[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 117

Chương 117
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Bá tước Therese đang hỏi Daisy. Không, chính xác hơn là giao nhiệm vụ.
Xét việc cô vốn là sát thủ, điều này chẳng có gì lạ.
“Ông chủ, chuyện này khác với ban đầu mà. Easy rõ ràng đã nói không làm mấy việc đó nữa…”
“Rose, ta hỏi Easy, không phải cô.”
“…Ông chủ!”
“Đừng bắt ta lặp lại. Cô ngậm miệng một lát được không? Đây không phải nhiệm vụ của cô.”
Rose gằn giọng phản đối, nhưng Bá tước Therese cắt lời dứt khoát.
Ông ta chờ đợi câu trả lời, nhưng Daisy vẫn im lặng.
“…”
“…”
“…”
Không khí trong phòng tĩnh lặng như cõi chết.
“Được rồi, là ta quá đáng. Tình hình thế này nên ta hơi mất bình tĩnh, ta thừa nhận. Ta nhớ rõ cô từng nói sẽ rửa tay gác kiếm, không giết ai nữa.”
Bá tước Therese lên tiếng trước, có vẻ cũng hoang mang, vừa chà mặt vừa tiếp lời.
“Trong tình cảnh này, người ta tin nhất là cô, Easy. Chỉ là tâm lý bám víu nên ta thử hỏi thôi. Cô hiểu lòng ta chứ?”
“…”
“Nhiệm vụ này nguy hiểm. Ta quý hai cô thế nào, chắc các cô nghe đến phát ngán rồi. Nếu muốn, ta sẽ cho cô rút khỏi nhiệm vụ lần này.”
Lệnh ám sát Maxim von Waldeck đã được ban ra.
Đó là điều Daisy không mong muốn nhất, nhưng đồng thời cũng là cơ hội chính thức để thoát ra.
“Thì… cứ nói là sức khỏe kém, đi nghỉ dưỡng một thời gian. Đại công tước yêu thương cô đến thế, chắc sẽ muốn cô nghỉ ngơi giữa lúc chính trị hỗn loạn. Như hôm nay vậy. Nghĩ cách rút lui tự nhiên thì có khối cách.”
Nên làm gì đây?
Liệu tôi có thể giết Maxim… không, giết Max không?
“Em sẽ giết ta thật à?”
Mong rằng tình huống đó sẽ không xảy ra.
“Vậy thì ta sẽ ngoan ngoãn chịu chết.”
“Nếu phải chết, thà chết trong tay Easy còn hơn tay kẻ khác.”
Hắn từng nói đó là lời nhảm, nhưng vẫn muốn cô tin cả lời nhảm ấy.
Tôi có thể phản bội hắn không?
Dù là giả, Waldeck vẫn là gia đình của Daisy.
Sau một lúc trầm ngâm, Daisy thở ra như trút hết hơi, đáp.
“…Tôi sẽ làm.”
Nếu không phải tôi… thì sẽ có người khác làm.
Nếu vậy thì thà…
“Tôi sẽ làm. Nhưng cho tôi chút thời gian.”
“Thật sự ổn không?”
“Vâng.”
Câu trả lời bất ngờ dứt khoát khiến Bá tước Therese hơi ngạc nhiên.
Rose nghi ngờ tai mình, tái mặt hẳn.
“Easy, cô thật sự…!”
“Ông cũng biết hắn từng là chỉ huy đặc nhiệm mà. Không phải người thường, mà là quái vật đấy.”
Dù Rose phản ứng dữ dội, Daisy phớt lờ chỉ nói điều mình muốn.
Maxim là người đầu tiên khiến Daisy — một sát thủ hàng đầu — nếm mùi thất bại.
“Ngay từ đầu, phe Thái tử chắc cũng có ý định tương tự. Hắn không thể không biết mình đang bị nhắm đến.”
“Ừ. Có lẽ vì thế hắn mới gửi cô đến Therese, sợ cô gặp nguy hiểm. Lời cô nói có lý.”
“Nếu không phải trước mặt tôi, hắn sẽ không để lộ sơ hở đâu. Dù sao ngoài tôi ra, chẳng ai làm được. Trong Clean có ai giỏi hơn tôi không?”
Daisy nhìn thẳng vào mắt Bá tước Therese, nói thêm.
