[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 134

Chương 134
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Cảm ơn thím ạ.”
Lại thêm một lời nói dối nữa của Daisy được thốt ra. Cứ sống thêm một ngày, tội lỗi lại chất chồng thêm một lớp.
“Nhưng sao con lại mặc mỏng thế này nữa rồi? Do thói quen à?”
“Dạ?”
“May mà ta biết trước nên đã mang theo.”
Đại Công tước phu nhân đời trước cởi chiếc khăn choàng trên vai mình, quàng lên người Daisy. Rồi bà nhìn cô bằng ánh mắt ân cần như thể đang chăm chút cho con mình..
“Bây giờ thì không sao, nhưng ban đêm sẽ lạnh đấy. Thời tiết thế này dễ cảm lạnh lắm.”
“…”
“Ta vào đây. Con mau lên đường đi, đừng để muộn.”
Ban đầu, Daisy thực sự không biết phải làm gì.
Nhưng giờ đây, sự dịu dàng này đã trở nên quen thuộc với cô.
Dù biết rằng sự ấm áp ấy không thực sự thuộc về mình, cô vẫn không khỏi khao khát nó.
Giá như Đại Công tước phu nhân đời trước là mẹ mình thì tốt biết bao.
Cuối cùng, cô đã để bản thân chìm vào những suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy.
“Thím ơi…”
Daisy lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Đại Công tước phu nhân đời trước đang định quay đi, rồi thận trọng cất lời.
“Ừm?”
“…Tên cho em bé ấy ạ. Thím có thể… đặt giúp con một cái tên thật đẹp không?”
“Tên sao?”
“Dạ. Con nghĩ nếu có tên đứa bé thì… lời cầu nguyện sẽ linh nghiệm hơn.”
“Con đúng là có những ý tưởng kỳ lạ thật đấy. Để xem nào… Con thích tên con trai hay con gái?”
Làm sao cô biết được giới tính đứa bé chứ.
Cô muốn biết, nhưng có lẽ đến cuối cùng cũng chẳng thể biết được.
“Tên nào dùng cho cả hai được thì càng tốt ạ. Ngài Maxim đã nói là con trai hay con gái đều được cả.”
“Hừm…”
Sau một thoáng trầm ngâm, Đại Công tước phu nhân đời trước vỗ nhẹ tay rồi trả lời.
“Riley von Waldeck… Ừm, Riley có vẻ hay đấy.”
“Riley ạ?”
“Ừ, nghĩa là ‘đứa trẻ dũng cảm’. Giống mẹ nó đấy.”
Nếp nhăn hiền hậu hiện lên nơi khóe mắt bà. Khoảnh khắc ấy, Daisy bất giác nghẹn ngào, nước mắt chực trào ra khiến cô lúng túng.
Để che giấu cảm xúc, cô lao đến ôm chầm lấy Olivia.
“Con thích lắm ạ.”
“Con bé này, sao thế?”
“Chỉ là… con thích quá thôi ạ. Riley von Waldeck. Cái tên đẹp quá mà.”
Daisy cố ý hắng giọng để giấu đi giọng nói đang run lên của mình.
Cô còn một điều rất muốn nói với Đại Công tước phu nhân đời trước.
“…Con yêu thím.”
“Hửm?”
“Con yêu thím, thím ạ. Con thích thím lắm… thím giống như mẹ con vậy.”
“Con bé này, sến sẩm quá đấy.”
Dù mắng yêu như vậy, Đại Công tước phu nhân đời trước vẫn dịu dàng xoa đầu Daisy, bàn tay bà tràn đầy yêu thương.
“Ta, ta cũng vậy… Ta, ta yêu con, Daisy à. Đi đường cẩn thận nhé.”
Bà nói lắp bắp, có lẽ do quá ngượng ngùng, khiến Daisy đang rưng rưng bỗng bật cười thành tiếng.
Ừm, ít nhất thì đây không phải là câu trả lời tệ nhất.
So với câu trả lời tệ nhất mà cô từng đáp lại trước lời tỏ tình của Maxim thì chẳng là gì cả.
“Anh yêu em, Izi.”
“Đột, Đột ngột vậy?”
Lúc ấy sao cô lại trả lời như vậy nhỉ. Làm sao mà thốt ra được một câu ngớ ngẩn đến vậy cơ chứ.
Giờ đây, cô chỉ muốn nói với hắn.
Rằng cô cũng yêu Maxim. Như cách hắn đã yêu cô, dù hắn có là ai đi chăng nữa… chỉ cần là hắn, cô sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống mà không chút hối hận.
Cô muốn thì thầm rằng cô yêu hắn rất nhiều.
