[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 122

Chương 122
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Nếu là ‘ngày ấy’ ư?
Chắc chắn ông ta đang nói về nhiệm vụ cuối cùng. Ánh mắt của cô chợt trĩu nặng.
“Sắp tới hoàng gia sẽ tổ chức một lễ hội săn bắn. Có lẽ ngày đó sẽ là thời điểm thích hợp nhất.”
Bá tước Therese quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cô một cách tỉ mỉ. Có điều gì đó gợi lên cảm giác déjà vu*, và khi ngẫm lại, thật khốn kiếp làm sao… đó lại chính là sắc màu cô vẫn luôn bắt gặp trong gương.
*Déjà vu: là một từ mượn tiếng Pháp diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây.
Chỉ còn đúng một tuần cho đến lễ hội săn bắn.
Vào ngày đó, nhiệm vụ của cô — dưới mật danh Easy — là hạ sát mục tiêu, Maxim von Waldeck.
Cô phải giết hắn. Dẫu trong bụng đang mang đứa con của hắn.
Mọi thứ tựa như một bài kiểm tra do thần linh đặt ra, một trò đùa của số phận.
“Ta khuyên cô đừng nên có ý nghĩ nào khác.”
Lời nói nhẹ nhàng ấy có lẽ chính là trọng tâm của ngày hôm nay.
“Xem ra không phải ông đến để giám sát, mà là để đe dọa tôi thì đúng hơn.”
“Đe dọa ư? Cô nói thế làm ta buồn lòng quá. Hãy coi đây là sự quan tâm của một người cha dành cho đứa con gái duy nhất của mình đi.”
“Tôi mệt rồi. Tôi sẽ không gây ra chuyện gì để ông phải lo lắng đâu, vậy nên nếu ông định tiếp tục nói những điều vô lý… thì xin hãy về cho.”
“Easy, ta chỉ mong con được hạnh phúc, với tư cách một người cha. Chỉ vậy thôi.”
Từ nãy đến giờ, hắn cứ liên tục nhắc đến chữ ‘cha’.
Không phải cha ruột mà lại dám. Trên đời này làm gì có người cha nào đẩy con gái mình vào chốn hiểm nguy như vậy chứ? Càng nhìn, cô càng thấy ông ta đạo đức giả đến đáng kinh tởm.
Và ông ta, kẻ ấy, có tư cách gì mà dám nhắc đến hai chữ ‘hạnh phúc’?
Bá tước Therese chính là kẻ đã tìm ra cô khi cô đang ẩn mình trong tu viện, rồi đập tan từng mảnh hạnh phúc nhỏ bé mà cô cố gắng vun đắp.
“Dù sao thì ông cũng không cần lo lắng đâu. Phản bội ư? Dù là tôi đi nữa, tôi vẫn quý mạng sống của mình lắm.”
Cô hiểu rõ cái kết của kẻ phản bội là bị bắn chết — điều cô đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần.
Nói cách khác, nếu cô đổi ý và đứng về phía hắn, thì mục tiêu tiếp theo sẽ là ‘Daisy von Waldeck’.
Đó là quy tắc của tổ chức.
“Nếu chỉ là mạng của cô thì đã tốt.”
“Ý ông là sao?”
Dĩ nhiên, cô biết mạng sống của mình còn gắn liền với sinh mệnh của đứa trẻ trong bụng. Bất giác, cô đưa tay che lấy phần bụng dưới. Một hành động bản năng.
“Nếu danh tính của cô bị bại lộ, liệu tu viện có được yên ổn không?”
“Chẳng lẽ ông định gây hại cho tu viện sao?”
“Không.”
Bá tước Therese đáp gọn lỏn.
“Chắc cô cũng biết rằng tu viện đã nhận tiền tài trợ từ phía ta dưới danh nghĩa ‘Daisy Therese’. Thậm chí, dường như thế vẫn chưa đủ, cô còn tổ chức cả một buổi đấu giá từ thiện để tặng họ một món quà lớn nữa cơ mà.”
Đúng là buổi đấu giá từ thiện lần trước đã thành công, mang về một khoản tiền kha khá cho tu viện.
Cô làm vậy để ngăn Therese dùng vấn đề tài trợ dưới tên ‘Daisy Therese’ làm công cụ ép buộc mình.
Chuyện này từng lên trang nhất các tờ báo tuần, nên trong nội bộ Antica, đó đã là bí mật công khai.
Vì vậy, việc bá tước Therese nhắc đến nó không phải điều gì quá bất ngờ.
Nhưng câu nói tiếp theo của ông ta lại khiến cô không khỏi sững sờ.
