[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 129

Chương 129
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Bao lâu đã trôi qua nhỉ? Hoàng hôn dần buông xuống.
Sau một trận quấn quýt, hai vợ chồng nhà Waldeck vẫn ngồi cạnh nhau trên tấm thảm, ngắm nhìn mặt hồ.
Xung quanh tối dần. Chỉ là mặt trời lặn thôi, nhưng vẫn yên tĩnh hơn cả ban ngày.
Thời gian qua lòng cô rối bời bao chuyện, nhưng giờ phút này lại bình yên hơn bao giờ hết. Dẫu biết chẳng thể mãi mãi, cô vẫn tự hỏi bao giờ mới lại được tận hưởng khoảnh khắc như thế. Daisy thầm mong sự yên bình này kéo dài thêm chút nữa.
Dĩ nhiên, phần nào là nhờ người đàn ông ngồi bên cô.
Maxim là người lên tiếng trước.
“Đi chứ?”
“Sao thế? Ngài bận à?”
Cô hỏi lại, giọng thoáng tiếc nuối.
“Không, hôm nay ta rảnh cả ngày. Chỉ là lo em lạnh thôi.”
Thấy cô luyến tiếc, hắn vuốt lại tóc cô cho gọn gàng.
“Em đổ mồ hôi rồi. Trời tối sẽ lạnh, không cẩn thận cảm mất. Về xe thôi.”
Quá bảo bọc cũng chỉ đến thế.
Đã quấn cô bằng chăn vì sợ lạnh, hắn còn phủ thêm áo khoác của mình lên người cô.
Thực ra Maxim đã nhường hết đồ của mình cho cô, chỉ khoác mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng.
Mà ngay cả cái đó cũng chẳng cài cúc tử tế, phía trước thì mở toang ra. Ai đang lo cho ai đây chứ? Đúng là nực cười.
“Em không lạnh chút nào.”
“Cẩn thận chẳng thừa. Đừng bướng.”
“Được rồi. Vậy xem hết hoàng hôn rồi đi nhé. Đẹp mà.”
“Như trẻ con thế này là sao? Dã ngoại thích đến vậy à?”
Hắn hỏi như thể bó tay với cô, khiến cô bật cười.
“Không, không phải thích dã ngoại, mà là dã ngoại với ngài nên thích. Nhưng hình như ngài muốn về nhà rồi.”
Cô hiểu hắn lo cho mình, nhưng vẫn thấy chút tủi thân.
Cảm giác chỉ mình cô muốn kéo dài thời gian bên nhau.
Người ta bảo mang thai hay thay đổi cảm xúc, hóa ra thật.
Thật trẻ con. Cô cố giữ bình tĩnh, tự nhủ phải kiểm soát cảm xúc.
“Đừng bảo giận rồi nhé?”
Nhưng gã này vẫn như mọi khi, lại nhanh chóng nhận ra lòng cô.
“Em không biết.”
Cô đáp cụt lủn, hắn cười như bất đắc dĩ.
Đã bọc cô bằng chăn và áo đến mức không nhúc nhích nổi, vậy mà vẫn chưa đủ, hắn còn ôm cô sát hơn, như ban ơn mà nói.
“Được rồi. Hôm nay ta chiều theo ý em, cứ xem hết hoàng hôn đã.”
Hắn siết chặt cô hơn. Ấm áp, dễ chịu.
Cảm giác an ổn trong vòng tay mục tiêu thật mâu thuẫn với chính cô.
Thứ xa xỉ này chẳng còn bao lâu nữa. Vậy nên, dù chỉ là chút tham lam vô lý, cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Cô ôm chặt eo hắn như trẻ con, dụi vào lòng hắn.
Hắn hơi bất ngờ, nhìn xuống cô.
“Sao thế? Lạnh thật à?”
“Thích được ôm thôi.”
“Nếu lạnh thì ngay…”
“Không phải mà.”
Có lẽ vì cô hiếm khi làm nũng như vậy.
Hắn thoáng ngỡ ngàng, nhưng rõ ràng rất thích khi cô dựa vào.
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp tim hắn dường như nhanh hơn.
Cô áp tai vào lồng ngực rộng của hắn lắng nghe. Ngốc thật, nhưng cảm nhận hắn đang sống thế này khiến cô hạnh phúc vô cùng.
“Ngài không muốn gì à, Max?”
Cô ngước mắt tròn xoe hỏi sau một lúc nép vào hắn.
“Hửm?”
“Chỉ là… hôm nay ngài chiều em rồi. Em muốn đáp lại.”
“Ta chẳng mong gì từ em cả.”
“Đừng nói thế. Lần trước ngài cũng nói vậy.”
Biết thời gian chẳng còn nhiều, cô muốn làm gì đó cho hắn, nhưng gã ngốc này cứ lặp lại câu cũ.
“Nói ra em có làm không?”
“Nếu em làm được, em sẽ làm hết.”
Thấy cô mạnh miệng, hắn cười, kéo vai cô chặt hơn.
Nhưng kèm theo điều kiện.
“Em không có nhiều tiền, nên đừng đòi gì tốn kém nhé.”
“Sao lại không có tiền? Tiền ta là tiền em mà.”
Vì thế mới không được. Dùng tiền hắn mua quà thì khác gì tự mua, cô không muốn. Nhưng nói ra chắc hắn buồn.
Hay là đã buồn rồi?
Thấy hắn nheo mắt, cô vội lảng đi, chẳng muốn tranh cãi.
