[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 120

Chương 120
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô chạm phải Rose. Cô ta trông hoảng hốt.
Daisy không biết làm sao khác ngoài chạy vội vào phòng tắm rồi nôn khan. Chỉ có dịch chua trào lên. Vì không ăn gì nên đương nhiên cũng chẳng có gì để nôn ra.
Bước ra khỏi phòng tắm, Daisy thấy Rose đứng đó với gương mặt thất thần.
Chắc cô trông thảm hại lắm.
Mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi mắt đỏ hoe đầy gân máu, loang lổ vệt nước mắt.
Nhìn vẻ hoang mang của Rose, Daisy càng cảm nhận rõ hơn tình cảnh của mình. Đôi mắt hoảng loạn của cô khẽ run rẩy.
“Cô…”
Rose ngập ngừng, ngừng thở một lát rồi cẩn thận lên tiếng.
“…Chỉ là khó tiêu thôi đúng không? Cô hay bị thế mà. Phải không?”
“…”
“Còn đứng đó làm gì? Bệnh thì phải nằm nghỉ.”
Rose đỡ Daisy, người vẫn còn cứng đờ, ngồi xuống giường rồi cầm dao và nĩa lên. Sau đó, cô bắt đầu cắt miếng bít tết, tạo ra những tiếng lách cách rồi nhét bừa vào miệng.
Chớp mắt, đĩa sạch trơn. Uống ngụm nước tráng họng xong, Rose mới hỏi Daisy.
“Mệt lắm hả? Gọi bác sĩ không?”
“…Không.”
Daisy lắc đầu.
“Nghỉ chút là ổn.”
“Ừ. Dạo này cô ăn thịt nhiều, ngán cũng phải.”
Rose đậy nắp đĩa để mùi thịt không bay ra, rồi lặng lẽ thu dọn bát đĩa.
“Món hôm nay chắc thịt không ngon, tôi ăn cũng thấy hôi.”
“…”
Nguyên liệu ở Waldeck luôn là loại thượng hạng.
Chỉ là giác quan của cô nhạy bén đến mức ngửi thấy mùi máu từ miếng thịt nướng vừa chín tới, chứ không phải thịt hôi. Rose chắc cũng biết điều đó.
“Bánh thì ăn được chứ? Dạo này cô toàn thích đồ mềm thôi ấy.”
“…”
“Kem tươi?”
“…Ừ.”
Rose cầm khay định đi, rồi quay lại trước cửa, thêm lời.
“Từ giờ trở đi, tôi sẽ mang đồ ăn cho cô như thế này. Dù có ghét mùi đến đâu thì cũng cố chịu một chút. Nếu cô không ăn, chồng cô sẽ gọi bác sĩ đến rồi làm ầm lên mất. Như vậy cô sẽ mệt thêm thôi. Thay vào đó, tôi sẽ ăn hết và nói là ô đã ăn rồi.”
“…”
“Cô muốn ăn gì thì nói ngay với tôi. Tôi kiếm cho. Được không?”
“Cảm ơn.”
“Biết vậy thì đối tốt với chị đây chút.”
“…”
Đùa mà cô không đáp lại, Rose chán nản.
“Nằm đi. Tôi đi một lát rồi về.”
Rose bưng khay rời khỏi phòng.
***
Cạch-.
Cửa vừa đóng, Rose run chân dựa lưng vào tường.
“Mẹ kiếp, làm sao đây…”
Cô ta cố không chửi vì nghi ngờ, nhưng tình cảnh này đúng là đáng chửi.
Nếu suy đoán của cô ta là đúng… thì không thể để đứa bé trong bụng nghe những lời khó nghe được.
“Khốn kiếp.”
Nghĩ lại, dạo này Daisy cứ như gà bệnh, ngủ gà ngủ gật.
Nhìn ánh mắt, chắc cô cũng lờ mờ nhận ra thay đổi trong cơ thể mình.
Rose không dám hỏi, cũng không dám xác nhận xem có đúng không.
Nếu đúng thì sao?
…Nếu đúng.
“Ha…”
Cô hẳn đã uống thuốc rồi.
Dù biết thuốc tránh thai không tuyệt đối, ông trời cũng thật vô tình.