“Nếu người ta biết cô là một đặc vụ của phe cách mạng, tu viện tự nhiên sẽ bị gắn mác là tổ chức phản hoàng gia. Bắt đầu từ khoản tiền tài trợ của ‘Daisy Therese’, rồi đến số tiền lớn gần đây dưới danh nghĩa của cô.”
“Không thể nào…”
“Cô cũng biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra với những kẻ liên quan đến tổ chức phản hoàng gia mà.”
Kẻ liên quan đến tổ chức phản hoàng gia sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đó là cách hoàng gia Antica đối phó với các thế lực cách mạng.
‘Dẫu vậy đi nữa, chỉ vì mình mà các sơ và bọn trẻ vô tội phải chịu liên lụy sao?’
Cô từng nghĩ số tiền tài trợ mà Therese đưa chỉ đơn thuần là một chiêu bài để mua chuộc cô cho nhiệm vụ.
Chưa bao giờ cô tưởng tượng được rằng ông ta sẽ dùng nó như một thứ vũ khí để siết chặt cổ họng cô.
“Các sơ biết gì đâu chứ. Tội của họ chỉ là cứu sống một kẻ sắp chết như tôi. Còn bọn trẻ thì khỏi phải nói.”
“…”
“Ta không đe dọa cô. Ta chỉ muốn cô hiểu rõ nhiệm vụ của mình liên quan đến những gì, để cô hành động cho cẩn thận. Chỉ là báo trước thôi.”
Cô cảm giác như bị nhấn chìm trong một đầm lầy. Không đáy, càng vùng vẫy càng lún sâu.
Cô từng nghĩ giúp đỡ tu viện, làm việc thiện, có lẽ… sẽ chuộc lại được phần nào tội lỗi của mình. Một hy vọng hão huyền.
Hơi thở nghẹn lại, đầu óc quay cuồng.
“…Ông cố tình làm vậy đúng không?”
Cô hỏi, giọng hơi khàn đi.
“Ta á?”
“Phải, vì không tin tưởng tôi, nên ông cố tình liên kết mọi thứ từ trước có đúng không?”
“Không đâu, Easy. Không nên hiểu theo cách đó. Nếu ta không tin cô, sao có thể giao phó một việc quan trọng thế này chứ?”
“…”
Ông ta phủ nhận, nhưng nghĩ lại ngay từ đầu, kẻ chủ động đề xuất chuyện tài trợ để ‘dập tắt đám cháy’ cũng chính là Therese — ông trùm của tổ chức.
Nói cách khác, ngay từ đầu ông ta đã định dùng chiêu này.
Sương mù tan đi, những thứ vốn chỉ mơ hồ hiện lên trong tâm trí giờ đây lộ rõ hình hài chân thực.
Để đề phòng bất trắc, ông ta cài cô làm người vợ giả của một gã đàn ông trong vai trò bia đỡ đạn. Khi gã sống sót trở về và nắm quyền, ông ta lại giao cô nhiệm vụ ám sát.
Ông ta giả vờ giúp đỡ, lôi kéo tu viện và bọn trẻ vào để trói chặt cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Vậy mà cô chẳng hề hay biết, vẫn ra sức đóng vai Daisy von Waldeck vì lũ trẻ.
Tu viện là nơi đầu tiên gieo vào lòng cô — một kẻ sinh ra và lớn lên trong tổ chức, chỉ biết đến nhiệm vụ — khái niệm về giấc mơ.
Thế mà chính tay cô sắp sửa đẩy nơi cứu rỗi ấy vào cảnh lầm than, điều mà cô chưa từng nghĩ tới trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Cô ngu ngốc đến mức nào chứ? Phát điên mất thôi.
“Dù sao cô cũng không thể trở thành hoàng hậu của Antica. Dù hắn có yêu cô thật lòng và cố chấp tiến hành thì chuyện này sẽ mãi là cái gai trong đời cô thôi.”
“…”
“Ta nói vậy chỉ vì muốn tốt cho cô. Chỉ là một lời nhắc nhở từ sự lo lắng, đừng hiểu lầm nhé.”
Bá tước Therese mỉm cười dịu dàng.
“Ta đã bảo rằng ta mong cô hạnh phúc hơn ai hết mà.”
…Phải làm sao đây? Mỗi khi tìm lối thoát, cô lại thấy mình bị chặn đứng.
“Easy, cô có biết rằng cô rất giống ta không?”
“Ông… nói gì cơ?”
“Giống lắm. Khi ta giới thiệu cô là con gái ta, chẳng ai cảm thấy điều gì kỳ lạ cả.”
Ông ta không nói sai. Cô vẫn nhớ những lời Rose từng lẩm bẩm như thói quen.