* * *
Phòng cầu nguyện vào ban đêm rất yên tĩnh. Daisy lặng lẽ nhìn quanh nhà nguyện nhỏ bé tối tăm. Chỉ có ánh nến lập loè chiếu sáng không gian mờ ảo.
Ở tu viện này, đây là nơi duy nhất ngọn lửa không bao giờ tắt suốt đêm. Và tại đây, Daisy đã bắt gặp một bóng lưng quen thuộc khiến cô vô cùng mừng rỡ.
“Nơi này vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.”
Sơ Sophia đang ngồi trên băng ghế dài cầu nguyện, quay lại khi nghe thấy tiếng cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Daisy nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt cong lên.
“Sơ cũng vậy.”
“Daisy, em chưa ngủ sao?”
“Dạ, em không ngủ được. Nhớ mấy lần lén trò chuyện với chị vào sáng sớm thế này, nên làm sao ngủ nổi ạ.”
Sơ Sophia vẫy tay ra hiệu, Daisy gật đầu vui vẻ rồi nhanh chóng ngồi sát bên cạnh.
“Daisy giờ đã ra dáng một quý phu nhân rồi đấy. Nhìn từ ngoài chắc chẳng ai nhận ra đâu.”
“…Đâu có ạ. Em vẫn thế thôi.”
“Ý ta là em đẹp hơn đấy. Người ta bảo yêu và được yêu thì sẽ đẹp lên mà. Nhìn em thế này, ta thấy vui lắm.”
Bàn tay sơ đặt lên vai Daisy vẫn ấm áp như ngày nào.
“Chị, cái này.”
“Gì nữa đây?”
Sơ Sophia cẩn thận mở phong bì, mắt tròn xoe khi thấy tờ séc bên trong.
“Đừng bảo với ta… là tiền quyên góp nhé?”
“Dạ.”
“Lại nữa à? Lần trước em cũng cho nhiều rồi mà.”
“Lần này không phải em làm đâu ạ.”
Đôi mắt Daisy cong lên đầy ý cười.
“Là Riley ạ. Riley đã quyên góp chỗ tiền này đấy.”
“Là ai vậy?”
“Bí mật ạ.”
Tay cô vô thức đặt lên bụng, khẽ siết chặt hơn.
Thật đáng khen. Đây sẽ là khoản quyên góp đầu tiên và cũng là cuối cùng của Riley. Đứa con của cô đã làm việc tốt ngay từ bước đầu đời. Giỏi hơn cả mẹ nó. Cô bất giác nghĩ đến những điều ngớ ngẩn như vậy.
“Nhưng số tiền này hơi lớn đấy…”
“Vậy chị nghe em tâm sự một chuyện được không?”
“Chuyện đó thì có gì khó đâu.”
Biết tính sơ chắc chắn sẽ muốn làm gì đó để đáp lại. Vì thế, Daisy quyết định không từ chối lòng tốt ấy.
“Cảm ơn chị. À, em muốn… làm lễ xưng tội ạ.”
“Lễ xưng tội sao? Với ta thì được thôi, nhưng tốt nhất là em nên đến thánh đường gặp cha xứ để làm lễ chính thức…”
“Cha xứ không biết em đâu ạ. Em muốn chị làm cho em. Đi mà chị.”
“Được rồi. Nếu Daisy thấy ổn thì ta không ngại đâu. Em cứ thoải mái kể đi. Lễ xưng tội sẽ được giữ bí mật tuyệt đối mà.”
Cô ấy nháy mắt tinh nghịch, nắm chặt tay Daisy đầy ấm áp.
Phải bắt đầu từ đâu đây.
Sau một thoáng trầm ngâm, Daisy thận trọng cất lời.
“Em… không phải là Daisy.”
Câu nói bất ngờ khiến sơ Sophia thoáng giật mình.
“Tên em là giả, sinh nhật cũng giả. Em đã lừa chị bấy lâu nay. Thật lòng xin lỗi chị.”
“Thì ra là vậy. Thế… em có thể cho ta biết tên thật không?”
“Em không có tên ạ. Em không biết mình sinh ra khi nào, cũng chẳng biết cha mẹ mình là ai.”
Daisy đáp lại bằng giọng điệu bình thản rồi cụp mắt xuống.
“Thực ra… em đã từng giết người. Từ nhỏ, em đã được tổ chức huấn luyện việc đó. Sau này… em thậm chí không còn ý thức được mình đang làm gì, không cảm thấy chút tội lỗi nào, chỉ vì đó là nhiệm vụ… nên em đã làm theo.”
“Tổ chức sao…”
“Em làm việc ám sát cho tổ chức cách mạng. Em vốn không có tên. Một người không tồn tại trên đời thì làm những việc đó sẽ dễ dàng hơn.”
