[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 114

Chương 114
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“…”
Cô không thể trả lời gì trước câu hỏi của Maxim. Có phải vì quá hoảng loạn không? Cảm giác mắt khô khốc khiến cô chẳng thể rời mắt đi đâu.
“Phải làm sao đây. Easy của ta mà thấy mấy chuyện kinh khủng thế này thì không tốt chút nào.”
Maxim cong mắt cười, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
“Dù sao ta có bảo em lên phòng thì em cũng chẳng chịu lên đâu, ta biết mà.”
Phải làm sao đây. Đầu óc cô như tê liệt, trống rỗng. Trước cảnh tượng không thể tin nổi đang bày ra trước mắt, cô không nhúc nhích được.
“Thôi thì cũng đúng. Ta lấy làm tiếc vì chuyện này xảy ra ở Waldeck, nhưng chẳng ai dám chắc nó sẽ không lặp lại.”
Daisy siết chặt chiếc nhẫn mảnh trong tay.
“Đã đến đây rồi thì em cứ nhìn cho rõ với tư cách là bà chủ đi. Bọn gián điệp bị xử lý ở Waldeck thế nào.”
Lời vừa dứt, đoàng-! Viên đạn rời nòng.
Xung quanh im phăng phắc như bị dội nước lạnh, mùi máu tanh nồng xộc lên.
Lâu lắm rồi. Cái mùi tanh tưởi này. Khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi khi sinh mạng kẻ khác đứt đoạn.
Đôi mắt mất đi ánh sáng trong chớp mắt, như công tắc bị tắt.
Cảm giác quen thuộc đến đáng sợ, thứ cô luôn cố quên, giờ lại trỗi dậy.
Tim cô đập thình thịch như sôi lên từng đợt.
Có lẽ suốt thời gian qua, cô đã say men ngọt ngào và bình yên mà Maxim von Waldeck mang lại, để rồi quên mất.
Rằng mối quan hệ này có giới hạn, rằng cô không thuộc về nơi đây, rằng cô không nên thế này…
Rốt cuộc, cô không phải là người sẽ bám rễ ở nơi này.
Cô đã lơ là. Cơn chóng mặt ập đến, tầm nhìn trở nên trắng xóa, nhưng tuyệt đối không thể để lộ ra.
Phải chịu đựng. Không được gục ngã.
Daisy tự nhủ liên hồi, dồn sức vào đầu ngón chân để đứng vững. Maxim dính đầy máu của Noah, lau vết máu trên mặt bằng tay áo, rồi phủi tay như gạt bỏ thứ dơ bẩn, đứng dậy.
Hắn bước qua đám người làm, dáng đi loạng choạng nhưng đầy quyết đoán.
Từng bước, từng bước. Tiếng giày của hắn vang rõ bên tai cô.
Khi nhận ra đích đến của hắn, Daisy cảm thấy nỗi sợ hãi nghẹt thở.
Ôi, xin đừng.
Xin đừng mà. Xin…
“…Này, Rose.”
Giọng trầm thấp đầy áp lực của hắn khiến Rose càng thêm chết lặng. Cuối cùng, Maxim von Waldeck dừng lại trước người mà Daisy không bao giờ muốn hắn chạm đến, gọi đúng tên cô ấy và nhìn xuống.
Theo thói quen, Daisy đưa tay xuống khẩu súng lục giắt ở đùi, siết chặt.
Giờ có nên rút ra bắn không? Nhưng rồi sao nữa… cô sẽ làm gì tiếp theo?
Liệu cô có thể bắn Maxim không? Có thể chĩa súng vào hắn không? Vào mắt hắn, đầu hắn, cổ hắn, hay trái tim bên ngực trái của hắn?
Một người vừa chết. Một người nữa sắp chết. Sao giờ cô lại nghĩ những thứ này?
Đầu óc cô rối như tơ vò.
Dù trong kế hoạch nếu một đồng đội bị lộ, những người còn lại không được can thiệp — đó là luật ngầm của ‘Clean’ — nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến cảm giác tội lỗi đang đè nặng lòng cô.
Chúa ơi, xin cứu giúp con.
Xin đừng để Rose chết. Xin Người…
Nhưng cuối cùng, Daisy không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh, cũng chẳng thể ra tay loại bỏ người chồng vừa giết mục tiêu kiêm đồng đội của mình. Rốt cuộc, cô chỉ vô lực, chỉ biết cầu nguyện vô nghĩa thế này…
“Easy chắc chắn bị sốc lắm. Mau đưa cô ấy lên phòng đi.”
“…”
Rose cứng đờ không đáp, Maxim lại hỏi lần nữa như muốn xác nhận.
“Hiểu chưa?”
“…Vâng, chủ nhân.”
