[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 113

Chương 113
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Một trong những điều cô dạy lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi là không được ăn vặt trước bữa chính. Nhưng… quả nhiên, cô không thể cưỡng lại món mousse socola.
“…Ngon thật.”
Daisy dùng nĩa xắn một góc mousse socola đưa vào miệng, tận hưởng thiên đường tan chảy trên đầu lưỡi.
Đúng là ‘thiên đường giữa địa ngục’. Tài nghệ của Robert, người phụ trách món tráng miệng quả nhiên đỉnh cao.
Thím bảo mệt nên bỏ bữa, còn Maxim thì từ sáng sớm đã không thấy đâu, chắc có việc bận.
Phải ăn một mình, nhưng hôm nay cô thấy hơi đầy bụng, bữa sáng chẳng hấp dẫn chút nào.
Vậy nên, Daisy quyết định thay bữa sáng bằng món mousse socola yêu thích cùng một ly sữa tươi đơn giản.
“Ừm, đây không phải ăn vặt. Đây là bữa ăn, nên chẳng sao cả.”
Cô lại đưa một miếng nĩa vào miệng, thì thầm với vẻ mặt ngây ngất.
“Thiên đường chẳng đâu xa.”
Đúng vậy, đây chính là thiên đường.
Không cần gì to tát. Chỉ cần một khoảnh khắc hạnh phúc thế này là đủ để gọi là thiên đường.
Đang mải mê đào bới chiếc bánh với những suy nghĩ ngớ ngẩn, Daisy giật mình, ngừng ăn.
Rồi cô phun ra một vật lạ mắc trong miệng.
“Cái… gì đây?”
Một chiếc nhẫn mảnh bằng bạc. Thường thì đầu bếp trong bếp không đeo nhẫn vì lý do vệ sinh. Hơn nữa, cái này nhỏ nhắn, rõ ràng là dành cho nữ.
Mắt Daisy híp lại đầy nghi ngờ. Cô bẻ đôi phần mousse còn lại, nhưng không thấy gì thêm.
“…Không lẽ.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Khi nâng đĩa tráng miệng lên, Daisy phát hiện một mẩu giấy nhỏ bên dưới.
[Dần dần cũng đến lúc chán rồi nhỉ. Chồng chị không thấy chán sao?]
[Nếu là ngoại tình thì lúc nào cũng hoan nghênh. Tôi sẽ đợi.]
[Tôi nói thật đấy. Chị à.]
Mẩu giấy khiến cô chỉ muốn nhìn qua loa. Chắc chắn là Noah, thằng khốn đó gửi.
“Đm. Thằng chuột điên này ăn nhầm thuốc hay sao vậy?”
Chắc nó điên cuồng muốn chết đây mà.
Daisy lẩm bẩm chửi thề, vội lấy diêm quẹt cháy mẩu giấy, phi tang ngay lập tức.
Bị phát hiện thì tính sao mà dám làm trò này? Từ khi Maxim trở về, Waldeck khá yên bình. Hắn không tỏ ra nghi ngờ gì lớn, nhưng thế không có nghĩa là không cần cảnh giác.
Nếu Maxim biết chuyện này thì sao?
Đoàng-!
Daisy tưởng tượng cảnh Maxim không do dự bắn vỡ đầu Noah.
“…Ư.”
Đúng vậy, nghĩ thế nào thì với hắn, súng sẽ lên tiếng trước lời nói. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình.
Cô đã dặn Rose cảnh cáo rằng nếu Noah còn làm trò ngu ngốc lần nữa, cô sẽ không tha. Một thời gian nó im thin thít, vậy mà giờ lại bắt đầu.
“Giết chết nó luôn cho rồi.”
Với loại chuột không biết nghe lời, có lẽ roi vọt là liều thuốc tốt nhất. Daisy đặt nĩa xuống, nghiến răng ken két vì món mousse ngon lành bị phá hỏng.
