[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 119

Chương 119
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Buổi chiều yên ả, Daisy cùng các hầu gái mở toang cửa tủ quần áo.
Bên trong là vô số váy áo, giày dép, trang sức mà Maxim sắm cho vợ, được sắp xếp gọn gàng.
Daisy chậm rãi ngắm nghía bộ sưu tập lộng lẫy của Đại công tước phu nhân Waldeck.
‘Vẫn còn dùng tốt cả.’
Cô cố gắng mặc luân phiên, nhưng vẫn có thứ chưa từng đụng tới, hầu hết còn mới tinh.
“Phu nhân, người định đi đâu à? Để tôi giúp chuẩn bị nhé?”
Mary Gold dịu dàng hỏi mặc dù chẳng biết gì.
“Không đâu.”
“Vậy…”
Daisy lấy từ kệ giày một đôi giày lụa đỏ.
“Này, Rose. Cô thích đôi này đúng không?”
“Ơ, ơ? À, vâng?”
Bất ngờ nhét đôi giày đắt tiền vào tay, Rose ngơ ngác nhận lấy.
“Tôi với cô cùng cỡ chân, nhưng cứ thử đi kẻo không vừa.”
“Sao lại…”
“Tôi hứa rồi mà. Có ơn phải trả. Tôi không chịu nổi cảnh mắc nợ ai.”
Daisy nhớ rõ. Ngày vũ hội cầu nguyện cho Maxim trở về, cũng là ngày hai vợ chồng Đại công tước Waldeck vụng về trải qua đêm tân hôn ở hoàng cung, Rose đã lập công lớn.
“Cái đó không miễn phí đâu. Đôi giày lụa đỏ của người, tôi chấm rồi.”
Cô cũng nhớ rõ Rose muốn gì.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, thử đi trước khi tôi đổi ý. Nhanh lên nào?”
Thấy Rose đứng ngẩn ra, Daisy liền lấy đôi giày từ trong tay cô ta, đặt ngay ngắn xuống sàn. Sau đó, cô vội giục Rose thử mang vào.
Đôi giày lụa đỏ hợp với Rose vô cùng.
“Thế nào, vừa không?”
“…Vâng. Cũng được.”
“Đẹp lắm. Hợp thật. Tôi mua mà cứ thấy không hợp mình. Giờ mới tìm được chủ nhân.”
Rose trong bộ đồ hầu gái giản dị, mang đôi giày xa xỉ, lúng túng hiếm thấy.
“Tôi chỉ thử thôi, chưa đi lần nào, mới toanh đấy. Cô lấy đi. À, Mel, cỡ chân cô bao nhiêu?”
“À, tôi… không sao đâu ạ.”
“Không sao cái gì. Mel cũng là con gái, hẳn muốn có đôi giày thế này chứ. Đúng không? Ta thấy chân chúng ta gần bằng nhau này.”
Mary Gold dáng vạm vỡ, nhưng lời nói nhỏ nhẹ, càng thêm dễ thương.
“Tôi không biết đi mấy thứ này. Từ trước giờ chỉ quen giày lính thôi…”
“Được rồi. Đợi chút, để xem nào…”
Daisy chọn một đôi gót thấp, đế bằng đưa cho Mary Gold.
“Cái này ổn đấy. Đẹp mà gót không cao, đế rộng đi thoải mái lắm. Ta thử lúc mua đó, chưa đi lần nào cả. Cứ thử đi.”
“Nhưng…”
“Sao? Từ chối à? Giữa chúng ta mà không nhận được sao? Ta buồn đấy.”
“Vâng, tôi thử ạ.”
Trước sự nài nỉ của chủ, Mary Gold đành mang giày. Dù hơi vụng nhưng vẫn rất hợp.
“Đẹp lắm.”
“Sao phu nhân lại cho tôi?”
“Chỉ là… ta thấy mình nợ các cô nhiều, mà chưa làm gì cho các cô.”
“Sao lại…”
“Mel, Rose, với ta các cô như chị em vậy. Cảm ơn vì hôm đó cùng trèo tường với ta.”
Daisy cười hiền, hai hầu gái thân thiết không biết đáp sao.
“Mel, cô nói đúng không? Giày tốt sẽ dẫn đến nơi tốt mà.”
“Vâng, tôi nói thế.”
“Ta mong các cô sau này chỉ đi trên đường tốt. Đó là tâm ý của tôi, đừng từ chối mà nhận đi.”
Rose im lặng nãy giờ, cau có hỏi.
“Sao người lại làm vậy? Định đi chết đâu à, phu nhân?”
“Rose, dù gần phu nhân thế nào, sao cô nói nặng lời vậy?”
“Không, mà không khí cứ kỳ kỳ. Làm tôi nổi da gà.”
“Phu nhân, có lẽ tôi, với tư cách hầu gái trưởng phải dạy lại Rose. Người cho phép chứ ạ?”
“Cô định làm gì? Đưa cô ấy vào địa ngục huấn luyện à?”
Nhìn Rose và Mary Gold thân thiết cãi cọ, Daisy bật cười.
“Mel, để quân kỷ sau đi nhé. Nào chọn đi, thích cái nào cứ nói.”
Daisy lấy hộp trang sức, mở ra trước mặt hai người.
Đôi mắt của Rose vốn trông có vẻ khó chịu trước sự tràn ngập của những món trang sức lộng lẫy, bỗng chốc mở to đầy kinh ngạc.