“Dù sao thì Max giàu mà… nên mấy chuyện đó chắc cũng không cảm động lắm.”
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi như nghĩ ra gì đó, lên tiếng.
“Chẳng có gì to tát. Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Tốt quá. Chuyện nhỏ là sở trường của em. Ngài cứ thoải mái nói đi.”
Cô sáng mắt, mừng rỡ, khiến khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhẹ.
“Ta muốn em mãi ở bên ta.”
“…”
“Chỉ vậy thôi. Ta chẳng mong gì khác.”
Cô nghẹn lời.
Một điều rất nhỏ, cô hiểu và cũng mong muốn, nhưng chẳng thể thực hiện.
“Ta sẽ làm tốt.”
“Max…”
“Ly hôn ấy. Không làm… không được sao?”
“…”
Thấy cô im lặng, hắn sốt ruột vội giải thích.
“Chỉ là không có lý do đặc biệt nào cả. Ta nghĩ sau này nếu cùng con gái giống Izi thì đi dã ngoại ba người thì sẽ rất vui.”
Cô cố giấu cảm xúc, nhưng lòng nặng trĩu.
Trầm ngâm một lúc, cô nhận ra tay mình đang đặt trên bụng, bèn thận trọng hỏi.
“Ngài muốn con gái à?”
“Nếu được thì tốt. Nhưng con trai cũng chẳng sao.”
Không biết là con gái hay con trai, nhưng điều ước đó không phải đợi đến sau này, mà ngay lúc này cũng đã thành hiện thực rồi.
Cô muốn nói thế dù là lời bâng quơ, nhưng không thể.
Cô chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời.
“À, ta không định gây áp lực, đừng hiểu lầm nhé. Không có con cũng được.”
“Dối trá. Rõ ràng ngài muốn mà.”
“Ta thề là không. Một đứa con chưa từng thấy sao quan trọng bằng em được.”
Đôi mắt xám xanh của hắn nhìn thẳng vào cô.
“Với ta, chỉ em là quan trọng.”
Câu trả lời của Maxim von Waldeck vô cùng rõ ràng.
Đến mức Daisy von Waldeck cảm thấy buồn cười vì đã do dự trong tình huống chẳng thể tiến hay lùi như thế này.
“…”
“Nói chuyện con cái làm em buồn à? Ta đi quá xa rồi, khiến em áp lực sao?”
Thấy cô im lặng trầm tư, hắn lại xin lỗi.
Không phải áp lực…
“Thật ra ta muốn có con vì lý do hơi xấu xa. Nói thật được không?”
Mỗi khi một người đàn ông chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì lại để ý đến cảm xúc của mình như thế này, Daisy thực sự không biết phải làm sao. Huống hồ, những lời hắn nói luôn mang một trọng lượng mà cô không dám đo lường.
Hắn liếc cô, thận trọng tiếp lời.
Như thể cô không cần trả lời cũng được.
Nhưng mong cô nghe lời biện minh của hắn một lần. Tất cả đều đầy dè dặt.
“Người ta bảo vợ chồng sống vì con đúng không? Ta chỉ muốn… nếu vậy thì em sẽ gắn bó, ta muốn giữ em lại.”
Hắn gãi đầu, ngượng ngùng.
“Xin lỗi, ta âm mưu quá à?”
“…”
“Hay trông ta tầm thường, đáng thương lắm đúng không?”
…Không, làm sao thế được.
Ngược lại, sự chân thành của hắn khiến lòng cô khó chịu.
Đến mức chẳng biết đáp sao cho phải.
“Haa, càng nói càng rối tung lên. Chẳng lẽ ta cố tình phá hỏng mọi thứ sao? Chắc ta điên rồi.”
“…”
“Cứ nói gì đó đi mà. Em không thích thì ta sửa.”
Em là gì mà ngài phải thế này.
Đầu ngón tay đặt trên bụng khẽ run.
“Lạnh à? Về thôi nhé?”
Maxim nắm lấy bàn tay lạnh giá của Daisy, bao trọn trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Tay dần ấm lên, nhưng cổ họng nghẹn ứ chẳng nói được.
“Em đang run này.”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, bất đắc dĩ không đáp nổi.
“Đứng dậy nào. Ta xin lỗi. Chắc tại ta mất kiểm soát.”
Nghe giọng hắn lo lắng, cô muốn bảo không phải lỗi hắn, mà là cô.
Nhưng câu đơn giản ấy chẳng thốt ra được.
Chỉ cần mở miệng, cô sợ nước mắt sẽ tuôn rơi.
“Để trần ngoài trời thế này chắc em cảm rồi. Lỗi tại ta hết.”
“…”
“Nhanh về nhà thôi, ngâm nước nóng rồi ngủ một giấc nhé.”
Không hiểu chuyện, hắn đỡ cô dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhìn bóng lưng hắn, mắt cô nhòe đi.
Cô vội lấy tay lau nước mắt trước khi hắn thấy, rồi gượng cười. Thời gian còn lại chẳng nhiều, cô chỉ muốn hắn thấy nụ cười của mình.
* * *
“Ngài gọi tôi sao, chủ nhân?”
Đêm khuya, Mary Gold giật mình vì tiếng gọi bất ngờ từ chủ nhân.
Chắc chắn có việc gấp.
“Ngài cứ hỏi đi ạ.”
Hắn chần chừ một lúc, rồi mở lời.
“Ngươi… có biết gì về dấu hiệu mang thai không?”
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi