[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 126

Chương 126
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Để bắt đầu một nụ hôn thực thụ, hắn kéo gáy cô vào lòng, nhưng quyền chủ động đã nằm trong tay Daisy — người đang ngồi trên hắn. Cô vẫn che mắt chồng mình, chỉ cho phép những nụ hôn ngắn ngủi, ngắt quãng.
Nụ hôn không bao giờ được đậm sâu.
Maxim thích ngậm trọn môi vợ, dùng lưỡi lùa vào miệng cô, chậm rãi thưởng thức. Nhưng mỗi khi hắn định làm thế, cô lại khéo léo rời ra đúng lúc.
Chụt, chụt. Âm thanh ướt át vang vọng bên tai. Thời gian trôi qua, người sốt ruột lại là Maxim.
Mỗi lần môi chạm nhau rồi rời ra, hơi thở nóng hổi phả vào không khí, cơ thể hắn như bốc cháy. Thứ đã căng đầy đến đau nhức dưới quần gần như sắp xé toạc vải mà chui ra.
Không được hôn sâu, đành chịu vậy.
Bàn tay hắn lén lút luồn vào váy cô, trườn lên đùi cô.
Đó là bản năng sinh tồn.
Chạm vào làn da mềm mại, đầu óc hắn càng thêm mụ mị. Chỉ cần đi xa thêm chút nữa, hắn sẽ được như ý muốn…
Bốp!
Nhưng làm sao được. Tay vừa chạm đến mép quần lót đã bị cô thẳng tay đánh vào mu bàn tay.
“Tay ngài bẩn thật đấy.”
“Xin lỗi.”
Dẫu xin lỗi, hắn cũng chẳng làm gì được. Đúng là thói quen của tay.
Như cách tháo móc áo lót sau lưng, kéo quần lót xuống cũng là bản năng đã thấm vào người hắn.
“Haa, Izi…”
“Suỵt.”
Cô đặt môi lên môi hắn, ngăn không cho hắn tiếp tục nói mấy lời nhảm nhí.
Lúc đầu che mắt hắn, cô thấy hành động ấy khá đáng yêu, nhưng giờ đây, những nụ hôn ngắn ngủi không thể kéo dài khiến hắn phát điên vì thèm khát.
Thứ hắn muốn giờ phút này không gì khác ngoài đôi môi ấy.
Dẫu cố ngậm trọn nó như mọi khi, cô chỉ đẩy xương quai xanh ra, khéo léo né tránh.
“…Làm ơn.”
“Muốn xin thì ngoan ngoãn chút đi.”
Nếu không nghe lời, có vẻ cô sẽ cướp luôn cả những nụ hôn ngắn này. Ngay cả chút môi chạm môi hiếm hoi cũng ngừng lại.
Ha, chết tiệt. Dù chỉ là chút ít để cầm hơi cũng còn hơn. Maxim đành im lặng. Hắn cảm thấy bị vợ bóp nghẹt còn tàn nhẫn hơn cả chết.
“Đúng rồi.”
Vì ngoan ngoãn, cô ban thưởng một nụ hôn thoáng qua.
Giờ hắn mới thấy mình sống lại. Như kẻ lạc giữa sa mạc tìm thấy ốc đảo, Maxim ngấu nghiến nhận lấy.
“Xin lỗi, nhưng cách của em khó đoán lắm. Vì nó được làm riêng đấy.”
“Ý gì vậy?”
Chụt.
“Như này.”
Môi vừa chạm rồi rời đi, một cảm giác lạnh lẽo lại lướt qua gáy hắn. Chỉ cần động đậy, thứ đó sẽ đâm trúng điểm yếu.
“Em nhắm đúng tử huyệt của đối phương.”
Lại bị lừa giữa lúc mất cảnh giác. Hắn cười nhạt. Chỉ vì một nụ hôn ba giây mà hắn không giữ nổi tinh thần.
“Ta hoàn toàn đồng ý. So với súng… ta cũng thích cận chiến thế này hơn.”
“Im đi mà tận hưởng đi chứ.”
