[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 133

Chương 133
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Cô nói gì vậy?”
“Cô bảo là lần cuối mà. Rõ ràng cô đã nói lần cuối. Cô không có âm mưu gì đấy chứ?”
Dù sao thì, sự nhanh nhạy của cô ta đúng thật là đáng nể.
Daisy vẫn thường ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Rose, như thể luôn nhìn thấu cô vậy.
Dù sao thì họ cũng đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ người hiểu cô nhất chính là Rose, con nhỏ này.
“Chỉ là… lần cuối ở Waldeck thôi.”
Hôm nay, Daisy phải nói dối Rose. Và nghe phải tự nhiên đến mức khiến cô ta tin, dù chỉ trong vài ngày.
“Âm mưu gì chứ. Sao cô phản ứng thái quá vậy? Chỉ là lỡ lời thôi mà.”
“Cô…”
“Thật mà, không phải vậy đâu.”
Daisy nhét đồ vào tay Rose, vén tóc cô ta ra sau tai, rồi nhìn thẳng vào mắt.
“Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu ở đó mà. Không phải sao? Chúng ta sẽ đặt một cái tên mới thật đẹp ở đó và coi như được sinh ra thêm một lần nữa. Đặt tên gì bây giờ nhỉ, Elizabeth thì sao?”
“Elizabeth cái gì chứ. Daisy đâu rồi mà tự nhiên lại thành Elizabeth chứ?”
“Chỉ là. Tôi chán tên bình thường rồi. Muốn sống cuộc đời mới với tên nghe sang trọng hơn.”
“Buồn cười chết đi được.”
Rose phá lên cười một cách ngớ ngẩn, rồi Daisy cũng cười theo.
“Ừm, đặt một cái tên giả cũng hay đấy. Nếu cô vẫn dùng tên Daisy, chồng cô sẽ tìm ra cô và bắt cô về cho mà xem.”
“Bắt gì chứ. Ngài ấy sẽ gặp một người tốt hơn mà sống thật hạnh phúc thôi.”
Daisy đã hy vọng như vậy. Rằng sau khi cô biến mất, Maxim sẽ không quá đau lòng.
Nghĩ đến đó, lòng cô thấy nặng trĩu.
“Dù sao đi nữa. Cô đấy. Đừng có mà nghĩ linh tinh. Tôi sẽ đuổi theo cô đến tận cùng địa ngục để trả thù đấy.”
“Tôi không nghĩ linh tinh đâu. Có đứa bé này rồi, làm sao mà điên vậy được?”
Rose vẫn nghi ngờ, nhưng tiếp tục giải thích thì cũng thật buồn cười.
“À, đúng rồi. Cái này.”
“Gì vậy?”
“Thuốc giảm ốm nghén. Sắp hết nên tôi đi lấy thêm rồi. Cô bảo sẽ đi riêng mà. Cầm theo mà dùng.”
“Chu đáo quá. Tôi hơi cảm động rồi đấy?”
Chắc cô ta bận rộn lắm. Lại đi lấy lúc nào không biết.
Dù sao thì Rose cũng có mặt chu đáo.
Có lẽ vì biết thuốc cô đang dùng sắp hết.
Đến hôm đó’ mà lên cơn nghén trước mặt Maxim thì sẽ rất phiền phức.
Daisy thầm biết ơn Rose vì đã giúp đỡ cô trong lúc tâm trí rối bời và không giữ được bình tĩnh như thế này.
Daisy nhận thuốc từ Rose, khẽ cười.
“Ha, nhưng tôi vẫn hơi đắn đo không biết có nên nói không… Có thể là cảm giác của tôi thôi, nhưng vẫn thấy hơi bất an…”
“Chuyện gì?”
“Tôi đếm rồi. Số thuốc không trùng khớp. Hình như thiếu mất một viên. Không biết bệnh viện có sai sót hay là ai đã lấy mất.”
“Ai mà lại đi lấy thuốc giảm ốm nghén chứ. Cũng có để làm gì đâu.”
Daisy bật cười, Rose cũng cười theo.
“Cũng đúng nhỉ?”
“Ừ.”
“Mấy người ở bệnh viện chết tiệt này. Sao lại thiếu thuốc được chứ? Lần sau phải bắt họ đền bù mới được”
Rose cau có, lẩm bẩm đầy bực bội.
“Dù sao thì cũng phải cẩn thận. Chỉ là… không biết có phải là do sắp trốn đi nên mới bất an hay không, nhưng tôi thấy hơi lạ.”
“Lại đây đi.”
Daisy đột nhiên ôm chầm lấy Rose đang lo lắng. Rose giật mình, vùng vẫy.
