[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 124

Chương 124
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cầu hôn vợ mình ư? Về mặt logic thì chẳng có nghĩa lý gì.
Maxim vừa trêu đùa nghịch ngợm, vừa mang ánh mắt nghiêm túc hơn bất cứ ai. Thật sự, nghĩ mãi cô vẫn thấy hắn là một gã kỳ lạ.
“Nếu em từ chối thì sao?”
“Từ chối là không được. Em đã hứa là sẽ đồng ý mà.”
“Nhưng lòng người có thể thay đổi bất cứ lúc nào chứ.”
“Vậy sao.”
“Ừm.”
“Vậy thì ta sẽ cầu hôn đến khi nào lòng em đổi ý mà đồng ý mới thôi.”
Đúng là chẳng bao giờ chịu thua một cách dễ dàng.
Có lẽ vì thế mà hắn trông thật đáng yêu. Cô chợt muốn trêu hắn một chút.
“Em muốn cưới ta không, Izi?”
“Không muốn.”
“Sao thế?”
“Vì cách cầu hôn của ngài kiêu ngạo quá.”
“Được thôi. Vậy ta sẽ làm lại một cách trang trọng.”
Nụ cười trên mặt Maxim vụt tắt.
“Daisy von Waldeck, em hãy cưới ta nhé.”
Cô nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong mắt hắn. Đó là một thói quen của Daisy.
“Ưm?”
Cô cố tình không trả lời, khiến hắn sốt ruột hỏi lại.
Không hiểu sao, cô muốn hắn phải cầu xin thêm nữa.
“Xin em.”
Và rồi, như thể đọc được lòng cô, hắn lại làm đúng ý cô muốn một cách kỳ diệu.
“Càng nghĩ càng thấy lạ. Chúng ta đã cưới rồi mà. Cưới rồi còn cầu hôn nữa làm gì?”
“Vui mà. Nếu em muốn, ta sẵn sàng bao nhiêu lần cũng được.”
Hắn nói những điều vô lý, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc lạ thường. Và lý do của hắn hóa ra rất cụ thể.
“Ta nghĩ lại thì hình như chưa từng cầu hôn em tử tế. Người ta bảo với phụ nữ, những điều nhỏ nhặt như thế lại quan trọng, khắc sâu trong ký ức.”
Đã cưới nhưng chưa từng cầu hôn.
Đó là lý do hắn đưa ra. Nghe xong, cô thấy có phần nào đó thuyết phục.
“Ừm, cũng đúng. Hơn nữa, lễ cưới của chúng ta đúng là tệ nhất trong các loại tệ.”
“Sao lại tệ nhất? Vì ta đến muộn à?”
“Không.”
“Vậy thì sao?”
Maxim nhướn mày, mắt tròn xoe ngạc nhiên.
Hắn thật sự không biết lý do sao?
Hành động kỳ quặc khiến cô dâu và cả khách mời kinh hoàng, vậy mà hắn còn hỏi? Cô thấy ngớ ngẩn thay.
“Thôi, chuyện qua rồi.”
“Nói đi. Mọi thứ về em, ta đều muốn nghe không sót chút nào. Được không?”
Không phải trẻ con mà. Hắn cứ nằng nặc hỏi như thể sốt sắng lắm.
“Ta xin lỗi vì chậm hiểu. Ta không cố ý đâu, nên em giải thích từng chút một cho ta nhé.”
“…”
“Ta nhờ em thế này đấy. Khi có gì thắc mắc, ta thường không ngủ được.”
Không ngủ được thì làm sao đây? Cô đành rộng lượng giải thích.
“Đầu tiên, ngài hôn thề quá đậm. Còn cho cả lưỡi vào nữa.”
“À… đó là vì ta quá vui. Xin lỗi nhé. Em nghĩ rằng ta rất nghiêm túc với lời thề đó và bỏ qua được không?”
Hôm trở về, hắn cũng từng hỏi câu tương tự. Nhưng lần này, câu trả lời lại hoàn toàn khác.