Đứa bé này tuyệt đối không được tồn tại. Daisy chắc cũng hiểu.
“…Chuyện rắc rối to rồi.”
Nếu vì tình trạng của Daisy mà gọi bác sĩ, và nếu lộ ra cô mang thai, không chỉ Maxim von Waldeck, mà cả Bá tước Therese cũng sẽ biết.
Rose định ém chuyện trong khả năng của mình, nhưng nếu đúng, với bao cặp mắt dòm ngó, việc đó cũng có giới hạn.
Hy vọng không phải. Cô không dám kiểm tra xem thật hay giả.
Trên hết, cô nghĩ để chính Daisy biết mới là điều tàn nhẫn nhất.
“Con điên. Bảo rút sớm đi mà…”
Tốt hơn là không nên quá chắc chắn, nên cô ta cố tình làm ngơ. Không cần thiết phải lên tiếng góp thêm và khiến mọi chuyện rối ren hơn.
Đó là kết luận tạm thời của Rose.
“Đáng thương thật.”
Phải bảo đầu bếp chất thêm trái cây lên bánh.
Hay làm hẳn một đĩa trái cây riêng?
Rose dựa cửa, thở dài hồi lâu rồi nặng nề bước đi.
***
“Trang đầu, dòng ba sai chính tả.”
Maxim xem xét tài liệu nhẹ nhàng nói, khiến mặt viên phó quan tái mét.
“Truyền đạt chính xác là cơ bản của báo cáo. Ngươi vẫn mắc lỗi này à?”
“Xin lỗi. Tôi sẽ sửa ạ.”
Phó quan cúi rạp xuống. Bình thường, hắn sẽ nhân cơ hội này để lôi cả những chuyện khác ra trách mắng, nhưng lần này, Maxim lại có phản ứng khá bất ngờ.
“Thôi, dạo này ngươi cũng bận tối mắt tối mũi.”
“Tôi xin lỗi…”
“Nhưng tập trung cho tỉnh táo vào. Làm lại đi. Nếu cho đến ngày mai, có đủ thời gian không?”
Hắn đưa tài liệu, phó quan giật mình run.
Chắc không ngờ tới. So với tính cách thường ngày của cấp trên, đây là quá khoan dung.
Cũng phải thôi, vì bình thường hắn đã chẳng ngần ngại ném xấp tài liệu đi và mắng rằng ai lại dám đưa cho hắn một đống rác rưởi thế này.
“Nhận đi, tay rụng bây giờ.”
“Vâng, cảm ơn ngài đã khoan dung ạ.”
Phó quan vội nhận, cúi đầu lia lịa.
“Lần này thôi đấy.”
Maxim hiếm hoi nhẹ tay. Lý do đơn giản là vì hắn đang vui.
“Lúc đó ngài đã nói rằng, bất kể thế nào… ngài vẫn sẽ yêu em. Điều đó có thật không?”
“Em đã mắng ngài là nói dối, là lời nhảm nhí… Nhưng thực ra, em mong rằng đó là sự thật.”
Đêm đó, hắn cố tình giả ngủ.
Trong vòng tay mềm mại, ấm áp, hắn nghe giọng cô ngọt như mật.
Ngọt ngào quá. Nếu đây là một giấc mơ, hắn cũng không muốn tỉnh lại.
“Em cũng, dù ngài là ai… Không, vì là ngài… em yêu ngài.”
Cô nói yêu hắn.
Nhớ giọng nói dễ thương khi thổ lộ, tim hắn như nổ tung.
Maxim đã chuẩn bị quà để tặng Daisy, nhưng hôm đó hắn không thể chờ thêm được nữa, thậm chí còn viết cả thiệp rồi đưa cho cô ngay.
Nếu để lộ là đã nghe, cô có giật mình không?
Chắc hẳn cô ấy đã rất bực mình vì hắn chơi xấu, giả vờ ngủ.
Có lẽ cô sẽ tỏ ra như không có gì, nhưng đôi tai chắc chắn đã đỏ bừng lên rồi.
Thì sao chứ? Izi yêu ta mà.
Dù thế nào cũng không quan trọng.
Giờ là lúc lắng nghe bản báo cáo quan trọng nhất.
“Mary Gold có liên lạc gì không?”
