[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 121

Chương 121
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Có thai rồi.”
Bác sĩ vừa đưa ra chẩn đoán, đôi mắt của hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau lập tức mở to.
Nhưng phản ứng của hai người khác hẳn, gần như trái ngược nhau.
Người không che mặt trông hoảng hốt rõ rệt, còn người đội mũ và quấn khăn kín mặt lại bình tĩnh lạ thường.
“Rose.”
Và mẹ của đứa bé là người điềm tĩnh hơn hẳn trong hai người.
“Tình trạng thế nào ạ? Thực ra cô ấy cứ không ăn uống được mãi.”
Đáp lại câu hỏi của người đi cùng, bác sĩ đẩy gọng kính lão trễ xuống mũi lên, liếc nhìn dáng vẻ của sản phụ. Dù gương mặt có phần cứng cỏi, nhưng có lẽ vì ốm nghén mà sắc mặt cô trông nhợt nhạt.
“Nếu ốm nghén nặng, tôi có thể kê thuốc giảm triệu chứng. Cô muốn thế nào?”
Không hiểu sao cả hai đều không đáp. Nhìn ánh mắt, bác sĩ đoán đây là lần đầu mang thai của một sản phụ còn trẻ. Hơn nữa, có vẻ như hoàn cảnh không phải để mang thai. Sau một thoáng do dự, bác sĩ thận trọng mở lời.
“Còn không thì… cô đang nghĩ đến hướng khác sao?”
Người đi cùng có vẻ bất an, tay không ngừng ngọ nguậy, chỉ chăm chăm nhìn sản phụ.
“Thuốc ốm nghén ấy ạ. Nó có ảnh hưởng gì đến em bé không?”
Lại là câu hỏi từ sản phụ. Cô ấy khác hẳn người đi cùng đang hoảng loạn, từ đầu đến cuối vẫn rất điềm tĩnh.
“Không, tất nhiên là không.”
“Vậy xin kê dư ra một chút ạ. Tôi muốn ăn được gì đó.”
“Được. Tôi sẽ chuyển đơn cho dược sĩ, hai người ra ngoài đợi một lát đi nhé.”
Cạch-.
Hai người phụ nữ rời đi, cửa phòng khám đóng lại. Bác sĩ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, rồi gõ nhẹ mấy tờ giấy kê đơn lên bàn, sắp xếp gọn gàng.
“Nhìn là biết cha đứa bé không hay gì.”
Dù sao thì bọn trẻ thời nay. Bác sĩ chẹp lưỡi, lẩm bẩm than phiền.
***
“Cô định làm sao đây?”
Trên đường rời đi sau khi nhận thuốc giảm ốm nghén, Rose vội vã tra hỏi.
Daisy đội mũ và quấn khăn kín mít, chẳng có câu trả lời nào rõ ràng. Thậm chí cô còn không tỏ ra hoảng hốt hay tuyệt vọng.
Ra khỏi con hẻm, Daisy mới tháo mũ, cởi khăn ra. Cảm giác hơi ngột ngạt. Gió mát thổi qua, đầu óc như tỉnh táo hơn.
“Bác sĩ không nhận ra tôi chứ?”
“Giờ là lúc lo chuyện đó sao?”
Rose ngớ ra, hỏi ngược lại. Ngay từ đầu, việc đột ngột đòi đi bệnh viện với bộ dạng che kín đã đáng ngờ rồi.
Dùng tên cô ta để khám, nhận kết quả mang thai mà chẳng chút dao động.
Chắc vì cô đã dự đoán được mình mang thai, nhưng dù vậy, thái độ bình thản đến lạ của cô vẫn thật khó hiểu.
Người mang thai là Daisy, vậy mà kẻ hoảng hốt, luống cuống lại là Rose.
“Trông cô chẳng có vẻ gì là bận tâm cả ấy?”
“Làm sao mà chẳng bận tâm được.”
Đúng thôi. Phải thế chứ.
Rose mang vẻ mặt phức tạp, khẽ nắm vai Daisy.
“Cô ổn không?”
Ổn à? Không, cô không ổn chút nào. Nhưng cô cũng biết rõ, phủ nhận hiện thực chẳng giải quyết được gì.
“Dù sao trốn cũng chẳng tránh được, nên biết rõ rồi còn đối phó chứ. Đúng không?”
Lời nói khá thực tế khiến Rose thoáng im lặng, lòng đầy tâm trạng lẫn lộn.