“Sao ngài thay đổi lời giải thích vậy?”
“Vì em nói mà. Lòng người có thể thay đổi bất cứ lúc nào.”
“Chuyện đó khác chuyện này. Đây không phải thay đổi, mà là nói dối. Lúc trước ngài bảo học hôn từ sách cơ mà.”
“Thấy em hoảng quá nên ta bịa đại thôi. Không ngờ em tin thật à?”
Hắn cười khúc khích. Sao có thể trơ trẽn thế chứ?
Không, là cô quá ngây thơ thì đúng hơn.
Hôn kiểu đó mà bảo học từ sách thì quá điêu luyện. Tin hắn đúng là ngu ngốc.
“Vui mà hôn đậm thế sao?”
“Ừm.”
Lời khẳng định thật hoang đường.
“Ta muốn làm chuyện khác cơ, nhưng vì giữ thể diện xã hội cho em nên mới dừng ở nụ hôn. Chứ đâu thể lột đồ em ra rồi làm ngay đó được.”
Và hắn còn thô tục hơn cả tưởng tượng nữa.
Nghĩ đến cảnh làm tình trước mặt khách mời trong lễ cưới, cô thấy đầu óc quay cuồng.
Dù là chuyện không tưởng, nhưng với Maxim, cô lại lo hắn có thể làm thật.
Nghĩ lại thì ngay ở ban công nhà hát, hắn cũng từng bùng cháy cơ mà. Đúng là gã điên. Nhưng lỗi không chỉ có thế.
“Rồi ngài còn để nó dựng lên nữa.”
“Nhìn rõ thế sao?”
“Chứ còn gì nữa… sao mà không rõ được?”
Ngay từ đầu đã chẳng phải kích cỡ có thể giấu nổi.
Cô từng trực tiếp cảm nhận, thậm chí Rose cũng từng nhắc đến ‘chồng cô đầy nhiệt huyết’.
Vậy thì chắc chắn ai cũng thấy ‘vật áp đảo’ của chồng cô rồi.
“Hôn em thì nó tự nhiên thế thôi. Ta không kiểm soát được, đó là phản ứng sinh lý mà.”
Ừ, biết rồi. Hỏi làm gì cho ngu thêm. Cô nheo mắt.
“Làm lại đi. Lần này ta không hôn đậm, cũng không để nó dựng lên.”
“Thôi, cưới một lần là đủ. Lần hai thì em xin kiếu.”
“Nghe hợp lý đấy. Ta đồng ý.”
Hắn gật đầu.
“Đã cưới ta một lần thì không được cưới thằng nào khác. Vậy nhé.”
Đành vậy.
Maxim von Waldeck là người chồng duy nhất của Daisy von Waldeck.
Cô nhấm nháp cái chân lý hiển nhiên ấy và khẽ cười.
Dẫu lễ cưới là thảm họa, cô vẫn khá hài lòng với gã chồng biến thái của mình.
Chiếc nhẫn hoa này cũng vậy. Do chính tay chồng làm, lại là món đồ độc nhất trên đời. Cô mỉm cười vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.
“À… Max, dạo này ngài bận lắm đúng không?”
“Sao thế?”
“Vì em ít được gặp ngài quá.”
Chỉ còn một tuần.
Mọi chuyện sẽ kết thúc, và cô biết mình không thể ở bên hắn mãi.
Nghĩ đến đó, lòng cô chợt buồn.
Phải chi cô nhận ra tình cảm sớm hơn. Liệu mọi thứ có khác không?
Có thể yêu thương hắn nhiều hơn, bày tỏ nhiều hơn không?
Nghĩ lại cũng chẳng thay đổi được gì. Từ đầu, đây đã là mối quan hệ sai lầm không nên gắn kết.
“Vậy nên em giận à?”
Cô không định để lộ, nhưng có lẽ vô tình đã tỏ ra ủ rũ. Cô cố kéo khóe môi lên.