Rose miễn cưỡng trả lời. Hắn liếc sang Daisy một cái, rồi quay sang Mary Gold.
“Mary Gold, ngươi đi theo ta.”
“Vâng, chủ nhân.”
Mary Gold xuất thân từ đặc nhiệm, có lẽ quen với cảnh này nên chẳng tỏ ra hoảng hốt.
Bịch, bịch. Tiếng giày vang lên khi Maxim rời khỏi sảnh, nhưng hắn dừng lại trước cửa, nói.
“Ta ghét dơ bẩn, xử lý sạch sẽ không để lại dấu vết. À, và nhà quản gia.”
“Vâng, chủ nhân.”
“Nếu đám nhà báo đánh hơi được mà hỏi, cứ nói đã xử lý một tên gián điệp. Để chúng tự do viết bài theo ý thích.”
“Vâng, tôi xin tuân lệnh.”
Giọng hắn bình thản như đang giao việc thường ngày.
Dù âm thanh không lớn, nó vẫn vang vọng bên tai cô như tiếng ù ù.
“…Đi thôi, phu nhân.”
Rose đã đến bên cạnh từ lúc nào, vòng tay qua vai cô thì thầm bằng giọng khàn khàn.
“…”
“…Đi nào, con ngốc.”
Thấy Daisy không đáp, Rose vỗ nhẹ vai cô thì thào lần nữa.
Rồi cô ta xoay người Daisy, lúc này cứng đờ như tượng đi về phía cầu thang.
Daisy bước lên từng bậc, nhưng mắt cô không rời khỏi hình ảnh Noah nằm sõng soài như con rối hỏng.
Không phải Noah, mà có thể là Rose.
Không, không phải Rose… mà là Daisy… chính cô cũng có thể rơi vào cảnh ấy.
Sự thật đó đè nặng lên ngực cô như tảng đá khổng lồ.
* * *
Rose và Daisy ngồi cạnh nhau trên giường, im lặng hồi lâu.
Việc Noah bị đưa vào đã cho thấy kế hoạch lớn hơn dự đoán, nhưng chẳng ai ngờ cậu ta lại bị lật tẩy nhanh đến vậy.
“Ha, mẹ kiếp… Chuyện gì thế này.”
Rose lên tiếng trước, vừa chửi thề vừa chà mặt.
Đêm qua Maxim khác lạ. Lẽ nào từ lúc đó hắn đã nghi ngờ?
Hắn biết bao nhiêu? Biết đến đâu?
Hắn thực sự chỉ biết mỗi Noah thôi sao?
Những suy nghĩ hỗn loạn trôi nổi trong đầu cô chẳng thể sắp xếp.
Những gì xảy ra hôm nay vẫn chưa thực sự khiến cô cảm nhận được.
“Chúng ta ổn chứ?”
“…Không biết.”
Cô không muốn nói dối. Dù sao thì có ích gì đâu.
“Đừng có ngẩn ra. Con nhỏ từng giết người không chớp mắt mà giờ lại sợ à? Thành thật đi, cô nghĩ cô sốc hơn tôi chắc?”
Rose càu nhàu như trách móc, nhưng lời chẳng lọt tai cô.
“Cái gì đây?”
Rose phát hiện thứ cô cầm trong tay, vừa vuốt tóc vừa thở dài, rồi giật lấy chiếc nhẫn mảnh từ Daisy.
“Thằng chuột đó đưa cô à? Trong bánh hả?”
“…Sao biết?”
“Sao biết cái gì. Xưa giờ cứ gặp là nó khoe ầm lên vì đưa cô. Nhìn gần thì đúng là đồ rẻ tiền, chẳng ra gì.”
“…”
Ánh mắt Daisy chìm xuống khi nhìn chiếc nhẫn. Không phải cô có tình cảm với Noah — cô dám khẳng định không chút rung động lý trí nào — nhưng đó là tâm ý của ai đó, và nhìn nó khiến lòng cô nặng trĩu.
“Cái này cô giữ cũng chẳng để làm gì, tôi lấy đây. Đồ rác này bán ve chai cũng chẳng được mấy đồng… Sau này tìm xác nó rồi chôn cùng luôn vậy.”
“…”
“Này, Daisy.”
“…”
“Con ngốc này. Tỉnh táo lại đi. Cô ngẩn ngơ thế này thì làm được gì?”
Rose dùng hai tay vỗ nhẹ má Daisy như đánh thức. Daisy lặng lẽ gật đầu, căn phòng chìm vào tĩnh lặng như chết.
Rose ngồi bên lặng lẽ nhìn cô, rồi bất ngờ khoác vai.
