[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 123

Chương 123
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tầm nhìn của cô tràn ngập vòng tay rộng lớn của hắn. Maxim đỡ lấy cô thật chắc chắn, không để cơ thể Daisy — người đang giật mình nuốt nghẹn một hơi — phải chao đảo.
‘Ta về rồi đây’ ư? …Ngay bây giờ sao?
Mới chỉ qua giờ ăn trưa không lâu, vẫn là buổi chiều sớm. Chẳng phải thời điểm để nói về chuyện tan làm.
Hắn về sớm hơn bình thường đã là điều kỳ lạ, vậy mà còn ngang nhiên ôm chặt người vợ của mình ngay trước mặt cha vợ.
Cô biết hắn vốn là người hay có những hành động khác thường, nhưng quả thật, hắn luôn khiến cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“Ngài đến rồi à.”
Hắn quay sang bá tước Therese và chào một cách thờ ơ.
“Vâng, lâu rồi ta không gặp ngài, Đại công tước.”
“Ta không biết ngài sẽ ghé qua.”
“Ta xin lỗi vì đến mà không báo trước. Cũng chẳng phải việc gì quan trọng. Ta đi ngang khu phố sầm uất, bất chợt nhớ đến Daisy nên mua ít đồ ăn vặt cho con bé.”
“Vậy sao.”
Maxim vốn chẳng mấy quan tâm đến người khác, nhưng câu trả lời này nhạt nhẽo đến mức gọi là xã giao cũng thấy ngại.
Cô khẽ xoay người cố thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng càng vùng vẫy, Maxim càng siết chặt hơn khiến cô đành bất lực.
Daisy ngẩng đầu lên, nét mặt thoáng chút lúng túng.
Maxim nhìn thẳng vào mắt cô chẳng chút dao động. Thật ngượng chết đi được. Xem ra hắn định ôm cô mãi, ngay cả khi bá tước Therese còn đứng đó.
“Ngài về luôn sao?”
“Vâng. Ta đang được Daisy tiễn thì ngài đến.”
“Vậy ta cũng nên tiễn ngài một đoạn. Chúc ngài đi đường cẩn thận.”
Giọng điệu tiễn khách của hắn lạnh lùng, khô khan như xử lý công việc.
Nếu bá tước Therese thực sự là cha ruột và quan hệ giữa họ chẳng có vấn đề gì, chắc hẳn ông ta sẽ thấy tủi thân với thái độ này.
Cô từng thoáng nghĩ liệu hắn có nghi ngờ gì không, nhưng ngẫm lại, Maxim đối xử với mọi người — trừ cô — luôn kiểu này. Vậy nên chẳng phải cô bị nghi ngờ hay được đối xử đặc biệt đâu.
“…Những gì cha dặn, con sẽ ghi nhớ. Hẹn gặp lại sau, thưa cha.”
“Ừ, con cũng giữ sức khỏe nhé.”
Bá tước Therese khẽ gật đầu chào Maxim rồi bước ra khỏi dinh thự.
Dẫu ông ta đã rời đi, Maxim vẫn không buông cô ra khỏi vòng tay mình.
“Max, có chuyện gì sao?”
“Không, chẳng có gì cả.”
“Vậy sao ngài về sớm thế này?”
“Ta đã nói rồi mà. Vì ta nhớ em, Izi.”
Maxim nheo mắt cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán tròn đầy của cô.
“Ngài bận lắm mà.”
“Ừm, cũng đúng. Gần đây ta chỉ toàn thấy mặt em lúc ngủ, nên hôm nay cố ý trốn việc một chút.”
“Vậy ổn không? Ngài không nên làm thế đâu!”
Cô tròn mắt ngạc nhiên, còn hắn thì nhìn cô với ánh mắt như muốn nói “dễ thương chết đi được”.
“Ta muốn thì ta làm. Có gì mà không được chứ?”
‘Muốn thì làm’ ư.
Một câu nói đơn giản mà rõ ràng đến lạ. Nếu người khác nói có lẽ nghe như khoác lác, nhưng với Maxim thì không.
Hắn thực sự là người biến điều không thể thành có thể.
‘Liệu vấn đề của em… ngài cũng giải quyết được không?’
Vì thế chăng mà một ý nghĩ vu vơ chợt lướt qua tâm trí cô.
Một mình cô đã thấy bế tắc, huống chi giờ đây cô không còn đơn độc — trong bụng còn mang đứa con của hắn.
Dẫu có phần trơ trẽn, cô không thể phủ nhận rằng mình đang muốn dựa dẫm, muốn tựa vào ai đó.