“Hắn ta ấy, rất giỏi ăn nói, tra khảo thì gần như chuyên gia. Đây đã là lần thứ hai rồi, nếu tôi thất bại và bị bắt sống, liệu có chắc sẽ được chết ngay như Noah không? Nếu vụng về đụng vào mà lại bị truy hỏi và khai ra như lần này…, không chỉ tôi hay Rose, mà cả tổ chức cũng sẽ gặp nguy.”
“Đúng là…”
Bá tước Therese nhếch mép, gật gù.
“Với Easy của ta, chỉ có thể thốt lên ‘đúng là’ thôi. Vì thế ta mới quý cô. Cho đến bây giờ, át chủ bài của Clean là Lily, nhưng về khả năng phán đoán, có khi cô vượt cả mẹ mình đấy.”
“Tôi không chắc. Có khi lần này tôi còn phá kỷ lục về thực lực nữa.”
“Tự tin thế tốt lắm. Ta rất thích. Quả nhiên Easy của ta có gì đó khác biệt.”
Ông vỗ tay tán thưởng quyết định của Daisy.
“Nhưng ta không thể cho cô thời gian vô hạn. Nên định ngày hành sự thì hơn. Cô thấy sao?”
“Vâng.”
“Tốt, ta sẽ suy nghĩ rồi chọn ngày. Đói rồi nhỉ, ăn tối trước không? Hôm nay ở lại chứ? Ta đã chuẩn bị phòng riêng cho từng người.”
“Không ạ.”
Daisy từ chối ngay.
“Tôi sẽ về.”
“Sao vậy?”
“Đổi chỗ ngủ thì tôi không quen. Tôi cũng không mang quần áo thay.”
Ngủ thì phải ở nhà mình. Hôm nay lại là thứ Hai.
Daisy không thích ngủ ngoài lắm. Nhớ lại lúc đầu, vì chồng ngủ ngoài mà cô hiểu lầm, lo lắng rồi cuối cùng tự chuốc lấy xấu hổ, giờ nghĩ lại vẫn muốn đạp tung chăn vì ngượng.
Chưa hết, ngủ một mình trên chiếc giường lớn cũng không phải điều cô muốn.
Đã quen có người bên cạnh, không có thì khó ngủ. Chắc chồng cô cũng vậy, không có cô thì chẳng ngủ ngon được.
“Vậy tôi về đây.”
Dù thời gian dành cho cô không dài, Daisy vẫn có nơi để trở về.
Nơi cô thuộc về là nơi thoải mái nhất, và nơi có người đang chờ cô.
Không cần đặc biệt, chỉ cần là nhà là đủ. Daisy nghĩ vậy.
* * *
“Easy, cô thật sự định làm à?”
Ra khỏi dinh thự Therese, Rose hạ giọng hỏi khi đi ngang qua khu vườn.
“Ừ.”
“Cô ổn không? À, rút lui đi. Con nhỏ này, cô coi lời chị nói là gì vậy? Tôi bảo mạng sống là quan trọng nhất, có nói không? Đại nghĩa gì đó chỉ là thứ chúng ta bị nhồi sọ từ nhỏ thôi mà?”
“Chắc vậy.”
“Này, cô làm thế là đủ rồi. Đêm thì hầu thằng đó, ngày thì bị đám quý tộc khốn kiếp khinh thường. Cô bận lắm à? Rút lui là nghỉ hưu ngay, còn được tiền trợ cấp nữa. Lấy tiền đó mở một cửa tiệm nhỏ với tôi đi. Nghĩ lại xem. Được không?”
Rose liên tục tra vấn, như không thể hiểu nổi quyết định của Daisy.
Daisy chẳng màng, chỉ lặng lẽ bước tiếp, mắt nhìn thẳng.
“Giờ nói không làm cũng được. Quay lại bảo ông chủ…”
“Rose, cô sợ à?”
“Dĩ nhiên là sợ chứ. Cô không sợ sao? Nhìn đầu Noah nổ tung mà vẫn vậy?”
“Tôi hiểu rồi. Vậy cô cứ rút khỏi nhiệm vụ lần này đi.”
“Cái gì?”
“Xong rồi thì rời Waldeck luôn.”
Rose dừng phắt lại, Daisy cũng dừng theo.
