[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 125

Chương 125
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chỉ cần bóp cò, người đàn ông này sẽ chết.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, đầu ngón tay cô run rẩy, một cảm giác choáng váng trào dâng.
Cướp đi sinh mạng, không do dự trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
Đó là câu nói cô nghe đến mòn tai khi học cách giết người, và Daisy luôn tuân thủ quy tắc đó một cách nghiêm ngặt. Nhưng lần đầu tiên, cô chần chừ.
Tại sao? Vì yêu hắn sao?
Không, chính xác hơn là vì một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả bằng lời.
Cô yêu Maxim, điều đó là thật. Vì thế, ý nghĩ giết hắn khiến cô sợ hãi. Cướp đi hơi thở của hắn, nghĩ đến những gì còn lại sau đó, dạ dày cô quặn thắt.
Nhưng giờ phút này không phải vậy. Là sự bối rối trước sự thiếu vắng điều lẽ ra phải tồn tại ở đối phương.
Đó là nỗi sợ.
Sinh vật sống đương nhiên phải sợ chết. Ít nhất, mọi mục tiêu của mật danh Easy đều như vậy.
Nhưng kỳ lạ thay, người đàn ông cuối cùng trở thành mục tiêu của cô lại bình thản dù họng súng kề trán. Trong mắt hắn không hề có chút dao động.
Tự tay trao quyền định đoạt mạng sống, vậy mà hắn trông chẳng hề bận tâm.
“…Kỳ lạ thật.”
Lời nói buột ra như bị mê hoặc.
Kỳ lạ.
Không bình thường. Kỳ lạ.
“Nguyện vọng gì mà thế chứ.”
Không ai tỉnh táo lại nói được điều đó.
Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Từ đầu đã vậy, và có lẽ mãi mãi cô cũng không hiểu được hắn.
Liệu hắn đã nhận ra thân phận của cô? Không, không thể nào.
Dù có thế, cũng chẳng phải bình thường.
Nếu biết thân phận cô, sao hắn không xử lý mà lại để mọi chuyện thế này?
“Ta yêu em, Izi.”
Người nói lời yêu đầu tiên là Maxim. Hắn bảo chồng yêu vợ là điều hiển nhiên.
Và hắn nói sẽ lặp lại điều hiển nhiên ấy bao nhiêu lần cũng được cho đến khi cô chán thì thôi.
Chồng của Daisy von Waldeck là một người đàn ông dịu dàng như thế.
“Dù em là ai, không, chính vì là em… ta yêu em.”
Còn cô, ngay từ đầu đã biết hắn là mục tiêu. Vậy mà vẫn không thể ngăn mình yêu hắn.
Ngốc nghếch làm sao.
Vợ của Maxim von Waldeck là một kẻ ngu xuẩn như thế.
[Dù em là ai, không, chính vì là em… ta yêu em.]
Đối với cô của lúc ấy, hắn đã đáp lại bằng cùng một câu nói.
Liệu biết thân phận cô, hắn vẫn có thể nói vậy không?
Vì yêu sao? Dù phải phản bội mọi niềm tin hắn từng sống?
Dù nghĩ thế nào, đó cũng chỉ là chuyện trong cổ tích.
Tin vào lời đường mật ấy là quá ngây thơ, bởi hoàn cảnh của cô và hắn khác nhau một trời một vực.
Dẫu có yêu, đó vẫn là thứ tình yêu chưa chín. Sự hấp dẫn đôi bên thì không thể chối bỏ, nhưng để khắc lên đó chữ ‘tin tưởng’, họ cần thời gian bên nhau dày dặn hơn.
Hắn là kẻ nói lời vô nghĩa như cơm bữa, vậy mà cô lại không thể bỏ ngoài tai, tự ghét chính mình vì điều đó.
Đầu óc cô rối bời bởi những suy nghĩ chưa kịp sắp xếp.
“Ngài tin em nên mới thế này, hay thật sự chết cũng chẳng sao với ngài?”
“Cả hai.”
Không thể nào. Hai câu trả lời đối lập nhau, không thể cùng tồn tại.
“Em không thích.”
Và câu đáp của cô rõ ràng.
“Sao vậy?”
“Vì khó chịu, nên đừng đùa kiểu đó nữa.”
“Không phải đùa. Ta luôn nghĩ về cái chết.”