Nói thẳng ra, nếu hắn quyết tâm giải quyết, hắn sẽ bất chấp mọi cách để làm được.
‘Nếu thân phận của em có bại lộ? Dù vậy… ngài vẫn sẽ giữ em bên mình chứ?’
Hắn từng nói rằng bất kể cô là ai, chính vì là cô nên hắn mới yêu.
Liệu hắn có nghe thấy lời thổ lộ cô lén nói trong đêm khuya, khi tưởng hắn đã ngủ? Bởi hắn cũng từng nói với cô y hệt như vậy.
Cũng như cô, dù biết hắn là mục tiêu cần loại bỏ mà vẫn yêu hắn… liệu hắn có thể làm được điều đó không?
Có thể ngốc nghếch đến vậy không?
Thành thật mà nói, cô vừa hy vọng hắn sẽ như thế, lại vừa mong hắn đừng như vậy.
Hắn sẽ phản ứng ra sao, cô không thể biết chắc, nhưng có một điều rõ ràng là tình cảm cô dành cho hắn.
Vì yêu người đàn ông này, cô không thể nào nhẫn tâm làm tổn thương hắn.
Cuối cùng, không thể trở thành người tốt cũng chẳng thể làm kẻ xấu, cô tự thấy mình thật đáng ghê tởm đến mức không chịu nổi.
“Izi, em muốn làm gì không?”
Maxim chẳng hề hay biết tâm tư cô, đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ.
“Sao thế ạ?”
“Sắp tới ta sẽ bận đến mức không có thời gian để thở. Trước khi thế, ta muốn lấy lòng nữ hoàng của ta một chút, kiếm ít điểm số ấy mà.”
“Ừm…”
“Hôm nay là cơ hội đấy. Đừng thoái thác, nói đi nào.”
Nghĩ lại ngày đầu hắn trở về, hắn cũng từng hỏi cô câu này. Hôm ấy, cô bảo muốn gặp cha…
Nhưng hôm nay, cô thực sự có một mong muốn khác.
“Nếu ngài hứa không cười em thì em sẽ nói.”
“Đương nhiên rồi. Ta từng nói mà, chỉ cần em muốn, ta sẽ làm bất cứ điều gì.”
“Thật không?”
“Thật chứ. Ta từng làm chú chó trung thành của nữ hoàng đây mà. Có gì ta không làm được đâu? Ta còn bảo nếu em muốn ta liếm chân, ta sẽ liếm thật ngon lành nữa. Em quên rồi sao?”
Nói mà không biết ngượng là gì. Cô bất giác bật cười vì thấy nhột.
Thực lòng, cô muốn nói điều này.
Dù có biết em là ai, xin ngài đừng ghét em.
Không, ghét em cũng được, đổ hết lỗi cho em cũng chẳng sao, chỉ xin ngài đừng nghĩ mình ngốc nghếch vì đã yêu em. Cô muốn nói vậy.
“…Đi dã ngoại.”
Nhưng điều thốt ra lại là một mong muốn khác.
Có lẽ vì nó quá giản dị, đôi mắt Maxim thoáng mở to hơn.
“Em muốn đi dã ngoại cùng ngài, Max.”
* * *
Vì là một đề xuất bất chợt, thời gian chuẩn bị hầu như không có.
Thế nhưng chuyến dã ngoại của hai vợ chồng nhà Waldeck lại diễn ra suôn sẻ, cứ như đã được sắp đặt từ trước.
Theo chỉ thị của Maxim, đầu bếp trưởng nhanh chóng chuẩn bị một giỏ đồ ăn đơn giản cho buổi dã ngoại. Các nữ hầu cũng tất bật mang theo tấm thảm chất lượng tốt, vài cuốn sách để đọc, chăn mỏng phủ gối và một chiếc ô che nắng.
Tất cả được hoàn tất trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Daisy thay quần áo.
Cô chọn một chiếc váy liền thoải mái, đôi giày đế thấp, rồi lấy từ tủ đồ thêm một chiếc mũ rộng vành.
Có chút cảm giác hơi quá đà, nhưng cô nghĩ nếu không phải hôm nay thì chẳng còn dịp nào để đội nó.
Người tài xế James đưa hai vợ chồng nhà Waldeck đến một hồ nước yên tĩnh nằm giữa rừng sâu. Xung quanh hồ, những khóm hoa dại không tên trải dài ngút mắt. Trong số đó, chỉ có hoa cúc Daisy là cô nhận ra, nhưng điều ấy chẳng hề gì.