Rồi như hạ quyết tâm, cô ghé sát tai Daisy.
“Này, bỏ hết đi, trốn luôn không?”
Daisy khẽ nhìn sắc mặt Rose. Hình như không phải đùa, mà là thật lòng.
“Tôi sẽ nghĩ thêm.”
“Nghĩ gì mà nghĩ. Còn cách nào khác sao?”
Dù bị mắng, Daisy chỉ cười nhạt.
Nhìn vậy thôi, chắc trong lòng cô ấy cũng rối lắm. Rose chợt thấy thương cô.
“Cùng trốn đi đâu thật xa, chỗ chẳng ai tìm ra, rồi mở một cái tiệm. Thế nào? Chắc không chết đói đâu.”
“Tiệm gì?”
“Như quán trọ nhỏ ấy. Có bán rượu, có cả nhà hàng. Cả hai ta đều xinh, kiểu gì cũng nổi tiếng. Tha hồ mà hốt tiền.”
“…Chắc vậy.”
Phản ứng thờ ơ khiến Rose nhíu mày.
“Này, giờ là lúc cô kén cá chọn canh à? Không có lý do gì để không làm cả. Để còn nuôi đứa bé chứ.”
“Hả?”
“Cô hỏi thuốc có ảnh hưởng đến bé không còn gì. Đừng bảo định không nuôi đấy nhé?”
Nói về chuyện sinh hay bỏ đứa bé chẳng vui vẻ gì, vì cả Daisy lẫn Rose đều mồ côi.
Nếu lúc ấy mẹ họ chọn phá thai thì giờ họ đã chẳng tồn tại.
“Còn nữa, nó không phải con cô, mà là con tôi. Từ lúc cô mượn tên tôi ở bệnh viện, quyền nuôi nó đã là của tôi rồi. Vậy nên nghe chị đây đi.”
“Cô bảo mơ mở tiệm ở kinh đô, dụ mấy gã giàu có mà?”
“Giờ có con rồi. Phải biết điều chỉnh theo hoàn cảnh chứ. Đời như xúc xắc, có bao giờ theo kế hoạch đâu.”
Dù nói kiểu đó, cô biết Rose đang lo cho mình. Cảm giác ấm lòng, nhưng lại theo hướng khác. Dẫu vậy, không cần Rose phải hy sinh cùng. Cô thấy áp lực, lòng lại thêm rối bời.
“Ừm… nghĩ lại thì tôi kiếm tiền mua trai đẹp cũng không tệ.”
“Điên…”
Trước kế hoạch B đầy tham vọng của Rose, Daisy bất giác bật cười.
“Đừng chửi. Bé nghe đấy.”
“Gì?”
“Không tốt cho thai nhi đâu. Phải chọn lời mà nói chứ.”
Chẳng phải đó không phải là chuyện tôi nên nói sao? Daisy ngẩn ra, cười khẩy.
Thai nhi sao? Liệu có nuôi tốt được không? Chẳng có ký ức về mẹ, cô không biết làm mẹ tốt thế nào. Dù không tự tin, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
‘Con của mình…’
Daisy nhẹ nhàng xoa bụng. Còn chưa thấy bụng to, khó tin trong này có một sinh linh đấy. Nhưng chút ấm áp từ đứa bé, cô cảm nhận rõ ràng.
Cảm giác từ lòng bàn tay khiến lòng cô xúc động.
‘Nếu Max biết, chắc ngài ấy sẽ vui lắm.’
Dù biết không thể nói với hắn, cô vẫn nghĩ vu vơ thế. Nghĩ đến đó, mắt cô bắt đầu cay cay, nhưng không muốn khóc, cô nuốt nước mắt xuống.
Daisy quyết định bình thản chấp nhận tình cảnh của mình.
“Đừng lo quá. Tôi không để mình đói đâu mà.”
Có bạn hứa sẽ cùng chung thuyền, Daisy thấy mình có thêm chút dũng khí.
“Thị trấn cảng chắc hợp. Nếu là nước khác thì càng tốt.”
“Hả?”
Rose hỏi lại, Daisy cười dịu, mắt cong cong.
“Như cô nói đấy. Cùng trốn đi, mở quán trọ.”
***
“Này, Daisy. Con đi đâu về thế? Sao không nói gì hết vậy?”
Vừa về từ ngoài, Đại công tước phu nhân đời trước đã đón Daisy.
