ngay cả khi mang thai cũng sẽ thật đáng yêu.
Hắn tưởng tượng dáng vẻ nhỏ nhắn của Daisy, bụng bầu to tròn, bước đi chậm chạp.
Nghĩ đến cảnh cô mang thai nặng nhọc, hắn vừa xót vừa yêu đến phát điên.
Khi đứa bé chào đời, cô sẽ ôm con vào lòng và cho con bú.
Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng nhìn con bú sữa, hắn chắc sẽ ghen tị lắm. Trừ giờ ăn của Riley ra, mọi thứ của cô phải là của hắn. Hắn sẽ tự tay khẳng định chủ quyền của mình.
Dù đứa bé có thích đến đâu, cũng không thể bằng hắn được.
Về tình yêu dành cho bầu sữa đó, hắn tự tin rằng mình sẽ không thua bất cứ ai.
Trong khi hắn đang mơ mộng viển vông như vậy.
Cộc cộc-.
Tiếng gõ cửa vang lên, viên phụ tá bước vào.
“Chuyện gì?”
“Thưa ngài, có người đến tìm ngài ạ.”