Thật sự, so sánh với súng là xúc phạm. Không như mọi khi cô để mặc hắn muốn làm gì thì làm, giờ cô chỉ ban phát đúng mức cô muốn, khiến hắn khát cháy cổ họng.
“Đâm luôn đi.”
Thà cô giết hắn ngay còn hơn. Chết vì khao khát thế này thì quá khổ.
“Rồi hôn ta đến khi ngừng thở thì sao?”
“Ý ngài là khoái lạc thoáng qua quan trọng hơn mạng sống?”
“Ừm. Kết thúc đời bằng một nụ hôn trước khi chết cũng không tệ. Em nghĩ sao?”
“…”
“Ưm?”
Dẫu hỏi lại, cô chẳng buồn đáp, như thể chẳng đáng để trả lời.
“Lúc ta tắt thở, em hãy nuốt luôn hơi thở đó. Đó mới là cái chết hoàn hảo.”
“Em từ chối.”
“Chết tiệt. Em định hành chết ta à?”
Hắn nghiến răng hỏi.
“Ai biết được. Không phải lỗi của em.”
“Ý gì vậy?”
“Em bảo rồi, cách của em là làm riêng. Tất cả là tại ngài, Max.”
Học nhanh thật. Đổ lỗi cho đối phương để thao túng họ.
Chính là chiêu Maxim hay dùng với người khác.
“Ngài sống được bao nhiêu phút nữa là tùy ngài từ giờ thôi.”
“Haa…”
Điên mất thôi.
Biết vậy đã chẳng đeo cái còng chết tiệt này.
Tự chuốc họa vào thân. Giờ hắn mới hối hận vì trò đùa trẻ con của mình.
Tay bị trói, mắt bị che, hắn chẳng biết làm gì. Đứng phắt dậy mà bị đâm cổ thì cũng chẳng sao, nhưng nếu cô giận mà cắt luôn mấy nụ hôn ngắn này thì toi.
Từng bước một thôi.
Vì xúc phạm Chúa mà cô đang nổi giận, nên muốn hôn — à không, muốn ‘làm lành’ với vợ yêu, phải dỗ ngọt đã.
Bày trò mồm mép chẳng khó. Với hắn nó dễ như thở. Mà vợ hắn lại hay bị mấy lời xảo trá ấy dụ.
Đầu tiên là lấy lại tầm nhìn. Hắn biết rõ cô yếu đuối trước ánh mắt của chồng mình. Quyết tâm xong, hắn giả bộ tử tế hỏi.
“Izi, tay em không mỏi à? Ta tháo còng cho nhé.”
Tháo còng thì cô phải bỏ tay khỏi mắt hắn, mà không thì tay tự do cũng đủ để hắn phản công.
“Không sao. Chút bất lợi này chẳng nhằm nhò gì với em.”
“Ta xót lắm. Đối phó với thằng khốn như ta đã đủ mệt rồi mà.”
“Đừng dùng trò rẻ tiền. Nghĩ em không biết ngài muốn lấy lại tầm nhìn à?”
Bị lộ rồi. Quả nhiên chẳng dễ đối phó.
Cô gái ngây thơ ngày nào, dễ bị lừa bởi mấy lời nhảm giờ đâu mất rồi? Giờ cô nhìn thấu cả trò mèo của hắn.
“Em bảo ta sẽ muốn cầu nguyện, hóa ra là thế này à?”
“Hừm.”
Đúng rồi nhỉ. Cô chỉ cười thay vì đáp.
“Thiệt thòi quá. Ta rõ ràng vừa cầu nguyện mà. Cho ta hôn cái nữa đi.”
“Cầu nguyện gì chứ? Em chẳng nghe thấy gì cả.”
“Có chứ. Rõ ràng ta nói ‘cảm tạ ngài vì đã ban cho con lương thực hằng ngày’ mà.”
“Đó mà là cầu nguyện à? Nhảm nhí thì có.”
Đúng là tín đồ ngoan đạo.
Cô nghiêm khắc với chuyện cầu nguyện đến bất ngờ.
“Thằng khốn nói lời nhảm để cầu nguyện thì có gì lạ đâu chứ?”