Chúng đều nhỏ nhắn, đáng yêu, chắc hẳn mỗi bông đều mang một cái tên dễ thương tương xứng.
Dù không biết tên, hay thậm chí chẳng ai đặt tên cho chúng, cô vẫn rất thích những bông hoa dại bé nhỏ này.
Mùa giao tế đang vào cao điểm. Thủ đô ngập tràn những con người với đủ mục đích, làm ăn hay hôn sự.
Chưa hết, báo chí ngày nào cũng rộn ràng chuyện kế vị.
Ai nấy đều lao đầu vào tranh thủ cơ hội, chẳng ai rảnh rỗi để giết thời gian một cách vô ích.
Cô lại thấy thích khoảng thời gian vô dụng, thoáng qua này.
Gió núi thoảng qua, mơn man hai má cô.
“Thoải mái thật.”
Ngồi một mình trên tấm thảm, tay cầm cuốn sách, cô hít sâu một hơi.
Không khí rừng trong lành tràn đầy lồng ngực, khiến đầu óc cô như bừng tỉnh.
Ngoài tiếng chim nước ríu rít, chỉ còn lại âm thanh của gió. Dẫu ở ngoài trời, cô lại có cảm giác như đang ở trong một không gian chỉ có hai người.
Biết thế này thì cô đã rủ hắn đi sớm hơn.
“Đây, quà cho em.”
Hắn lúi húi một mình ở đằng xa cả buổi, rồi làm một việc trông thật đáng yêu.
Maxim đưa ra bó hoa cúc tự tay làm, cô mỉm cười rạng rỡ nhận lấy.
“Dễ thương quá.”
“Ta á?”
“Không, bó hoa cơ.”
“Thất vọng thật.”
Cô thấy quen quen, nghĩ lại thì nó giống hệt bó hoa cưới cô nhận ngày hôn lễ.
“Max, bó hoa cưới ngày đó cũng là…?”
“Ừ, tay ta làm đấy.”
Nhìn hắn đúng chuẩn đàn ông lực lưỡng, vậy mà lại có góc tinh tế bất ngờ.
“Đừng bảo vì thế mà ngài đến muộn nhé?”
“Ta xin lỗi. Nhưng nhân vật chính luôn xuất hiện cuối cùng mà, đúng không?”
Maxim thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm. Dù nghĩ thế nào cũng thấy giống bịa chuyện.
Không, ai nghe cũng sẽ bảo đây là lời nói dối. Một người đàn ông tự tay làm hoa cưới cho cô dâu mà đến ngày cưới còn chưa gặp mặt ư?
Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn thấy ngỡ ngàng.
“Ngài không đến, suýt nữa em đòi ly hôn trước cả khi cưới đấy.”
“Xin lỗi mà.”
“May mà bó hoa đẹp nên em bỏ qua, ngài biết không?”
“May thật. Hôm nay em có thích không?”
“Có chứ.”
Trước câu hỏi của Maxim, cô vui vẻ đáp, nụ cười hồn nhiên như trẻ nhỏ.
Hắn — người đàn ông cuối cùng cũng khiến vợ mình cười — trông đắc ý hơn ai hết trên đời.
“Còn một món quà nữa.”
“Gì thế ạ?”
“Nhắm mắt lại một chút đi.”
Lại định làm trò gì nữa đây? Trước sự nài nỉ của hắn, cô đành nhắm mắt.
Hắn nói tặng quà, thế mà lại đi cướp đồ. Cô cảm nhận chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái bị tháo ra. Đó là nhẫn của nữ chủ nhân nhà Waldeck, do thím cô tặng.
“Em thấy như đang bị trộm đồ quý giá ấy. Có phải em tưởng tượng không?”
“Xin lỗi, vì không còn chỗ. Lát ta trả lại.”
Trên ngón tay trống trơn, thay vì chiếc nhẫn đắt giá thì có một thứ khác xuất hiện. Thành thật thì chẳng cần nhìn, cô cũng đoán được nó là gì, bất giác bật cười.
“Em mở mắt được chưa?”
“Được, nhưng phải hứa là đồng ý trước đã.”
Quả nhiên. Khi mở mắt, trên ngón áp út tay trái — nơi chiếc nhẫn nữ chủ nhân từng ngự trị — giờ là một chiếc nhẫn hoa cúc.
Và rồi.
“Cưới ta nhé, Izi.”
Trước mặt cô là Maxim von Waldeck, quỳ một gối, cầu hôn người vợ của chính mình.