“…Này, tôi thành thật nhé, lúc chồng cô gọi tên tôi, mẹ kiếp, tôi sợ đến mức suýt tè ra quần. Không, hình như tôi tè thật rồi.”
“Ghê quá. Đừng ngồi lên giường tôi.”
“Không muốn đâu. Tôi phải trả thù. Tại chồng cô hết đấy.”
Rose nằm ườn ra giường như quyết không đứng dậy. Thấy Daisy vẫn ngồi thẫn thờ, cô ta thở dài rồi kéo cô nằm xuống cạnh mình.
Rose và Daisy nằm song song trên giường, ngây người nhìn lên trần nhà.
“Tôi không biết. Thành thật thì từ nhỏ tôi đã lớn lên trong tổ chức. Cô cũng vậy mà.”
“…Đúng thế.”
“Nên tôi cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên mà lớn lên. Tôi chưa bao giờ thực sự có suy nghĩ riêng. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên… tôi cảm thấy mình là một con khốn kinh khủng.”
“Nói gì vậy?”
“Như kiểu phải giết kẻ thù đã hại đồng đội, hay hy sinh vì đại nghĩa — tôi cứ tưởng mình có cái tinh thần cao cả ấy chứ?”
Rose nói nửa chừng, tự giễu mà bật cười khẽ.
“Nhưng ngay lúc đó, mẹ kiếp, tôi chỉ nghĩ ‘mình cũng bị lộ rồi sao, toi rồi’. Đại nghĩa gì đó… tôi chỉ không muốn chết thôi.”
“…”
“Hóa ra đại nghĩa hay gì cũng không bằng mạng sống của tôi.”
Rose nghịch chiếc nhẫn mảnh một lúc, rồi như quyết tâm, nói thêm.
“Này, tôi nói trước nhé. Tôi không thể như thằng Noah kia, đến lúc chết vẫn giữ nghĩa khí, tỏ tình rồi ỉ ôi đủ kiểu trước khi ngỏm được.”
“…”
“Tôi là đồ rác rưởi à?”
Daisy trầm ngâm một lúc, rồi miễn cưỡng mở lời.
“…Không.”
Muốn sống là bản năng của con người mà.
Sao có thể trách cô ta là rác rưởi được. Đó là cảm giác thật lòng của cô.
Rose dường như cũng đồng tình với điều đó.
“Thành thật thì tôi chẳng quan tâm là con khốn hay rác rưởi gì cả. Đến lúc quyết định, dù phải bán đứng ai, cứ một người sống sót là được.”
Rose đột nhiên nằm sấp, chống cằm, nhìn thẳng vào Daisy.
“Vậy nên Easy à, cô cũng làm thế đi. Nếu lại gặp tình cảnh như hôm nay, đừng để cả hai chết, cứ đổ hết cho một người. Thế nào?”
Vừa chạm mắt, Rose nhún vai như khoe ý tưởng tuyệt vời.
“Cô nói cái gì mà nghe như rác rưởi thế?”
“Cái gì là gì. Là cách đối phó hiệu quả chứ. Lúc chết, đừng oán trách kiểu ‘Rose, con khốn, dám phản bội tôi à? Xuống địa ngục đi’ hay nguyền rủa gì cả. Sau này gặp nhau dưới địa ngục, không cằn nhằn, kẻ sống lâu hơn kể cho kẻ kia nghe đời khốn nạn thế nào. Sao hả?”
“…Cô điên à.”
Daisy nghĩ Rose đùa được lúc này và chính mình bật cười, cả hai đều điên thật rồi.
“Xin lỗi vì phá đám, nhưng cô không gặp tôi đâu.”
“Sao thế?”
“Tôi sẽ cầu nguyện chăm chỉ để lên thiên đường.”
“Vớ vẩn. Cô giết bao nhiêu người rồi mà nói thế được.”
Lúc đó.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Rose vội vàng bật dậy khỏi giường. Daisy giật mình cũng chẳng kém.
Cạch-. Cửa mở, chủ nhân căn phòng bước vào.
Bịch, bịch.
Tiếng giày quen thuộc vang lên, Maxim tiến đến gần. Người hắn dính đầy máu, bước đi loạng choạng, không còn vẻ tự tin thường ngày.
Daisy theo bản năng nắm chặt khẩu súng lục ở đùi.
“…!”
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.
Phịch-. Mùi máu xộc lên. Chỉ một cái nháy mắt, Daisy đã bị hắn ôm chặt vào lòng.
“…Xin lỗi.”
Lời đầu tiên Maxim thốt ra là xin lỗi.
“Easy, em sợ lắm đúng không. Ta thực sự… xin lỗi.”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Trái tim áp sát nhau đập điên cuồng. Cô không phân biệt được đó là tim mình hay của gã đàn ông hung bạo này.
— Còn tiếp —