Cô thấy xấu hổ. Xấu hổ đến mức không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt sơ.
Nhưng cô phải nói hết. Không thể dừng lại ở đây được.
“Ngày em gặp chị, em cũng vừa giết người. Thành thật mà nói, em còn chẳng nhớ tên người đó là ai. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và rời đi, em đã nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh. Lúc ấy em mới nhận ra… người em giết có lẽ là gia đình duy nhất của đứa bé đó. Vậy nên em đã bế nó đi. Em nghĩ nếu mang nó đến cô nhi viện, có thể rửa đi được chút tội lỗi của mình. Em tệ lắm, đúng không?”
“…”
“Làm phu nhân trên danh nghĩa của nhà Waldeck là nhiệm vụ cuối cùng của em. Em định kiếm một khoản lớn để lo cho bọn trẻ.”
Có lẽ người khác sẽ cười nhạo cô, nhưng đó là ý định thật lòng của Daisy.
“Em không biết chị sẽ nghĩ thế nào khi em đã giết người như cơm bữa, nhưng em thật lòng muốn bọn trẻ lớn lên mà không thiếu thốn thứ gì. Em muốn chúng lớn lên trong sự chăm sóc đầy đủ, để chúng không trở thành người như em.”
Dĩ nhiên, cô không có ý định biện minh cho cuộc đời mình. Dù sao, cô đã giết vô số người, và tội lỗi ấy không gì có thể xóa sạch.
“Chị từng nói cuộc đời không bao giờ đi theo ý mình, và chúng ta không thể đoán trước được điều gì, đó là lý do tại sao Chúa tồn tại.”
“Đúng vậy. Ta đã nói thế.”
“Em… yêu người đàn ông đó thật lòng. Vậy nên, em không thể tiếp tục sống một cách dối trá nữa.”
Sơ Sophia im lặng, không đáp lại ngay.
Có lẽ vì câu chuyện quá đột ngột, hay vì nó vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ấy, trông sơ bối rối thấy rõ.
“Chị đã nói rằng ai cũng có thể được cứu rỗi. Em từng nghĩ nếu cầu nguyện mỗi ngày và làm thật nhiều việc thiện, em sẽ được như vậy. Nhưng giờ em thấy không phải.”
Daisy lắc đầu, tự nói tiếp.
“Trước khi cầu xin sự cứu rỗi, em phải xin được tha thứ. Mà trước khi xin tha thứ, em phải trả giá cho tội lỗi của mình. Điều đó không thể trốn tránh được. Em hèn nhát, tới giờ mới nhận ra. Vậy nên, dù biết rằng đã quá muộn màng, em vẫn muốn trả giá ngay bây giờ.”
“…”
“Sơ Sophia, em có một thỉnh cầu. Dù em đã lừa gạt và nói dối chị, dù em không xứng đáng… nhưng em mong chị sẽ đồng ý.”
Daisy khẽ hít vào một hơi, giọng kiên định như đã hạ quyết tâm.
“Hãy tố cáo em là người của cách mạng.”
* * *
Rose bước đi trên con đường rừng tối tăm. Daisy đã đến tu viện, còn cô thì viện cớ đi làm việc vặt theo lời của Daisy để rời khỏi dinh thự mà không ai nghi ngờ.
Kế hoạch đã được vạch ra một cách hoàn hảo. Cô sẽ đến ga tàu, lên chuyến tàu đi về cảng phía nam, rồi từ đó bắt chuyến tàu du lịch nhanh nhất đến Egonia.
Sau đó, cô sẽ đổi sang một con thuyền nhỏ, đến ngôi làng nhỏ ở ven biển mà cô và Daisy đã hẹn trước, rồi ẩn náu trong một nhà trọ. Đó là toàn bộ kế hoạch.
“Rose.”
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Rose khựng lại. Cô cứng đờ lại, một tiếng cười khẽ vang lên trước mặt cô.
Rose theo bản năng định bỏ chạy, nhưng đường rút lui đã bị chặn đứng một cách nhanh chóng. Binh lính đang tiến đến gần và bắt đầu bao vây cô.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Tiếng bước chân dứt khoát của đội quân ngày càng gần hơn. Chỉ riêng âm thanh đó cũng khiến Rose cảm thấy lạnh lẽo như thể máu trong người mình đang dần đông lại.
“Mà không, đó chỉ là tên giả thôi.”
Một nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào trán Rose.
“Cô nên được gọi là ‘Key’ mới phải.”
Cạch-.
Cùng với tiếng lên đạn, Rose chạm mắt với Maxim von Valdek.
Đôi mắt hắn trống rỗng.