[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 127

Chương 127
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đằng nào cũng hết cứu, thêm một lần nữa có sao đâu.
Thế là tư thế đảo ngược. Maxim nghiêng người đè lên Daisy, lật cô nằm dưới.
Cô vốn định xem hắn làm trò đáng yêu, nhưng đúng là bản tính thích đè nén hơn là bị đè, nên hắn chẳng chịu được lâu.
Maxim giữ tay cô giơ lên trên đầu, khóa chặt, rồi chậm rãi ngắm nghía dáng vẻ vợ mình dưới thân.
Trông cô như đang ấm ức. Nhưng dù chỉ trao nhau những nụ hôn trẻ con, cô cũng hừng hực không kém hắn, ánh mắt đắm đuối.
Đôi môi hơi sưng đỏ lấp lánh dấu vết hắn để lại. Đồng thời, bàn tay nhỏ nhắn của cô vẫn nắm chặt một vũ khí sắc nhọn.
“À, hóa ra là trâm cài tóc à?”
Lại cái trò tinh quái này nữa rồi.
Cô chê súng đơn giản, vậy mà cứ thích dùng mấy thứ thế này.
Hắn thầm nghĩ.
Nhỏ nhắn, tầm thường đến đáng lo, nhưng lại làm tròn vai một cách xuất sắc.
“Ngay từ ngày đầu ta đã bảo rồi. Thứ này nguy hiểm lắm.”
“Nguy hiểm nên em mới dùng. Chẳng phải ngài bảo giết ngài sao?”
Cô càu nhàu như thể đó là điều hiển nhiên.
Ngày trở về, điều đầu tiên hắn làm là giật lấy trâm cài tóc rồi ném cho quản gia hầu gái Karen, và hắn cảm thấy đó là một quyết định đúng đắn.
Suýt chút nữa thì hắn đã chết mà chưa kịp đặt nó vào trong chiếc lỗ xinh đẹp kia.
Không có trâm thì cô cũng sẽ dùng thứ khác, nhưng với hắn thì chẳng sao cả.
“Chán thật. Không sung sức như ta tưởng.”
Hắn cười khẩy.
“Sao em ngoan thế này? Bình thường đâu có vậy.”
“…Em không biết.”
Có phải ảo giác không? Mắt cô thoáng buồn. Hình như còn chút do dự.
“Em bảo sẽ làm theo cách của em mà. Thế này thì giết ta nổi không?”
“…Ng, ngài vừa nãy còn van xin em hôn ngài đấy. Quên rồi à?”
Nửa đùa nửa thật trêu chọc, cô lí nhí đáp, mặt vẫn tiu nghỉu.
Nếu cô thật lòng muốn giết, hắn sẵn sàng chết. Nhưng cô không làm được.
Nếu dốc toàn lực thì không nói, chứ chỉ dọa thôi thì hắn cũng nhận ra.
Có phải vì cô mềm lòng với thứ đẹp đẽ? Hay tại hắn — với gương mặt cô thích — đã nài nỉ hôn mà cô không nỡ?
Daisy vốn dĩ không tàn nhẫn, đặc biệt yếu lòng với những thứ đáng thương.
Đáng thương thật. Còn ai đáng thương hơn đâu.
Có người vợ quyến rũ thế này mà phải lang thang ngoài đường vì bận rộn, ai thảm hơn hắn chứ?
Bận đến mức khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian, rồi không kìm nổi mà lao vào cô giữa đường — đáng thương quá còn gì.
Khác với cô, bản tính đểu giả của hắn lại thích lợi dụng lòng trắc ẩn ấy.
Khi cô vui vẻ để hắn lừa hay bị hắn dụ, hắn thấy thỏa mãn và hưng phấn lạ thường.
Ngay cả điểm đó, hai người thật hợp nhau. Nếu giống nhau, có lẽ hắn chẳng thấy kích thích đến vậy.
Chính sự đối lập hoàn toàn lại khiến mọi thứ tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Trên cổ tay cô giờ có đến hai cái còng.
Ngoài cái nối với tay hắn, bàn tay to lớn của Maxim còn siết chặt cổ tay còn lại của cô.
“…Haa, giờ thì sống nổi rồi.”
Trói chặt vợ bằng hai lớp, hắn cuối cùng cũng yên tâm mà cười.
So với cô, ưu thế duy nhất của hắn chỉ là đè cô xuống bằng sức mạnh thể chất thế này.
“Á, ư…!”
“Xin lỗi. Đau à?”
…Vì em dễ thương quá thôi.
Cô giãy giụa, thở hổn hển, hắn lẩm bẩm rồi nới lỏng tay chút ít.
Bình thường cô đã đẹp, nhưng lúc vùng vẫy lại càng đẹp hơn.
Nhìn cô nắm vũ khí, bản năng quẫy đạp, hắn cảm thấy máu dồn xuống dưới, cổ họng nghẹn cứng.
Trên cổ tay trắng ngần, dấu đỏ hằn lên. Hắn vô thức siết quá mạnh rồi.
Nhìn thứ nhỏ nhắn, đáng yêu thế này, hắn chỉ muốn cắn phập một cái — một kiểu dục vọng phá hoại.
“Ta cũng phải sống chứ. Suýt nữa nghẹt thở vì thèm khát đây này.”
Đã cho cô cơ hội mà cô không giết, giờ đến lượt cô trả giá.
Hắn tháo khóa quần, thứ nặng nề bật ra như chờ sẵn.
Giam nó khó khăn lắm. Áp lực căng cứng biến mất, máu dồn về đầu khiến hắn cảm nhận được sự giải thoát.