“Tôi sẽ nói khéo với Max. Cô cứ nghỉ việc hầu gái đi. Cô vốn… mê trai mà. Tôi còn học kỹ thuật giường chiếu từ cô nữa. Vậy cứ bảo cô mê một gã nào đó rồi chuồn đi.”
Rose trợn mắt, ngỡ ngàng.
“Cô điên à?”
“Rose, lần này thật sự nguy hiểm. Chẳng phải ước mơ của cô là sống lâu dù đời khốn nạn sao? Tôi làm một mình là đủ. Tôi không muốn cô dính vào.”
Rose trừng mắt như không tin nổi.
“Này, làm người tốt cũng vừa thôi, bệnh à? Trên đời ai muốn chết chứ? Gọi cô là con của Chúa, thánh nữ Antica gì đó mà cô nhiễm bệnh thánh nữ thật rồi à?”
“Không.”
“Thì rút đi. Sợ ông chủ ghét à? Cô chỉ biết cãi mồm, cuối cùng lúc nào cũng ‘vâng, vâng’. Không từ chối được, đúng là đồ ngốc, chẳng phải tốt lành gì đâu, chỉ là ngu thôi?”
“Vậy sao.”
“Ừ, con ngốc này. Nếu cô ngại đổi ý, để chị đây đứng ra lần nữa. Cô cứ im mà đứng đó.”
Rose túm cổ tay Daisy kéo về dinh thự, nhưng Daisy giằng lại.
“Lại đây. Tôi sẽ quay lại nói với ông chủ…!”
“Tôi không đi.”
“Cái gì?”
“Tôi cũng không đổi ý đâu. Vậy nên Rose, cô rút đi. Tôi biết thừa cô chẳng giết nổi con gián, vô dụng mà.”
“Vô dụng là sao? Cô nói hơi quá đấy? Cô trụ được ở Waldeck đến giờ nhờ ai…”
“Quá cái gì. Tôi nói sai à? Tôi vốn làm một mình. Thành thật thì ở Waldeck, cô chỉ tổ phiền, ồn ào, gây khó chịu. Sợ thì đừng kêu ca, rút đi.”
Daisy cố tình nói gay gắt, Rose ngẩn ra ngơ ngác.
“Rồi ai chết? Tôi không chết đâu.”
Cô không muốn mất thêm Rose.
Dù phải nói dối.
Chỉ mong Rose thôi. Như lời cô ta từng nói, sống lâu hơn để kể cô nghe những chuyện đời khốn nạn.
“Tôi chưa thất bại lần nào. Đừng hiểu lầm.”
Có thể đây là thất bại đầu tiên. Nhưng cô sẽ vui vẻ hơn là thành công.
“Cô bảo bỏ giết chóc để lên thiên đường mà.”
“Lên được không. Chỉ là hy vọng hão thôi.”
Dù cố tình thất bại và xuống địa ngục, cô tin sẽ không hối hận hơn là bỏ mặc hắn chết rồi chạy trốn.
Cảm giác phi lý này.
Tự thấy mình thảm hại, không muốn thừa nhận, nhưng…
Chắc vì cô dám yêu hắn.
“Cô, mẹ kiếp, ai cũng ra vẻ rồi khinh suất mà chết. Đừng để sau này đấm đất tiếc nuối.”
“Tôi không làm thế. Không khinh suất, càng không hối hận.”
Daisy gạt tay Rose, bước về phía xe.
“Con… điên này. Đợi đã!”
Rose thở dài, chạy ào tới khoác vai Daisy.
“Rút đi mà.”
“Không biết, mẹ kiếp, tôi theo cô không phải vì quý cô đâu nhé?”
Nhìn cô ta bĩu môi càu nhàu, Daisy bất giác cười.
“Để đồ lại Waldeck rồi. Tôi về thu dọn, tiện nghĩ lại.”
“Tôi bảo cô rút cơ mà.”
“Tôi phải giám sát.”
“Giám sát gì?”
“Cô giữa chừng phản bội, đổi ý thì không chỉ Clean mà tôi cũng toi luôn.”
Đúng là con nhỏ dai như đỉa.
Vờ không quan tâm, nhưng vẫn quyết nhảy vào địa ngục cùng cô.
— Còn tiếp —