Trái ngược với Rose, người đang thử cài đủ thứ lên tóc và ngắm mình trong gương, Mary Gold vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ.
“Mel, sao thế? Không thích cái nào à?”
“Không ạ.”
“Vậy sao?”
“Phu nhân, tôi… sắp bị đuổi à?”
“Hả?”
“Nghe Rose nói, tôi thấy người cứ như người sắp chia tay vậy.”
Cô cố tỏ ra vui vẻ, nhưng sao lại thành gượng gạo rồi?
“Xin lỗi, phu nhân. Tôi thích nơi này, thích cả người. Có gì cứ nói đi ạ, tôi sẽ sửa ngay.”
Mary Gold đột nhiên cúi đầu xin lỗi, nghiêm túc lạ thường.
“À, không… cô không sai gì cả.”
“Dù không sai, chắc tôi làm người khó chịu. Tôi vốn là lính, vụng về trong việc hầu hạ quý cô… Tôi biết về người ít hơn Rose, luôn thấy có lỗi.”
Daisy thấy thương khi nhìn cô ấy như chú cún bị mưa. Cô lặng lẽ chọn một chiếc trâm ngọc trai xinh xắn từ hộp, rồi cài lên tóc Mary Gold.
“Mel, chỉ mình cô đưa ta khăn tay thôi đấy. Lúc đầu ta nghĩ ai mà kỹ vậy, nhưng lúc gót chân ta trầy, nó hữu dụng lắm.”
“Thật không ạ?”
“Thật chứ.”
Daisy liếc Rose, thì thầm bên tai Mary Gold như kể bí mật.
“Cô hơn Rose đấy. Đừng tự ti. Dù ai nói gì, với ta, cô đủ tư cách làm hầu gái trưởng của Daisy von Waldeck.”
Mặt Mary Gold sáng bừng khi được khen.
“Đẹp lắm. Hợp với Mel thật. Ta tặng cô đấy, đừng từ chối mà nhận nhé?”
“Cảm, cảm ơn phu nhân.”
Mary Gold đỏ mặt, liên tục cảm ơn, có vẻ xúc động.
Daisy chia sẻ những thứ mình có cho hai hầu gái — những người như chị em — rồi kết thúc buổi dọn tủ.
Rose từng mơ mở tiệm ở kinh đô, quyến rũ đám đàn ông giàu có, sống phóng túng. Mary Gold muốn mở võ đường, dạy bọn trẻ võ thuật.
Cô quyết định bán dần đồ đạc để giúp họ thực hiện ước mơ.
* * *
Dạo này cô ngủ sáng nhiều hơn. Hay do tâm trạng, cô thấy hơi sốt nhẹ.
Không đến mức uống thuốc, chắc nghỉ ngơi là ổn thôi nên cô không để lộ.
Mệt mỏi chăng? Hay cô muốn trốn tránh hiện thực?
Nghĩ lại cũng không lạ.
Thức dậy lúc bình minh, ngắm Maxim ngủ trong lòng rồi lại ngủ tiếp, nên ngủ đến gần trưa cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Còn Maxim, dù bận nhưng vẫn luôn về nhà ngủ. Chắc hắn nhớ lần hiểu lầm ngủ ngoài gây lộn to, giờ nghĩ lại cô vẫn xấu hổ muốn chết.
“Đúng là sướng như tiên. Mặt trời lên đỉnh đầu rồi, con nhỏ này.”
Lưng nóng ran. Hôm nay Daisy lại bị Rose cằn nhằn mà tỉnh giấc muộn.
Gọi ‘con này, con kia’, chắc chỉ có mình Rose đến.
“Sao không đánh thức sớm hơn?”
“Cô ngủ như chết thế kia ai mà đánh thức nổi? Tôi còn tưởng cô chết rồi đấy, phải dí tay xem còn thở không đây này, thưa phu nhân.”
“Thím lại ăn sáng một mình rồi. Từ mai cứ tạt nước đánh thức tôi đi.”
“Chồng cô bảo để cô ngủ cho đã, tôi dám trái lời để đầu bị nổ à?”
Rose càu nhàu. Trên đầu cô là chiếc trâm đắt tiền cô tặng vài ngày trước.
Đẹp thật. Nhìn vậy, Daisy thấy hài lòng.
“Đẹp đấy. Lấy thêm vài cái không?”
“Mấy con hầu khác ghen tức, kêu ca um sùm. Thôi, dậy ăn đi, phu nhân.”
“Ăn?”
“Ừ, dạo này cô toàn ăn bánh như trẻ con. Chồng cô nói gì với Mel rồi đó.”
Hắn không ở nhà mà vẫn biết hết. Sự chu đáo ấy đôi khi làm cô kinh ngạc.
“Bảo chăm cô ăn tử tế. Hôm nay làm món cô thích đây, ăn trước khi nguội đi.”
Rose lôi Daisy dậy, đặt cô trước bàn rồi mở nắp đĩa.
Bên trong là món sườn cừu kiểu Pháp mà Daisy thích nhất.
Không đói lắm, nhưng vì Maxim lo…
Nên Daisy miễn cưỡng cắt một miếng, bỏ vào miệng.
“…Ọe.”
Ngay lập tức, mùi máu tanh xộc lên, cô buồn nôn.
— Còn tiếp —
Ko hiểu sao Maxim yêu Daisy dữ vậy luôn!