“Có ạ.”
“Báo đi.”
Hắn nhận tin về Daisy từ Mary Gold mỗi ngày.
“Truyền đạt nguyên văn, không sót chữ.”
Thường hắn thích gặp Mary Gold trực tiếp, nhưng dạo này bận quá nên không có thời gian.
“Phu nhân vẫn ngủ suốt buổi sáng ạ.”
Cũng đáng thôi. Đại công tước Waldeck biết vợ mình hay ngắm chồng lúc bình minh.
Mary Gold, hầu gái trưởng của Daisy von Waldeck, tận tụy báo cáo mọi thứ về chủ nhân.
xử quá.”
Dần dần có chút thiên vị, nhưng cả hai đều đồng cảm với ‘lòng ngưỡng mộ vô bờ bến’ dành cho Daisy. Báo cáo càng sống động, hắn càng thích.
“Phu nhân ngủ với gương mặt như thiên thần nên tôi không tài nào đánh thức được. Thật khó
“Người luôn mang theo chuỗi tràng hạt được tặng và sử dụng mỗi sáng tối nữa.”
Thích là tốt rồi.
Công sức chọn quà không uổng phí.
“Ăn uống thì sao?”
“Dọn sạch cả tráng miệng. À, dạo này phu nhân thích trái cây hơn đó ạ.”
Hắn lo vì cô ngủ muộn, ăn trong phòng, nhưng thấy cô ăn tốt, hắn yên tâm rồi.
“Tốt. Còn gì không?”
“Hết ạ.”
“Xong thì ra ngoài.”
Maxim cho phó quan lui, ngả người trên sofa dài. Bình thường hắn chỉ chợp mắt chút, nhưng gần đây được ngủ trong lòng Daisy nhiều hơn.
Định nhắm mắt, hắn mở mặt dây chuyền đeo cổ ngắm chân dung vợ bên trong.
Nhìn vợ trước khi ngủ là thói quen của Maxim. Rồi tự nhiên nhớ lại chuyện nhỏ nhưng hạnh phúc nhất gần đây.
Hôm đó, hắn bảo cô đến Therese nhưng cô chỉ ở vài tiếng rồi về ngay. Như thể nhà cô không phải Therese mà là Waldeck.
Khi Maxim trở về nhà, trời đã quá khuya. Ngủ tạm trên sofa trong văn phòng sẽ hiệu quả hơn… nhưng hắn không muốn ngủ bên ngoài nên mới quay về. Vậy mà lại có cảm giác như một lời nói dối.
Cô từng tìm cớ bỏ trốn mọi lúc, vậy mà giờ tiến bộ vượt bậc.
Thấy cô co ro ngủ, để trống chỗ của chồng, hắn yêu đến muốn nổ tim.
Daisy luôn để chiếc giường lớn trống trải, ngủ sát mép. Hắn sợ cô rơi nên đành kéo vào giữa ôm lấy.
Gần đây, nghe nói cô lôi giày và trang sức ít dùng từ tủ ra, ban phát cho hầu gái.
Hắn mua nó cho cô mặc. Nhưng như mọi khi, Daisy chẳng hề tham lam, sở thích cũng rất giản dị.
Cô thích bó hoa cúc hơn hoa đắt tiền rực rỡ.
“Yêu em.”
Hắn muốn nói thẳng khi cô tỉnh. Cứ nói yêu, thấy cô giật mình ngạc nhiên, hắn càng mê.
“Yêu em, Izi.”
Sao lúc trước không nói được nhỉ? Nghĩ lại ngày ngốc nghếch, hắn lặp đi lặp lại như tự nhủ, mà vẫn khát khao.
Izi cũng yêu ta.
Vui mừng xen lẫn bất an lạ lùng. Quen thuộc, nhưng khác trước.
Hắn cố lờ đi, vì lời Daisy từng nói.
“Max… lo lắng quá mức chẳng khác gì cầu mong chuyện đó xảy ra đâu.”
Không thể bảo vệ được Izi.
Đó là chuyện tuyệt đối không được xảy ra. Vì vậy, hắn đã chuẩn bị phòng bị thật chặt chẽ. Maxim thoáng chìm vào suy nghĩ rồi cố kéo khóe môi lên thành một nụ cười.