[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 112

Chương 112
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tiếng nổ vang lên, cùng lúc đó, cơ thể đẫm máu của gã gián điệp cách mạng đổ sụp xuống.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, khiến tất cả những người trong phòng còn đang sững sờ. Nhưng Maxim vẫn giữ gương mặt vô cảm, bước thêm vài bước nữa. Nơi hắn dừng lại là trước mặt gã bác sĩ từng chữa trị cho Daisy.
“Được rồi. Độc của Egonia, ta hiểu rồi.”
“…Vâng, vâng?”
“Ngươi chắc chắn người ngươi thấy là vợ ta chứ?”
Cạch-. Tiếng lên đạn vang lên, đồng tử gã bác sĩ mở to đầy kinh hãi.
“Tôi, tôi…”
“Trả lời cho tốt vào. Câu trả lời đó sẽ quyết định mạng sống của ngươi đấy.”
Maxim thì thầm, giọng trầm thấp, dí sát nòng súng còn nóng ran vào trán gã bác sĩ.
Gã đã khai hết những gì mình biết, nhưng giờ đây lại hoang mang tột độ. Không thể đoán được ý định của Maxim, gã thậm chí chẳng rõ ‘trả lời đúng’ là gì. Một người vừa bị bắn chết, và giờ nòng súng ấy đang chĩa vào mình.
“Nhanh lên.”
Nhưng Maxim không đợi chờ.
Cảm nhận rõ cái chết cận kề, gã bác sĩ toát mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy như cành khô trong gió.
“Tôi, tôi xin lỗi… Tôi, tôi không, không rõ…”
Đoàng-!
Lại một tiếng súng vang lên, gã bác sĩ ngã xuống mà không kịp thốt lên tiếng kêu nào. Máu tươi thấm đẫm tấm thảm, mùi tanh nồng bốc lên khắp phòng.
Chỉ còn lại Hoàng hậu và tên hầu, cả hai đều kinh hãi đến chết lặng.
“Chà, hắn bảo không rõ đấy.”
Maxim thờ ơ lau vệt máu bắn lên má, khẽ nhếch môi cười. Đôi mắt trống rỗng của hắn lia sang nhìn họ.
“Đại, Đại công tước… Ngài làm chuyện bất kính gì ngay trước mặt ta thế này?”
“À, bất kính sao? Bệ hạ bảo ta tự xác minh, ta xác minh rồi xử lý thôi. Nếu thế mà bất kính thì thật đáng tiếc.”
Như một gã từng tiêu diệt sạch kẻ thù trên chiến trường, hắn vừa bắn vỡ đầu hai kẻ mà chẳng mảy may chút áy náy.
Hoàng hậu và tên hầu đứng chôn chân, như thể vừa nhìn thấy ác quỷ.
Sau hai tiếng súng liên tiếp, đám hiệp sĩ hộ vệ bên ngoài xông vào, quan sát tình hình và lập tức bảo vệ Hoàng hậu.
Họ đồng loạt chĩa súng về phía Maxim.
“Cơ hội cuối cùng đấy.”
Giữa căng thẳng tột độ, chỉ mình Maxim nở nụ cười nhạt như thể đang chế giễu.
“Bệ hạ muốn nói chuyện với ta, hay muốn đối đầu? Nghĩ cho kỹ đi.”
“…”
“Nếu là nói chuyện, thì tai mắt nhiều quá chắc cả hai ta đều khó chịu. Chẳng phải vì thế mà bệ hạ mời ta đến đây thay vì hoàng cung sao?”
Hoàng hậu im lặng một lúc như đang suy tính, rồi thở dài khe khẽ, ra lệnh cho đám hộ vệ.
“Rút hết ra ngoài.”
“Nhưng bệ hạ…”
“Ta không sao, lui ra đi.”
“Vậy thì… tôi sẽ chờ trước cửa ạ.”
Bà ta nhấn giọng lần nữa, đám hộ vệ đành miễn cưỡng rời khỏi phòng.
Chỉ còn hai người trong căn phòng, mùi máu tanh hòa quyện với sự tĩnh lặng đầy sát khí.
“Đại công tước, sao ngài lại giết người vô tội…”
“Không vô tội nên ta mới giết.”
Câu trả lời của Maxim rõ ràng, dứt khoát.
“Ta không biết bệ hạ nói đến ai trong hai kẻ đó.”
Hắn lần lượt chỉ tay vào hai xác chết trên sàn, giải thích từng kẻ một.
“Kẻ này là gián điệp mà bệ hạ đã đích thân tra hỏi. Còn kẻ kia không phải bác sĩ, mà là một tên lừa đảo. Hắn không chỉ tùy tiện tiết lộ thông tin bệnh nhân, mà còn dám dùng mấy lời mập mờ để lừa gạt cả bệ hạ lẫn ta.”
“…”
“Nói đi. Trong số này, ai vô tội?”
Gã bác sĩ có thể vì sợ hãi mà trả lời lung tung khi bị dí súng, nhưng quả thật hắn đã thay đổi lời khai, từ chắc chắn ban đầu sang mập mờ lúc sau.