Quả nhiên, nơi chật hẹp mà tuyệt vời nhất chỉ có giữa háng cô. Giờ hắn mới thấy mình sống lại.
“Giờ đến lượt ta nhé.”
Maxim vùi sâu phần thân trên của mình xuống, nuốt trọn lấy đôi môi của Daisy đang thở dốc.
Nụ hôn gấp gáp như thể muốn bù đắp cho cơn khát khao dồn nén bấy lâu nay.
Không chỉ có đôi môi vội vã. Đôi tay hắn cũng chẳng hề nhàn rỗi.
Một tay giữ chặt lấy vợ mình, tay còn lại thì khéo léo vén váy lên, kéo quần lót xuống.
Ngay khi lớp vải bị gỡ bỏ, một mùi hương ngọt ngào quen thuộc xộc thẳng vào chóp mũi. Đôi môi quấn lấy nhau hồi lâu, khi tách ra liền phát ra âm thanh ướt át.
“Đúng mà. Môi thì ngọt, còn dưới này thì rỉ nước.”
“Ư, ư…”
“Không đúng sao?”
Hắn cọ thứ của mình vào chỗ đã ướt nhẹp của cô như để chứng minh.
“Đúng chứ gì. Ngập lụt luôn rồi này.”
Nhóp nhép, Nhóp nhép. Hắn kẹp cột thịt dày giữa hai mép căng mọng, cọ qua cọ lại như cưa, chất lỏng trơn nhầy túa ra, chỗ đó nóng ran lên.
Mỗi lần cái lỗ nhỏ co bóp nhả nước, hắn chỉ muốn nhét ngay vào, nhưng không cần vội. Hắn tỉ mỉ bôi chất lỏng lên cột thịt, rồi dùng đầu cứng chà xát lên hột le của cô, cào nhẹ từng nhịp.
“Không đúng à?”
“ A ưm, ưm…”
Cô chỉ mấp máy môi, chẳng còn tâm trí trả lời.
Mỗi lần hột le bị kích thích, cô kẹp chặt hông hắn bằng đầu gối, rên rỉ khe khẽ.
Khi hột le chạm vào khe dưới đầu hắn như hôn nhau, vài giọt chất lỏng rỉ ra.
Thật đấy, còn chưa đâm vào.
Chỉ cọ thôi mà đã sướng chết đi được.
Phần nhạy cảm nhất của cả hai chạm nhau, lướt qua, hắn muốn phát điên. Chỗ tiếp xúc nóng như bốc lửa.
Chết tiệt, sắp ra rồi.
Xấu hổ thật, chưa kịp đâm mà cọ vài cái đã muốn bắn. Hắn nghiến răng, rút thứ đó ra.
Ướt đến đâu, hắn muốn vừa nhìn vừa nếm.
“Dang chân ra chút đi. Được không?”
“Ư, không…”
Nhưng cô chẳng dễ dãi.
Không muốn ngoan ngoãn mở ra, cô khép gối chặt hơn, khiến hắn sốt ruột.
“Không cho chồng xem thì định cho ai?”
Hắn dịu dàng dỗ, hôn nhẹ lên cổ cô bằng đôi môi ấm nóng.
“Ư, không… đã bảo không mà.”
“Haa, Izi. Làm ơn đi.”
Lại định giết hắn kiểu này nữa sao? Hắn nài nỉ.
“Cho ta xem cái đó chút thôi. Ta van xin thế này mà.”
“Nhảm nhí, ư… đừng nói nữa.”
“Ta chỉ mở chút thôi. Có thứ cần kiểm tra mà.”
“Dối trá. Chỗ đó thì kiểm tra gì chứ…”
Hắn định cho cô thứ tuyệt vời mà cô cứ làm giá thế này.
Nhưng chẳng sao.
Hắn hỏi chỉ là phép lịch sự, chứ chẳng định đợi cô tự mở.
Theo hợp đồng hôn nhân nhà Waldeck, chỉ cần báo trước là đủ.
Hắn nâng mông cô lên, tự nhiên chân bung ra, để lộ chỗ đó rõ mồn một. Nước lấp lánh phủ đầy, như trái cây ngâm siro đường.
Màu sắc thật mê hoặc. Chỉ cọ thôi mà đã hừng hực, các nếp gấp đỏ ửng lên vì xung huyết.
Trông ngon lành đến mức hắn nuốt nước miếng, rồi không bỏ lỡ cơ hội, vùi mặt ngay vào giữa hai chân cô.
“Ức, a!”
Chụt, vừa ngậm hột le mút mạnh, cô giật nảy mông, thở hổn hển. Chất lỏng trào ra như tiểu dầm, làm ướt đẫm cằm hắn.
Sợ tuột mất, hắn há to miệng áp sát hơn, thưởng thức vị ngọt đậm đà tràn vào.
Đúng là đồ tinh ranh. Dám kề dao vào động mạch chồng mà hứng lên thế này.
Chẳng phải sở thích bình thường. Đến mức này thì chẳng rõ ai biến thái hơn ai.
Dù sao hắn cũng đâu khá hơn — bảo giết mà còn cương lên thế này.
Càng quấn quýt, hắn càng chắc chắn mình và cô là trời sinh một cặp.
Chụt. Ngậm một ngụm chất lỏng, hắn chậm rãi đảo lưỡi trong miệng thưởng thức.
Hương vị thiên đường không phải bánh ngọt, mà là đây. Hắn nghĩ vậy.
“Haa, thấy chưa. Chỗ này cũng ngọt như mật đấy.”