“Xin lỗi thím ạ. Con thấy ngột ngạt quá nên ra ngoài hóng gió chút…”
“Vậy à? May quá, có khách đến này.”
Ai mà đến được chứ. Khách?
Chẳng lẽ… Cảm giác bất an dâng lên từ chân, cô ngước mắt nhìn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Gương mặt giờ phút này cô không muốn thấy nhất đang ở ngay trước mắt.
“Con khỏe không? Ta có việc gần đây nên tiện ghé qua chút.”
Bá tước Therese.
“Sao… sao cha lại đến mà không báo trước vậy?”
“Ta mua bánh đây. Nhớ con nên ghé qua… Ai ngờ được tiếp đãi chu đáo thế này.”
Bá tước Therese nhìn Đại công tước phu nhân đời trước, mỉm cười. Bề ngoài trông ông như một người cha hiền từ hoàn hảo.
Dám đến tận đây. Gan lớn thật.
Daisy tất nhiên hoảng, Rose cũng không kém.
“Này, Daisy. Sao con mặc mỏng thế? Ngoài trời lạnh lắm rồi. Lơ là là cảm lạnh đấy.”
Đại công tước phu nhân đời trước chẳng biết gì, nhìn cách ăn mặc của Daisy mà chẹp lưỡi.
Bà tháo khăn choàng, quàng lên vai Daisy. Mắt Daisy mở to, ngỡ ngàng.
“Con ổn mà…”
“Ta thì không ổn. Cảm lạnh ho sù sụ là khổ cả nhà nghe chưa.”
“Dù vậy…”
“Con không thích à? Cái này đắt tiền lắm đấy.”
Bá tước Therese nhìn hai nữ chủ nhân Waldeck, rồi lịch sự cảm ơn.
“Cảm ơn phu nhân đã yêu thương con gái tôi thế này.”
“Có gì đâu. Ta còn được nhờ Daisy nhiều. Con bé chăm sóc người lớn chu đáo lắm, chắc nhờ công dạy dỗ của ngài.”
“Phu nhân quá khen.”
“Vậy hai cha con trò chuyện thân mật nhé. Ta gần đây hay ngủ trưa, giờ buồn ngủ quá, phải chợp mắt chút. Karen à? Dọn trà lên đi.”
Cuối cùng, cuộc gặp gượng gạo giữa Clean diễn ra tại phòng khách Waldeck.
***
“Rose, trước kia cô ở Therese, nhưng giờ là người Waldeck rồi. Đã là khách thì phải tiếp đãi chu đáo chứ.”
“Chuyện nhỏ thôi ạ.”
Hầu gái trưởng Karen tiếp đãi lịch sự, dặn Rose đừng sơ suất rồi rời phòng.
Trong phòng khách giờ chỉ còn ba người lẻ loi.
“Boss đến đây làm gì? Gan to thật đấy…”
“Rose. Cô ra ngoài đi.”
“Gì cơ?”
“Ta với Easy có chuyện cần nói riêng, ra ngoài đi.”
Rose vừa tra hỏi gắt gỏng, Bá tước Therese đã ra lệnh đuổi cô.
Rose nhăn mặt.
“Ngài định bàn mưu gì với cô ấy mà đuổi tôi? Hay là với Easy…”
“Tôi ổn. Rose, cô ra ngoài chút được không?”
Lần này là Daisy lên tiếng đuổi khách.
Rose bất đắc dĩ thở dài rời đi, để lại hai người trong phòng.
Không khí trong phòng thoáng chốc rơi vào im lặng gượng gạo.
Liếc nhìn Daisy, Bá tước Therese phát hiện chiếc nhẫn sapphire đắt tiền trên ngón áp út tay trái cô.
Chiếc nhẫn ấy rõ ràng là của Đại công tước phu nhân đời trước, vật gia truyền chỉ dành cho nữ chủ nhân gia tộc.
“Không chỉ Đại công tước, cả nhà Waldeck hình như rất yêu quý cô. Cô hòa nhập tốt, làm nhiệm vụ cũng chu đáo, ta rất vui.”
“Ngài đến giám sát tôi đúng không?”
“Sao thế được.”
“Dù sao ngài cũng có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, nên mới đuổi cả Rose đi mà?”
“Gấp gáp quá đấy. Được thôi.”
Bá tước Therese chỉnh lại tư thế, nhìn thẳng Daisy rồi mở lời.
“Ngày đã định rồi. ‘Ngày đó’ ấy.”