“Không phải vậy, là vấn đề thái độ. Ngài còn chửi thề nữa. ‘Chết tiệt, Chúa ơi’ thái độ quá bất kính.”
“Ta thừa nhận miệng mồm xất xược thật, nhưng đó chỉ là câu cảm thán thôi. Xuất thân dưới đáy nên cứ hứng lên là chửi. Dù sao thì xin lỗi nhé.”
Chỉ vì quá hứng mà lỡ lời thôi, ai ngờ lại thành điểm yếu. Chẳng phải cầu nguyện là dâng lên từ trái tim sao? Hắn thấy oan, nhưng chẳng phải lúc để cãi.
“Izi, làm ơn…”
Hắn lại nài nỉ.
“Bỏ qua câu chửi thô lỗ đi, chỉ xét nội dung cầu nguyện thôi được không?”
“Vấn đề chỉ có mỗi lời chửi à? Nội dung cũng có vấn đề. Ngài bảo sẽ ăn tươi nuốt sống vợ mình, gọi đó là cầu nguyện thì quá bậy bạ.”
“Hừ, điên mất thôi.”
Tự tin thái quá để rồi chẳng thấy gì ngoài thất bại.
Hắn vẫn không có niềm tin tôn giáo và chắc chắn sau này cũng không, nhưng nếu biết phải cầu xin vợ để được hôn, có lẽ hắn đã chuẩn bị câu trả lời ngoan đạo hơn.
Chỉ cần được thoải mái nếm đôi môi ngọt ngào ấy, hắn sẵn sàng bán cả linh hồn. Chắc vợ hắn định từ từ giết chết hắn kiểu này đây.
“Được rồi, ta sẽ làm theo em hết, chỉ cần em nói. Được không?”
Hắn cầu khẩn và cô đáp lại bằng cách đè môi mềm mại xuống, chặn đứng hơi thở hổn hển của hắn.
“Trước tiên là cầu nguyện sám hối. Đừng đùa, không thì tiêu đấy.”
“Chúa ơi, con xin lỗi. Con sẽ không nói ‘chết tiệt’ nữa.”
Cô khẽ cười khúc khích. Hài hước thật, nhưng ít ra cũng mở được một chốt.
“Tiếp đi.”
“Xin tha thứ cho lời lẽ đồi bại của con về vợ con, và xin thương xót nhìn đến con thú tội nghiệp này.”
Có vẻ hài lòng, cô bỏ tay khỏi mắt hắn.
Tầm nhìn tối tăm sáng rõ, và nữ hoàng hiện ra.
Cô nhìn xuống với vẻ kiêu sa.
Chói mắt. Trong khoảnh khắc, hắn tưởng như thấy hào quang tỏa ra, dù có thể chỉ là ảo giác.
Người vợ cứu hắn khỏi vực thẳm khao khát, dẫn hắn đến cực lạc, thì phải là nữ thần chứ gì nữa.
“Ta đứng dậy được không? Em thấy đấy.”
Hắn cọ phần căng cứng nặng nề giữa hai chân cô.
“Bị em đè thế này, chỗ đó đau muốn nổ tung rồi.”
“…”
“Sắp ra mất. Lỡ không kìm được mà bắn ra thì toi, xin lỗi nhé.”
Có lẽ đồng cảm với tình huống khẩn cấp, cô đỡ hắn dậy.
Xin lỗi xong, giờ đến lúc ca ngợi vẻ đẹp của cô.
“Còn chưa hết đâu. Tiếp được không?”
“Nếu là cầu nguyện chân thành thì bao nhiêu cũng được.”
“Ta sẽ không dám dùng vợ ta, Daisy von Waldeck, đẹp đẽ và thánh thiện làm đối tượng cầu nguyện trước bữa ăn nữa.”
Đó là thật lòng.
“Dẫu đôi môi nàng ngọt ngào, bầu ngực căng mọng và nơi dưới kia chảy mật ong tràn đầy dinh dưỡng.”
Cũng là thật lòng.
Hết thuốc chữa rồi.
Ánh mắt của Daisy đang nói như vậy.