“Cô làm gì vậy? Tự nhiên kỳ lạ quá”
“Chỉ là… cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi thôi.”
“Đồ điên này.”
Sao lại làm chuyện kỳ lạ vậy chứ. Rose lẩm bẩm, nhận ra mình vừa chửi rồi tự đánh vào miệng.
“Giờ thì cô biết là mình chỉ còn có người chị này thôi đúng không?”
“Ừ, không có cô chắc tôi sống không nổi mất.”
Daisy ôm chặt lấy Rose.
“Tôi định mang theo món tráng miệng cô thích, nhưng sợ đi đường sẽ hỏng mất nên thôi. Đến nơi tôi sẽ mua sau. Kem tươi nhé?”
Kem tươi gì chứ. Tự coi mình là chị, nhưng lúc này cứ như mẹ cô vậy.
“Không cần mua trước đâu. Đợi tới nơi rồi cùng đi mua mà ăn. Trốn đi rồi thì thời gian có thừa mà.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Cánh tay Daisy đang ôm Rose càng siết chặt hơn.
“Không có chuyện gì đâu, cô đừng lo. Gặp lại ở chỗ hẹn nhé.”
…Không, chúng ta tuyệt đối đừng bao giờ gặp lại. Rose, cô phải sống sót đấy.
“Nếu bất an thì cầu nguyện với cái này nhé. Được không?”
Daisy tháo chuỗi tràng hạt đeo trên cổ, đeo lên cho Rose.
Dù là món quà từ Maxim, nhưng Daisy muốn chia sẻ chút may mắn đã dẫn cô đến Waldeck trong cuộc đời cô đơn này cho người bạn thân của mình.
“Cái này là quà của cô mà. Cô cho tôi thật sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Không phải cho, chỉ là cho mượn thôi. Gặp lại là phải trả tôi ngay đấy.”
Rose vừa ngơ ngác hỏi vừa nghịch nghịch mặt dây chuyền, Daisy đành phải nói dối.
Ở địa ngục thì có lẽ sẽ gặp lại nhau, nhưng tôi muốn cô được lên thiên đường, Rose à.
Ở đó cô nhớ phải chăm sóc con của tôi nhé.
Cô bảo sẽ chúng ta sẽ cùng nuôi lớn đứa bé mà.
Tôi biết là tôi vô liêm sỉ, nhưng cô là người duy nhất mà tôi tin tưởng… nên tôi mới nhờ cô như thế này.
Daisy nuốt xuống những lời không thể nói ra.
“Đắt lắm đó. Đừng có mà đem đi bán giữa chừng biết chưa, giữ cho kỹ vào đấy.”
“Coi tôi là loại người gì vậy chứ. Được rồi, con nhỏ này.”
Rose cười toe toét như không kiềm lòng được.
“Dù sao thì hãy bảo trọng nhé, Rose.”
“Cô cũng thế. Đừng có mà lề mề, phải đến nhanh đấy.”
“Ừ.”
Cả hai dặn dò nhau.
Đó là lời tạm biệt cuối cùng với người bạn thân nhất trong đời.
***
“Này, Daisy! Đợi chút!”
Daisy đang bước ra sảnh để ra ngoài thì dừng lại trước tiếng gọi gấp gáp.
Quay lại, tôi thấy Đại Công tước phu nhân đời trước đời trước bước nhanh xuống cầu thang.
Sao đột nhiên thế nhỉ? Có chuyện gì à?
Chẳng lẽ bà ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi…
“Thím?”
“Con chưa đi à. May quá, vẫn chưa muộn.”
Đại Công tước phu nhân đời trước đời trước thở hổn hển sau khi chạy vội xuống, rồi bà ấy lấy ra một phong bì từ trong túi và đưa cho Daisy.
“Cũng không có gì to tát lắm. Nhờ con đưa cho sơ nhé.”
“Cái gì vậy ạ?”
“Mở ra xem đi.”
Theo lời bà ta, Daisy mở phong bì, thấy một tờ séc bên trong.
Thấy số tiền, mắt Daisy hơi mở to vì ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ… là tiền quyên góp ạ?”
“Ừ, ban đầu ta muốn quyên góp trong buổi từ thiện, nhưng một bà già như ta xuất hiện trong buổi tiệc của hội phụ nữ thì không hay lắm nên ta đã im lặng.”
Đại Công tước phu nhân đời trước đời trước cười ngượng nghịu. Lời tiếp theo của bà ta còn khiến Daisy bất ngờ hơn.
“Con hãy quyên góp dưới tên Daisy von Waldeck nhé.”
“Cái đó…”
“Đừng nói với Maxim. Đây là tiền ta tự tích góp đấy, không vấn đề gì đâu.”
