[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 118

Chương 118
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi về đến nhà, Maxim không có đó. Daisy một mình tắm nước ấm, rồi mặc chiếc áo ngủ mềm mại.
Xong xuôi, cả người như tan ra, mệt mỏi trôi đi.
“Nhà vẫn là nhất.”
Khi tắm, cô cố ý dùng xà phòng mùi hoa hồng, áo ngủ chọn loại dễ cởi nút phía trước.
Đều là những thứ Maxim thích.
Nhưng nghĩ lại, không phải hắn ép cô theo sở thích của hắn.
Chỉ là cô vô tình chọn, rồi hắn đặc biệt thích, nên cô dần quen chọn mãi thế.
“…Hôm nay thứ Hai. Chắc ngài về muộn.”
Nhìn đồng hồ treo tường, kim đã chỉ gần nửa đêm.
Maxim vốn luôn về đúng giờ, thậm chí bỏ bữa tối để quấn lấy cô, vậy mà giờ vẫn chưa thấy đâu.
Hôm nay thứ Hai, cô cố ý về sớm, nhưng căn phòng trống rỗng chỉ có sự tĩnh lặng.
“Thảo nào bảo ngủ lại.”
Bỗng dưng, một nghi ngờ ngớ ngẩn len lỏi trong đầu.
“Tên này… không ngủ ngoài đâu nhỉ?”
…Nếu cố ý gửi cô về nhà mẹ để ngủ ngoài thì sao? Cô vẫn nhạy cảm với việc chồng ngủ ngoài như xưa.
Nghĩ lại những gì hắn từng làm cho cô, đúng là lo lắng thừa thãi.
“Xấu hổ thế rồi mà vẫn không chừa.”
Daisy cười nhạt, tự thấy mình đáng thương, rồi quyết định đi ngủ trước.
“Đừng nghĩ linh tinh. Cầu nguyện đi, cầu nguyện.”
Trước khi ngủ, cô thường cầu nguyện theo thói quen. Chuỗi hạt cũ đã bán ở buổi đấu giá từ thiện với tên ‘chuỗi hạt may mắn’, nên giờ chỉ có tay không, nhưng cầu nguyện vẫn không sao. Daisy chắp tay, thành tâm bắt đầu.
Chúa ơi, xin cho thím khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Cho bọn trẻ ở cô nhi viện lớn lên khỏe mạnh, thực hiện được ước mơ.
Rose và Mary Gold cũng được làm điều mình thích, sống vui vẻ.
…Và.
Cuối cùng luôn là lời cầu cho người ấy.
“Max…”
Daisy vô thức cầm khung ảnh chân dung của Maxim trên tủ đầu giường, khẽ gọi tên thân mật.
Trước khi hắn từ chiến tranh trở về, cô luôn cầu hắn lên thiên đường.
Nhưng nhớ lại lời hắn “Gia đình là thiên đường, với ta, em là gia đình duy nhất” lòng cô bỗng nặng trĩu.
“Ảnh không đẹp bằng người thật, ngài biết không?”
Ảnh không lột tả được nửa vẻ đẹp của hắn. Người ta bảo nhìn mặt đẹp mãi cũng chán, nhưng với Maxim thì không.
Mỗi lần nhìn, tim cô lại thắt lại.
“Sao ngài chưa về?”
Ngày được gặp chẳng còn bao nhiêu, vậy mà cô lại trách hắn bận rộn, thật trẻ con.
“…Em nhớ ngài.”
Thay vì cầu chúc hắn hạnh phúc, cô chỉ lẩm bẩm lời ích kỷ, rồi nằm xuống giường.
Mí mắt nặng trĩu khép lại.
Ngủ một giấc, tỉnh dậy, mọi thứ chỉ là mơ thì tốt biết mấy. Daisy nghĩ vu vơ rồi chìm vào giấc ngủ.
* * *
Bình minh mờ sương. Mở mắt ra, chồng cô đang ngủ trong vòng tay.
Trước khi ngủ, cô vừa nói nhớ hắn, giờ như Chúa đã nghe lời.
Hay là mơ? Cô dụi mắt, nhưng người trong lòng rõ ràng là Maxim, chồng cô.
“…Ngài về rồi à?”
“…”
“Ưm, đang ngủ sao?”
Daisy khẽ vuốt mái tóc đen như gỗ mun của hắn.
Hắn ngủ say, không đáp.
Ngày quan hệ tình dục đã được thỏa thuận trong hợp đồng.
Thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu, hắn xem trọng thế mà đến thứ Ba mới về.
Nhớ lần hắn giữ lời, quấn cô ngay trong phòng thay đồ, cô chỉ biết cười.
“Giờ thì ngủ ngon nhé, Max của em.”
Hắn quen ngủ trong lòng cô, vuốt tóc, ngắm nhìn cũng không tỉnh. Daisy hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn.
Maxim vẫn chẳng động đậy.
“May quá.”
Giờ cô được ngắm khuôn mặt hắn ngủ. Luôn bất an không ngủ được, giờ cô không phải lo cho hắn dù chỉ chút, Daisy thực sự thấy may.
Hàng mi dài rợp bóng, khuôn mặt vô hại gối lên ngực cô mà ngủ.
Thở đều đều. Mỗi nhịp thở như cù vào tim, khiến lòng cô vẫn đau nhói.
“Ngài biết không? Mặt ngài lúc ngủ… giống trẻ con lắm.”
Thảo nào thích ngắm hắn ngủ. Chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.
Bình thường sắc sảo, giờ nằm trong lòng lại ngây thơ, lúc nào nhìn cũng lạ.