Chắc vì không phải cô trực tiếp nói, nên nó chỉ nghe qua tai.
Có lẽ phải tìm cơ hội lôi nó vào kho lần nữa, đánh cho một trận ra trò. Nghĩ vậy, cô siết chặt nắm đấm.
“Giờ mới để ý, hôm nay không có báo.”
Daisy nhìn chiếc bàn nhỏ trống trơn. Chắc Maxim bận quá nên quên mang về.
Hôm qua khi trở về, hắn trông có vẻ mệt mỏi, thậm chí hơi thất thần. Dù là ‘thứ Sáu của lời hứa’.
Hắn không đòi hỏi chuyện chăn gối, chỉ ôm cô suốt. Daisy nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi tối qua với hắn.
“Max, ngài mệt à? Hay bị ốm đâu đó?”
“Sao thế?”
“Tự nhiên ngài không giống bình thường, em lo…”
Trước sự lo lắng của cô, Maxim không trả lời gì nhiều, chỉ cười toe toét rồi rúc vào lòng cô như trẻ con.
“Nếu em lo thì ôm ta đi, Easy.”
“Cái gì cơ?”
“Ta muốn nghe nhịp tim của Easy.”
Hắn nói đủ thứ linh tinh, nhưng cô chẳng thể xua tan nỗi lo lắng. Rốt cuộc là điều gì khiến cô lo lắng? Có lẽ mọi khoảnh khắc này đều được dệt nên từ nỗi lo lắng ấy.
Trước hết, cứ ôm người đàn ông trước mặt đã. Thời gian chẳng còn nhiều. Cô muốn dành trọn vẹn những phút giây bên nhau.
“Có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ là… chẳng có gì to tát, ta muốn ngủ thật ngon với Easy thôi.”
“…Được thôi.”
Người ta bảo trộm cắp học muộn thì quên cả trời sáng.
Hắn nghiện làm nũng rồi sao? Cuối cùng, suốt đêm cô phải vỗ về, hắn mới chịu ngủ ngoan.
“…Cũng phải, Maxim dù sao cũng là người, đến lúc mệt cũng chẳng lạ.”
Hắn ngủ không yên, bận rộn đủ thứ, lại còn gắng gượng quá mức. Nghĩ vậy thì cũng hợp lý thôi.
Daisy lắc đầu để xua tan mấy ý nghĩ nhạt nhẽo, rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
“Mấy đứa bảo đi điểm danh, sao hôm nay lâu thế nhỉ.”
Lẽ nào điểm danh hôm nay kéo dài hơn bình thường?
Hôm nay lại đúng ngày cô hẹn cùng Rose và Mary Gold đối chiếu vé số.
“Mấy đứa này… không lẽ trúng số rồi chuồn mất, bỏ rơi mình đó chứ.”
Daisy tự nhủ với chút nghi ngờ ngớ ngẩn, rồi bật cười một mình.
Cô đứng dậy khỏi ghế đi qua đi lại trong phòng, rồi dừng trước cửa, nghịch ngợm đầu ngón tay.
Sao lại bồn chồn thế này? Chẳng có lý do gì cả…
Cứ ở trong phòng mãi khiến cô thấy ngột ngạt. Ra ngoài chút không nhỉ?
Khi đầu óc đầy những ý nghĩ vô bổ, vận động là cách tốt nhất để gạt chúng đi.
“Ừ, ra ngoài hít thở chút vậy.”
Nhân tiện đón bọn trẻ, xem chúng điểm danh thế nào cũng chẳng tệ.
Đã thế, nếu gặp thằng điên Noah, cô sẽ ném luôn cái nhẫn vào mặt nó.
Daisy khoác vội chiếc khăn choàng mỏng, rời khỏi phòng.
* * *
‘Có chuyện gì sao?’