‘Công chúa của Therese’ này, chắc chắn là con gái giấu mặt của ông ta… những lời vô thưởng vô phạt như thế.
“Rose cũng nói vậy. Màu mắt giống nhau, lúc cười thì y như đúc.”
“…”
“Chắc vì thế mà ta thấy cô đặc biệt. Ta muốn cô được cười.”
Cô bật cười khan. Xem ra đã cười theo ý nguyện của người cha giả này rồi.
“Nhưng ta nghĩ chúng ta giống nhau ở chỗ khác, hơn cả vẻ bề ngoài.”
Ánh mắt của cô và bá tước Therese giao nhau, sắc bén như lưỡi dao.
“Chẳng hạn như việc bất chấp mọi thủ đoạn để bảo vệ những người mình trân trọng… đại loại vậy. Với ta, đó là ‘Clean’, và cô cũng là một phần của Clean. Ta có trách nhiệm bảo vệ cô.”
“…”
“Và cô cũng phải bảo vệ gia đình mình. Dù cha ruột cô là ai, với cô, ta là người cha duy nhất. Đừng quên điều đó.”
“Xem ra ông cũng đang sốt ruột nhỉ? Thấy cứ nói mãi không ngừng.”
“Đúng là ta sốt ruột. Vì không muốn mất cô nên lời mới dài dòng như vậy mà.”
Nghe như lời dụ dỗ, nhưng rõ ràng là đe dọa.
Cảm giác áp bức khiến cổ họng nghẹn lại. Càng thở, cô càng thấy như đang chết đuối, buộc cô phải nín thở một lúc.
“Chiếc nhẫn trên tay cô trông hợp thật đấy.”
“…”
Ngay khi cảm nhận ánh mắt của bá tước Therese chạm đến chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, cô siết chặt nắm tay đang run rẩy.
“Hãy nhớ kỹ, con gái của ta. Thứ giả mãi mãi không thể thành thật.”
Ông ta nói rõ từng chữ, như muốn khắc sâu vào lòng cô.
Mật danh Easy mãi mãi không thể trở thành Daisy von Waldeck.
Đó như một lời nguyền giáng xuống cô, người bề ngoài đã hoàn toàn hòa nhập vào nhà Waldeck.
***
Cô lặng lẽ bước qua khu vườn cùng bá tước Therese.
Ở Waldeck có tai mắt khắp nơi. Gần đây còn vừa lật tẩy một gián điệp, nên tình hình càng thêm căng thẳng.
Ngay cả Rose — người hiếm hoi đứng về phía cô — nếu thấy cô có biểu hiện lạ, chắc chắn sẽ tra hỏi xem có chuyện gì.
Nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi.
Vì thế, như một người con gái bình thường tiễn cha, cô giấu đi tâm trạng nặng nề để đưa bá tước ra tận cổng.
Trong suốt quãng đường, bá tước Therese cũng chẳng nói gì thêm. Có lẽ sau khi trút hết những lời cảnh cáo trong phòng tiếp khách, ông ta không muốn kích động cô nữa.
Phải làm sao đây?
Hay là cùng Rose bỏ trốn ngay bây giờ?
Trước khi trở lại Waldeck và đối mặt với bá tước Therese đang chờ sẵn, cô đã định làm vậy.
Nhưng dù có trốn, nếu hoàng gia phát lệnh truy nã… cuối cùng tu viện vẫn sẽ bị gắn mác ‘tổ chức phản hoàng gia’ và bị tiêu diệt. Hơn nữa, Clean chắc chắn vẫn sẽ tìm cách tấn công hắn.
Vậy nên trốn cũng vô ích. Phải đối đầu thôi.
Hay là… hạ sát hắn?
Dẫu trong bụng đang mang đứa con của hắn?
Không, cô không thể. Dù nghe sáo rỗng, nhưng vì yêu hắn nên cô không thể ra tay.
Nghĩ đến việc nếu ngài chết, thím của hắn sẽ cô đơn một mình, cô như muốn phát điên.
Đầu óc rối như tơ vò. Những suy nghĩ chưa kịp sắp xếp tràn ngập, căng trướng đến mức sắp nổ tung.
Không thể làm thế này cũng không thể làm thế kia, chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất mà bước đi.
Bá tước Therese đang sánh vai bên cô bỗng dừng lại.
“…Izi. Ta về rồi đây.”
Nghe giọng trầm thấp, cô ngẩng lên, và ánh mắt lập tức chạm nhau.
Ngay khi nhận ra chủ nhân của ánh mắt ấy, hắn kéo cô vào lòng.
“Ta rất nhớ em.”
Rồi thì thầm bên tai cô những lời ngọt ngào. Bất kể xung quanh có ai hay không, như thể chẳng điều gì quan trọng.