Đôi mắt hắn sâu thẳm hơn.
Ánh nhìn giao nhau trong không trung như siết chặt hơi thở. Cô ngừng thở một thoáng.
“Ta đã chứng kiến quá nhiều cái chết. Đồng đội trúng đạn mà chết, ta cũng bắn chết kẻ thù. Mỗi trận chiến đều phải trải qua điều đó. Ta không nghĩ mình là ngoại lệ. Tự cho mình đặc biệt thì quá kiêu ngạo.”
“…”
“Có thể ngày mai ta sẽ chết. Làm sao không nghĩ được chứ? Cái chết nào là hạnh phúc nhất?”
Chiến trường đẫm máu là nơi gần cái chết nhất.
Maxim từng là lính, trước đó là lính đánh thuê. Hầu hết cuộc đời hắn gắn liền với chiến trường, nên hẳn hắn đã thấy nhiều cái chết hơn ai hết.
“Anh hùng cứu quốc, chiến binh hy sinh vì nghĩa. Nói thật, toàn lời nhảm nhí. Ta chẳng bao giờ định chết vì đất nước. Chỉ là ta ghét thua hơn chết, nên đã thắng.”
Hóa ra đánh giá của thế gian và sự thật về hắn hoàn toàn khác biệt.
“Với em thì ta chẳng thể thắng, mà thua hoàn toàn cũng chẳng sao. Nghe sến sẩm và cũ rích thật, nhưng nghĩ mãi, người duy nhất ta sẵn sàng đánh cược cả mạng sống chỉ có vợ ta thôi.”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Lời sến sẩm, cũ rích ấy khiến tim cô đập loạn và cô tự ghê tởm chính mình vì điều đó.
“Khi giết ai đó, ta luôn nhìn vào mắt họ.”
“Ý gì vậy…?”
“Nên nếu em giết ta, hãy nhìn vào mắt ta nhé.”
Tay hắn siết chặt hơn quanh tay cô đang cầm súng.
Dù tự kề súng vào trán mình.
Ánh mắt Maxim vẫn nhắm thẳng vào cô. Cô như bị kẹt cứng, chẳng khác kẻ bị chĩa súng dưới cằm.
“Đừng sợ. Em thích mắt ta mà, đúng không?”
Đúng, cô thích. Dù luôn muốn tránh, nhưng lại chẳng thể dứt mắt ra.
Khi nhìn vào mắt hắn, cảm giác như soi gương khiến cô kinh ngạc, bởi đôi khi hắn dường như nhìn thấu lòng cô.
“Nếu người cuối cùng ta thấy trước khi chết là em, vậy là tốt rồi.”
Không chút dấu vết của sự đùa cợt. Đây không phải trò đùa, mà là thật lòng.
Cô trầm ngâm một lúc, rồi khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
“Vậy chết dưới tay em là nguyện vọng của ngài sao?”
“Ừm.”
“Được thôi. Vậy thì không cần thứ này.”
Cô buông tay khỏi khẩu súng lục, khiến mắt hắn mở to.
“Mỗi người có sở thích riêng mà. Em không thích làm vỡ đầu người.”
“Sao vậy?”
“Vì đẹp quá, đập vỡ thì tiếc lắm. Nên em không dùng súng.”
Cô nhẹ vuốt tóc hắn, rồi tự nhiên giật lại khẩu súng, cất gọn vào dây đeo dưới váy.
“Thành thật đi, Max thích kiểm soát mọi thứ đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến hắn khẽ cười.
“Con người vốn ích kỷ. Ai mà không thích làm theo ý mình chứ?”
“Đúng thế, nhưng ngài thì bệnh hoạn quá mức.”
“Ví dụ?”
“Dùng súng, nhìn vào mắt, chĩa vào trán, bắn.”
Cô làm hình khẩu súng bằng ngón tay, chĩa vào trán hắn, khiến cặp lông mày gọn gàng của hắn khẽ giật.
“Ngay cả cách chết ngài cũng vừa cố kiểm soát. Đây là cách của ngài, là điều ngài mong muốn.”
“Đúng vậy. Không chỉ thế, còn…”
Hắn ngẩng đầu, nhẹ cắn ngón trỏ của cô bằng răng cửa, đáp.
“…Ta cũng thích ngậm họng súng trong miệng.”