Trong lúc bước xuống cầu thang, tiếng ồn ào hỗn loạn từ sảnh tầng một vẫn vang vọng lên. Daisy nuốt khan, rón rén bước xuống, rồi khẽ liếc nhìn sảnh.
Điểm danh vẫn chưa xong sao?
Ở đó đám người làm đã tụ tập đông đủ. Giữa đám đông, một gã đàn ông ngồi sụp xuống, thở hổn hển đầy khó nhọc.
Trong khoảnh khắc, Daisy nghi ngờ chính mắt mình.
‘…Noah?’
Bị đánh đến thảm hại, gã đầy máu me kia dù nhìn lại lần nữa vẫn chắc chắn là Noah.
Và phía trước cậu ta, không ngoài dự đoán.
Maxim von Waldeck đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn xuống Noah.
Trời ơi. Daisy kinh hãi, hai tay che chặt miệng.
“Ta mà là cách mạng á? Đến chó đi đường cũng phải cười.”
Giọng Noah khiến mắt Daisy mở to. Âm điệu của cậu ta vẫn pha chút đùa cợt như mọi khi, nhưng run rẩy vì sợ hãi.
Maxim ném chiếc lọ thủy tinh trong tay về phía Noah. Choang-, tiếng vỡ vang lên, mảnh thủy tinh văng tứ tung trên sàn.
“Vậy sao ngươi cầm thứ này? Định lén bỏ thuốc sao?”
Gương mặt Maxim không chút biểu cảm. Không giận dữ, không khinh bỉ… cô cứ nghĩ hắn sẽ như vậy, nhưng trông hắn lại bình thản đến đáng sợ.
Noah cười lớn như đã buông xuôi mọi thứ.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau. Noah với đôi mắt sưng húp và rách nát, vẫn cố nháy mắt với Daisy như thường lệ, rồi nhổ một bãi máu đờm xuống sàn.
“…Ừ.”
Noah thẳng thắn thừa nhận.
“Ta định cho ngươi ăn mà chết luôn, thằng khốn.”
Cậu ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Maxim mà đáp. Lần này, ánh mắt cậu ta chạm phải Rose đang đứng lẫn trong đám người làm. Rose cố không để lộ cảm xúc, nhưng mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
“Ta, mẹ kiếp… thích thầm Daisy đấy.”
Ánh mắt Noah lại giao với cô.
Cậu ta cười toe toét, như thể đây là lần cuối.
Thằng điên. Sao không xin lỗi hay chối bay đi? Sao lại ngu ngốc thế này…
Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?
Đầu óc cô trắng xóa như tờ giấy. Nắm tay siết chặt của Daisy run lên bần bật.
“Cho nên ngươi mới xin việc ở đây à? Vậy thì chuyện cách mạng này nọ, mấy lời vớ vẩn như mò trăng rằm thì dẹp đi.”
“Ngươi không có chút tự trọng nào với việc mình làm à. Đúng kiểu lũ sâu bọ chuyên đi lừa gạt bằng mấy lời cách mạng rởm.”
Bốp, lời vừa dứt, Maxim đá mạnh vào người Noah bằng mũi giày. Hắn cúi xuống, túm tóc Noah — cậu ta đang nằm sấp thở hổn hển như sắp chết — ngửa đầu lên.
“Dám cả gan bò vào nhà ta như gián chưa đủ sao. Còn dám nhắc đến vợ ta nữa, gan ngươi to thật.”
“Khụ, khục, ha, thằng, thằng khốn… khụ.”
“Nào, há ra.”
Maxim ép Noah mở miệng, tự tay nhét nòng súng vào. Noah run lẩy bẩy khi họng súng chạm vào.
Cạch-.
Tiếng đạn lên nòng vang lên, ánh mắt Maxim chạm vào cô.
Đôi mắt tràn đầy sát khí nguyên sơ khiến Daisy cảm thấy máu như đông lại, lạnh buốt tận xương.
“Ôi, Easy à. Sao em lại đến đây vậy?”
— Còn tiếp —