Đáng lẽ phải tung tin lên báo chí trước.
Bà ta đã quá ngu ngốc, sai lầm hoàn toàn.
Không, không hẳn. Ban đầu bà ta định công khai chuyện này trước mặt Maxim, vì không biết nếu để vợ hắn bị báo chí xâu xé, gã điên cuồng này sẽ phản ứng ra sao.
Nhưng giờ thì sao đây? Dù thế nào thì cũng vậy thôi. Cuối cùng, lá bài bà ta định chơi đã bị chính hắn cướp mất.
Có lẽ vì quá hoảng loạn, bà ta chẳng nghĩ ra được câu trả lời nào thích hợp.
“Thôi lo cho kẻ chết đi. Ta hơi bận chút, nên từ giờ ta với bệ hạ, những người còn sống, bàn chuyện tương lai được chứ?”
Để tiếp tục nước cờ tiếp theo, có lẽ không nên kích thích hắn thêm nữa.
“…Ngài nói đi, Đại công tước.”
Maxim trở lại chỗ ngồi, dựa người một cách thoải mái. Khi ánh mắt hắn chạm phải Hoàng hậu đang bối rối, hắn cong mắt cười dịu dàng.
“À, xin lỗi. Thảm bị bẩn thế này, ta không muốn làm dơ đôi giày.”
“…”
“Quần áo thì giặt là được, nhưng giày thì phiền lắm. Bệ hạ hiểu mà, đúng không?”
Giết người xong lại lo giày bị bẩn, lời nói ấy đủ khiến người ta nghẹn họng.
Bà ta vốn biết hắn chẳng phải người thường, nhưng nghe tận tai vẫn khiến bà ta rùng mình thêm một bậc.
Maxim nâng tách trà lên nhấp môi, khẽ liếc mắt. Ý bảo đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.
Hoàng hậu lặng lẽ ngồi vào chỗ. Dù trong lòng run rẩy, bà ta vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh hoàn hảo bên ngoài.
“Bệ hạ có hai lựa chọn. Một là cứ cố thuần phục ta, tự tay cắt đứt sợi dây cuối cùng của mình. Hai là dù có khó chịu, cứ chấp nhận mọi thứ như nó vốn có.”
“…”
Con bé đó có gì mà hắn bênh vực đến vậy? Bà ta không tài nào hiểu nổi.
Maxim von Waldeck từng mất cha mẹ vì tổ chức cách mạng, là kẻ chuyên lùng sục, tra tấn và tàn sát những kẻ chống lại vương triều với tay nghề bậc thầy.
Vậy mà giờ đây, hắn lại cố tình làm ngơ chuyện xảy ra ngay dưới mái nhà mình.
Bà ta cứ nghĩ tiết lộ thân phận của con bé bình dân kia sẽ chạm vào điểm yếu của hắn, nhưng chẳng ngờ nổi khẩu súng ấy lại quay ra ngoài.
Dù hai nhân chứng đã chết, bà ta vẫn có thể khơi lên nghi ngờ, làm tổn hại danh tiếng của Daisy von Waldeck. Nhưng nếu cái giá là biến Maxim von Waldeck thành kẻ thù, thì mọi thứ hóa ra vô nghĩa.
“Nói lại lần nữa, bệ hạ chỉ cần từ bỏ ý định liên hôn với ta, ta sẽ vui lòng làm quân cờ cho người.”
Maxim chẳng ngại ngần lật ngửa lá bài của mình.
“Đại công tước, chuyện liên hôn này không phải ta muốn, mà là phía Egonia đòi hỏi.”
“Vậy thì bệ hạ hãy thuyết phục tổ quốc của mình. Bệ hạ hiểu rõ hơn ai hết mà, liên hôn ấy rỗng tuếch và phù phiếm đến mức nào.”
“…”
“Đến mức một Hoàng hậu cao quý như bệ hạ phải hạ mình trước một con chó săn thấp kém thế này.”
Giọng điệu mỉa mai khiến bà ta nghiến răng ken két, nhưng không thể phủ nhận rằng bà ta đã hoàn toàn bị gã đàn ông ngạo mạn trước mặt áp đảo.
“Điều kiện của ta chỉ có vậy.”
“Nếu… ta không từ bỏ thì sao?”
Ngay khi Hoàng hậu vừa hỏi, nòng súng của Maxim lập tức chĩa thẳng vào đầu bà ta. Đôi mắt bà ta mở to như muốn nứt ra.
“Bệ hạ sẽ thành kẻ thù của ta. Đáng tiếc thay.”
Sự ngạo nghễ của hắn gần như chạm đến trời cao. Nếu có lựa chọn nào khác, bà ta đã lập tức trị tội hắn vì xúc phạm hoàng tộc, nhưng thực tế bà ta là kẻ lép vế thì chẳng thể chối cãi.