Daisy vuốt ve hàng lông mày rậm, mi dài, rồi trượt xuống sống mũi cao.
Cô chạm nhẹ vào mũi hắn đang vùi trong ngực mình.
Ủa? Vậy mà vẫn ngủ à?
Không phản ứng, cô nâng lên làm mũi lợn, véo nhẹ, xoắn thử, rồi hôn một cái. Vậy mà vẫn không tỉnh, chắc hắn ngủ sâu thật.
“Easy, có chuyện gì à?”
Trong giấc ngủ ngắn, cô mơ thấy Maxim dịu dàng hỏi.
“Nói thật đi, em đang lo gì? Nói đi.”
“Không nói thì ta không đi đâu.”
Hắn lại ngang ngược nằm dài trên giường.
Cô biết hắn sẽ không nhúc nhích cho đến khi cô khai ra…
Daisy chỉ mấp máy môi, không thốt nên lời.
Đó là ký ức cuối cùng trong giấc mơ.
“Max…”
Gọi lần nữa, nhưng hắn ngủ say không đáp.
“Nỗi lo của em ấy, nói ra chắc ngài bảo ngốc lắm, nên em không nói được.”
Ừ, có lẽ cô sẽ không bao giờ nói hết.
“Lúc đó, ngài bảo dù em là ai… cũng sẽ yêu. Thật không?”
Có lẽ cô không tin nổi đến cuối.
“Bảo là dối trá, là nhảm nhí, em mắng ngài… nhưng thật ra, em muốn đó là thật.”
Dù em là ai cũng không sao.
Cô muốn nghe lại lời ấy, rằng hắn vẫn yêu cô bất kể thế nào.
Dù được yêu thương ngập tràn, cô luôn phủ nhận đó không phải của mình.
Đến khi nhận lệnh ám sát…
Cô nhận ra mình không thể giết hắn, và quyết định càng rõ ràng hơn.
Nhiệm vụ này phải do cô đảm nhận, không ai khác.
Và trong nhiệm vụ cuối… mã danh Easy sẽ thất bại lần đầu tiên cũng là lần cuối.
Biết là quyết định ngốc nghếch, xấu hổ đến mức không dám nói với ai.
Nhưng lý do quyết định ấy, cô muốn nói ra. Khi hắn tỉnh, cô không dám…
Nhưng khi ngài ngủ, em muốn thành thật.
“Em cũng…”
Daisy ngừng lời, khựng lại. Ngốc nghếch thay, nước mắt trào ra.
“Em cũng, dù ngài là ai…”
Không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi từng giọt.
“Không, vì là ngài… em yêu ngài.”
Daisy thổ lộ tình cảm không thể nói trực tiếp, rồi ngắm nhìn chồng hồi lâu.
* * *
Chắc cô ngủ quên mất. Tiếng ồn ào của đám hầu gái đánh thức Daisy, cô dụi mắt tỉnh dậy.
Đã gần trưa.
Maxim không còn trong lòng cô. Daisy lặng lẽ chớp mắt, vô thức vuốt ve chỗ hắn từng nằm.
“Phu nhân, người không đói sao? Phải ăn gì chứ, dậy đi thôi.”
“Cô mệt lắm à? Nếu cần, tôi gọi bác sĩ nhé.”
Rose cằn nhằn, Mary Gold lo lắng. Thấy những khuôn mặt thân thương, cô thấy yên tâm phần nào.
“Không sao. Chắc lâu rồi không được ngủ nướng.”
Daisy cười hì hì ngồi dậy. Gần đây cô ngủ nhiều thật.
Không phải bệnh, chỉ là mệt mỏi nhiều thôi, nên cô không để tâm.
“…Ơ, cái gì đây?”
Trên cổ cô là chiếc vòng chưa từng thấy. Mặt dây chuyền hình oval, khắc hình thánh giá tinh xảo, chính giữa đính kim cương.
Rose tỏ ra không biết, còn Mary Gold cười hiền như đã rõ.
“À, cái đó… chủ nhân tặng người đấy ạ.”
“Max? Tặng ta?”
“Vâng. Thực ra tôi giúp chọn. Phu nhân xem này?”
Mary Gold ngồi sát, mở mặt dây ra. Bên trong là chân dung nhỏ của Maxim.
“Mở ra là ảnh chủ nhân. Ngài bảo bình thường đóng lại, phu nhân có thể dùng thay chuỗi hạt để cầu nguyện.”
“Chắc đắt lắm.”
“Dĩ nhiên là siêu đắt rồi ạ. Ngài đặt làm riêng, dặn tuyệt đối không được làm mất. Đằng sau còn khắc chữ nữa, đây này.”
[DAISY VON WALDECK]
Daisy von Waldeck. Như chuỗi hạt cũ khắc tên ‘Daisy’ bán đấu giá.
Maxim khắc tên vợ lên chuỗi hạt mới hắn tặng.
Daisy ngẩn ngơ nhìn vòng cổ, liếc sang Rose.
Biết nhiệm vụ phía trước, chắc cô ta không vui nổi.
Ánh mắt Rose trầm xuống.
“Ngài còn bảo đưa cô tấm thiệp này.”
“Thiệp nữa sao?”
“Vâng, ngài muốn tự đưa, nhưng xin lỗi vì không làm được.”
[Gửi vợ ta, Daisy von Waldeck]
Rõ ràng là thiệp Maxim gửi cô.
Mở ra, nét chữ điêu luyện không giống cô hiện lên.
[Dù em là ai, vì là em, đương nhiên.]
[…Ta yêu em.]
Đọc dòng cuối, Daisy ngỡ mình vẫn đang mơ.
[Chồng em, Maxim von Waldeck.]
— Còn tiếp —