“Không, không giận… chỉ là…”
“Thấy tủi thân?”
Hắn tò mò về cảm xúc của cô đến thế sao? Trước vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cô đành giơ cờ trắng.
“Em nhớ ngài thôi. Dù đã ngắm mặt ngài ngủ chán chê, nhưng em muốn nhìn vào mắt ngài mà nói chuyện như thế này.”
Dù hơi ngại ngùng nhưng cô quyết định thành thật.
Dẫu cố tỏ ra tự nhiên, cô vẫn xấu hổ. Những lời chân thành càng nói ra càng đầy ắp, mà cũng càng đau lòng.
“Đây, nhìn cho đã đi. Muốn nói gì thì cứ nói hết ta sẽ nghe.”
Hắn vui vẻ đáp ứng yêu cầu của cô.
Nhìn vào mắt hắn, cô lại càng nghẹn lời.
Khi gương mặt mình in đầy trong đôi mắt xám xanh của hắn, cô có cảm giác như đang soi gương.
“Max.”
“Ừm.”
“Bây giờ ngài không còn là Đại công tước nữa… ngài sẽ làm gì khác sao? Ý em không có gì đâu, chỉ là báo chí cứ nhắc mãi, mà ngài chẳng nói gì với em cả.”
“Vậy em tủi thân à?”
“Không, em chỉ tò mò thôi…”
“Xin lỗi, ta thấy không quan trọng nên không kể. Hóa ra lại khiến em thắc mắc.”
“Sao lại không quan trọng chứ?”
Ai mà nói về ngai vàng kiểu tầm thường thế chứ? Cô ngớ người.
“Dù ta có thành gì, ta vẫn là chồng em. Chẳng có gì thay đổi cả.”
“…”
“Nên em không cần lo chuyện làm hoàng hậu hay gì đâu, cũng chẳng cần sợ. Dù sao bản chất mới quan trọng, còn mấy thứ đó chỉ là cái danh thôi.”
Trước đây, cô từng thú nhận không đủ tư cách làm Đại công tước phu nhân.
Một nửa là để ly hôn, nửa còn lại là thật lòng. Có vẻ hắn vẫn nhớ chuyện đó.
“Em trông như đang lo lắng gì đấy.”
“Không có.”
Che giấu mà phủ nhận, liệu có làm hắn nghi ngờ không?
Hắn cười khẩy, rồi nằm phịch xuống đùi cô.
“Biết ta sẽ nằm ì ra đến khi em nói mà vẫn nói dối à.”
Hắn vùi mặt vào bụng cô, lẩm bẩm. Hắn tiến gần hơn đến chỗ đứa bé.
Người ta bảo trẻ trong bụng cũng nghe được giọng cha mẹ.
Nghĩ đến đó, lòng cô chợt ấm áp.
“Ta bị mất ngủ là nỗi lo lớn nhất, nhưng giờ tìm ra cách rồi.”
“Gì thế?”
Hắn lục lọi túi, lấy ra một thứ.
Cạch-.
Hắn đeo nó vào cổ tay trái của cô, rồi đeo cái còn lại vào tay phải mình.
Là còng tay.
“Thế này thì em chạy không nổi đúng không?”
“Ngài điên à?”
“Điên rồi. Giờ em mới biết ta điên sao?”
Hắn thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy em có bắn ta không?”
“Thử không?”
Cô vén váy, lấy khẩu súng lục đeo ở đùi ra.
Đó là khẩu súng phòng thân mà Maxim tặng. Hắn tự nhiên tước lấy nó rồi đặt vào tay bên bị còng.
Nói chính xác thì, tay cầm súng bị chồng lên và nắm chặt lại.
“Bắn đi.”
Giọng hắn không chút do dự.
“Ước nguyện của ta…”
Cạch-. Tiếng lên đạn vang lên, đầu ngón tay cô lạnh toát.
Đó là việc Maxim đã làm.
“…Là được chết dưới tay em, Izi.”