“Đại công tước, dù ngài không liên kết với ta, dưới bầu trời này chẳng thể có hai mặt trời. Dù ngài không có ý định lên ngai, bên kia cũng chẳng ngồi yên nhìn ngài đâu.”
“Ta biết chứ. Ta đâu phải kẻ ngu.”
“…”
“Nếu không, hôm nay ta với bệ hạ đã chẳng ngồi đây trò chuyện thân mật thế này, đúng không?”
Maxim thu súng lại, lau vệt bẩn trên nòng, khóe môi nhếch lên.
“Ta cũng đang rất kiềm chế vì đối phương là Hoàng hậu đấy, mong bệ hạ hiểu cho.”
“Ngài đang đe dọa ta sao?”
“Không, ta nào dám. Như ta đã nói, ta đang thể hiện sự tôn trọng tối đa với bệ hạ và Egonia, tổ quốc của người. Nếu là kẻ khác, ta đã cho hắn nằm như kia từ lâu rồi.”
Hắn nhún vai, ra vẻ oan ức.
“Ta đâu phải kẻ cướp. Ta tuyệt đối không có ý định đơn phương bóc lột bệ hạ. Nếu bệ hạ thấy ta là kẻ ngang ngược như vậy, thì có lẽ bệ hạ đã nhìn nhận thần một cách hời hợt rồi.”
Maxim von Waldeck không phải kẻ cướp, mà là một sĩ quan cao cấp của vương quốc. Nếu chỉ biết hành động vô lối, hắn đã chẳng thể nịnh bợ hoàng thất để leo lên vị trí này.
“…Ngài nói đi.”
Hoàng hậu quyết định nghe xem hắn muốn gì.
“Nếu bệ hạ chịu khó, ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngài ở Antica, đồng thời cung cấp đầy đủ lễ nghi dành cho một Hoàng hậu tiền nhiệm. Ta không có kinh nghiệm chính trị, nên bệ hạ sẽ là người đỡ đầu và cố vấn chính trị cho ta trước công chúng.”
“…”
“Chưa hết, ta sẽ mở tuyến đường phía Bắc và cho phép trung gian thương mại qua Egonia.”
Đề nghị táo bạo khiến mắt Hoàng hậu mở to. Những gì hắn vừa nói là ước mơ dài lâu mà Egonia luôn muốn từ phía Antica.
“Thế nào, giờ thì giống một cuộc thương lượng hơn là đe dọa chứ? Chẳng phải tổ quốc của bệ hạ cũng mong điều này hơn một cuộc liên hôn vô nghĩa sao?”
Dù khó chịu, bà ta phải thừa nhận lời hắn không sai.
“Ta luôn là người giữ lời hứa.”
Maxim nhấn mạnh lần nữa. Sau thoáng trầm ngâm, Hoàng hậu từ tốn gật đầu.
“…Được thôi. Ta sẽ truyền ý của Đại công tước đến tổ quốc mình.”
Maxim liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Từ lần sau, hy vọng ta có thể gặp nhau trong tiếng cười. Xin lỗi, nhưng ta phải đi trước. Còn phải lùng bắt gã gián điệp mà bệ hạ nhắc đến, với lại hôm nay là thứ Sáu, ở nhà có chút việc bận.”
“Đi đi.”
Hắn bước đi nhanh nhẹn, đến cửa thì nắm lấy tay nắm, dừng lại một thoáng rồi nói thêm.
“À, mấy chướng ngại vật còn lại, bệ hạ tự xử lý nhé.”
* * *
Rời khỏi biệt thự, Maxim trở lại xe và dựa người vào ghế sau.
“Ha…”
Hắn đưa tay chà mặt, thở dài một hơi nặng nề. Rồi vội vã lấy điếu xì gà từ hộp ra, ngậm vào miệng. Đôi môi khẽ động, những đầu ngón tay cứng đờ run lên nhè nhẹ.
Bề ngoài hắn tỏ ra chẳng có gì, ứng biến linh hoạt để vượt qua, nhưng nếu phía Hoàng hậu khôn ngoan hơn chút nữa, mọi chuyện đã nguy.
Đáng lẽ hắn phải chuẩn bị kỹ càng hơn…
Hắn đã chủ quan.
Suýt nữa lại ngu ngốc mất đi lần nữa.
Đúng vậy, cuối cùng lại vì ta…
Nghĩ đến đó, hắn như muốn phát điên.
“Đại nhân, ngài ổn chứ?”
Gã phó quan thắp lửa cho điếu xì gà, vừa quan sát vừa thận trọng hỏi.
“…Ổn.”
Sẽ ổn thôi. Ta sẽ khiến mọi thứ ổn thỏa.
Lần này, ta sẽ không mất em.
Như tự cam kết với lòng, Maxim cắt bỏ đầu điếu xì gà mà hắn còn chưa kịp hút một hơi.
“Về nhà.”
Lý do khiến ta không ngủ được.
Hắn cần tận mắt thấy cô vẫn ổn, lòng mới yên.
Maxim siết chặt chiếc dây chuyền có gắn chân dung của Daisy trong tay.
— Còn tiếp —