Cô biết bà ta rất sùng đạo, nhưng quyên góp số tiền lớn thế này dưới tên ‘Daisy von Waldeck’ thay vì tên mình, Daisy vẫn thấy nghẹn lời.
“…”
“Không cần phải áp lực đâu. Nhà Waldeck thì số tiền này mới xứng chứ.”
Nếu là một cuộc đời bình thường, chắc chắn sẽ rất xứng đáng, thậm chí Daisy có thể vui mừng khôn xiết và tự hào ngẩng cao đầu. Nhưng giờ thì không.
Cũng phải. Olivia làm sao mà biết được.
Rằng số tiền quyên góp dưới tên Daisy Therese và Daisy von Waldeck đang siết chặt lấy cổ cô. Cô căm ghét bản thân mình vì ngay cả khoảnh khắc thím làm điều này, cô vẫn phải lo cho an nguy của chính mình.
“Nhưng sao đột nhiên con lại đi tu viện thế? Có chuyện gì cần cầu nguyện à?”
Thấy vẻ lo lắng của cô, Đại Công tước phu nhân đời trước đời trước hỏi một cách cẩn trọng.
“Chỉ là…”
“Có phải Maxim gây áp lực cho con về chuyện thừa kế không?”
“…Dạ?”
“Thằng bé đó thật là, mới cưới chưa bao lâu mà đã vội vàng vậy rồi. Từ lúc xông vào phòng ta là ta nghi rồi… Thật không thể ngăn nổi mà.”
“Chẳng lẽ… mấy ngày trước ạ?”
“Ừ.”
Có lẽ là đêm cô ngủ cùng thím để tâm sự. Sáng dậy không thấy hắn đâu, cô lo lắng không biết hắn có làm chuyện gì kỳ lạ một mình không.
“Lúc cháu ngủ, Max không làm gì lạ chứ ạ?”
“Đừng lo. Ta nói một câu là nó ngoan ngoãn đi ngủ rồi .”
“May quá…”
Suýt nữa thì rớt tim ra ngoài rồi. Đêm đó cô ngủ rất say không hề thức giấc nên không biết hắn đã đến.
“Từ lúc nó ám ảnh chuyện vợ chồng là ta đã thắc mắc rồi… Thật ra ta nghĩ nó bị nghiện… chuyện đó. Ta lo con sẽ chịu khổ nhiều lắm.”
Nghiện chuyện đó thì đúng thật, hắn thậm chí còn tự thừa nhận nữa mà.
“Nhưng hóa ra là vội chuyện thừa kế. Chắc muốn củng cố vị trí của cháu thôi. Dù vậy, chuyện này đâu phải cứ vội là được.”
Đại Công tước phu nhân đời trước lẩm bẩm.
Cô không hiểu sao câu chuyện lại thành ra thế này, nhưng có vẻ thím đang hiểu lầm gì đó.
“Không sao đâu, con cứ nói thật đi. Không biết thằng cứng đầu đó có nghe lời ta không, nhưng ta tự tin là mình có thể làm phiền nó bằng mấy lời cằn nhằn dai dẳng đấy. Con cũng biết mà, đúng không?”
Đại Công tước phu nhân đời trước cười đắc ý với Daisy.
Thấy vậy, Daisy cũng không kìm được mà bật cười. Có lẽ vì vậy mà dù tình thế đang rất căng thẳng, cô vẫn thấy nhẹ lòng đôi chút.
Phải nói gì đó để thím yên tâm. Và trước khi rời Waldeck, cô muốn phu nhân được yên lòng hết mức. Làm sao đây? Nói không phải thì bà cũng không tin.
“Không phải đâu ạ, là bí mật của con với ngài ấy. Con cần phải đi cầu nguyện với Chúa. Cầu phước cho Waldeck ạ.”
“Trời ơi!”
Đại Công tước phu nhân đời trước tự giật mình vì chính giọng nói của mình, đưa tay bịt miệng rồi nhìn xung quanh.
“Ta đúng là hồ đồ mà. Nghĩ đến việc sắp có cháu làm ta phấn khích quá. Con cũng đang cố gắng sao. Không, không phải… ý ta không phải gây áp lực đâu. Dù sao thì ta cũng sẽ giữ bí mật này cho con.”
Đại Công tước phu nhân đời trước hoảng loạn nói năng lung tung, trông thật đáng yêu.
Lần đầu tiên cô thấy bà ta phấn khích thế này.
Nhìn vậy, Daisy cũng thấy vui lây.
Nếu biết trong bụng cô có đứa bé, Đại Công tước phu nhân đời trước đời trước không biết sẽ vui đến mức nào nhỉ. Dù đó chỉ là ý nghĩ vô ích.