Sở thích đơn giản ghê.
Với một cựu sát thủ như cô, đó là cách dễ nhất, đơn giản nhất, nhưng cũng tàn nhẫn nhất.
“Chọn cách chết đã là kiêu ngạo rồi.”
“Vậy là không được sao?”
“Ừm, trừ phi tự sát, chứ bình thường không ai làm thế được.”
Mục tiêu vốn chẳng có quyền chọn lựa. Họ đón cái chết theo hoàn cảnh ngày đó.
Dù là chồng cô cũng không ngoại lệ.
“Ừm, em hiểu đó là bệnh nghề nghiệp. Ngài là chỉ huy, kiểm soát và ra lệnh là chuyện thường ngày.”
“Đúng thế.”
Có vẻ hợp lý, hắn chậm rãi gật đầu đồng tình.
“Nhưng em sống đến giờ mới thấy, trên đời có quá nhiều thứ không thể kiểm soát. Sơ Sophia từng nói, đó chính là lý do Chúa tồn tại.”
“Ta xin lỗi vì chen vào lời kinh thánh, nhưng ta không tin Chúa.”
“Sao vậy?”
“Vì gã đó chưa bao giờ đứng về phía ta.”
Giọng hắn đã đầy vẻ bất tín, gần như báng bổ.
“Ừm, không sao. Bên này cũng chẳng cần đâu, giống nhau cả thôi.”
Không hài lòng với câu trả lời thờ ơ, cô chu môi.
Hắn biết chẳng hay ho gì khi để một người vợ ngoan đạo thấy mình xúc phạm thánh thần.
Nhưng biết làm sao? Giả vờ tin Chúa thì dễ, nhưng hắn không muốn dối người vợ duy nhất của mình.
“Vậy à. Nhưng không sao chứ? Rồi ngài sẽ muốn cầu nguyện thôi.”
“Không đời nào.”
“Cược không?”
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã kê chăn dưới đầu hắn thay vì đùi mình, rồi nhanh nhẹn trèo lên người hắn. Dẫu tay vẫn bị còng, cô chẳng chút do dự.
“Em làm gì vậy?”
“Thực hiện nguyện vọng của chồng.”
Cô cười rạng rỡ.
“Xin lỗi, nhưng thứ ta muốn không phải thế.”
Chưa kịp định thần, bàn tay bị còng của Maxim đã bị kéo mạnh, che đi đôi mắt hắn.
Rồi một giọng nói dịu dàng thì thầm bên tai hắn.
“Em sẽ tuyệt đối không để ngài nhìn thấy mắt em đâu.”
Hắn nuốt khan, cổ họng trồi lên tụt xuống khi bị cô chế ngự hoàn toàn.
“Sao vậy?”
“Để ngài phải tưởng tượng. Giờ em đang có ánh mắt thế nào? Ngài sẽ phát điên vì tò mò.”
Trong lúc hắn phân tâm vì cuộc trò chuyện, cô đã dùng cây trâm giấu sẵn kề vào cổ hắn.
“Em thích dùng cái này hơn súng.”
Rồi cô lướt đầu nhọn dọc theo đường cổ thon dài của hắn.
“Hình như ngài sơ hở rồi.”
“Nói di ngôn đi.”
Trước câu trả lời dứt khoát, hắn khẽ cười.
Dù cô cố ý làm động tác thừa thãi, hắn biết cô vẫn nhắm chính xác động mạch cảnh.
“Ta yêu em, Izi.”
Thốt lên lời cuối, hắn nhắm chặt mắt đã bị che.
Cô cúi xuống gần hắn.
“Đếm đến ba đi.”
Nếu em ra lệnh, ta sẽ làm bất cứ điều gì.
Ba, hai, một.
Khoảnh khắc ấy, thứ đâm vào Maxim không phải kim loại sắc nhọn, mà là hơi thở.
Chạm, môi họ lại dính chặt rồi rời ra.
“Chết tiệt, Chúa ơi.”
Hắn thở hổn hển, buông lời cảm thán thô tục.
“Ngày hôm nay, con lại cảm tạ ngài vì đã ban cho con lương thực hằng ngày.”
Như một kẻ đang chịu cơn khát không thể chịu đựng nổi, hắn tham lam kéo lấy đôi môi của Daisy và ngấu nghiến chiếm đoạt.