[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 111

Chương 111
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Ừm, cái gì cơ?”
Dù giả vờ như chẳng biết gì, ánh mắt ngước lên của Daisy vẫn lấp lánh như sao. Nhìn dáng vẻ ấy, cô chỉ khiến Maxim ngẩn người, đến cả ý định cằn nhằn cô cũng đành bỏ cuộc.
“Làm tình chứ gì nữa.”
“Hôm nay là thứ Năm mà. Có được không đấy? Ta không cần em phải miễn cưỡng đâu.”
Miệng thì nói lời ngăn cản, nhưng gương mặt hắn lại đỏ bừng, phấn khích như chú chó đói ngửi thấy miếng mồi ngon lắc lư trước mặt.
“Dù sao thì ngài cứ căng cứng thế này cũng đâu ngủ được đúng không ạ?”
“…Nhưng em sẽ mệt đấy.”
“Haa. Biết làm sao được đây. Có vẻ như ngài mất ngủ cũng tại em. Thôi thì em giúp ngài vậy. Hay là chúng ta ngủ riêng phòng đi, như thế ngài cũng khỏi mất ngủ nữa.”
“Thôi, khỏi cần. Ta không làm đâu. Ngủ đi.”
Thật chẳng khác gì trẻ con. Hắn tự do tự tại quá mức.
Rõ ràng ánh mắt hắn vừa rồi còn tràn đầy mong chờ, vậy mà nghe đến chuyện ngủ riêng phòng thì lại ra vẻ không đời nào chịu nổi.
“Em dùng quyền khẩn cấp làm tình đây. Nhưng chỉ một lần thôi đấy, xong rồi ngài ngủ thật ngon nhé.”
“…”
Hắn không đáp, chỉ khép chặt đôi mắt. Chắc là cố ép mình chìm vào giấc ngủ đây mà.
“Ồ, thế này thì ngài ngủ nổi không đây?”
Daisy khẽ kéo mép áo ngủ xuống, để lộ đôi gò bồng căng tràn sức sống. Bộ ngực mềm mại, mọng nước khẽ đung đưa, áp sát vào mặt hắn khiến Maxim nuốt nước bọt đánh ực, không giấu nổi sự thèm khát.
“Nào, ngài muốn sờ không ạ?”
“Không.”
Hắn giận rồi sao nổi? Cô đã dâng cả đôi gò bồng trước mặt, thứ hắn thích nhất mà lại từ chối. Thật là phản ứng ngoài sức tưởng tượng.
“…Thay vì sờ, ta muốn ngậm lấy… mút nó cơ.”
Đúng là không nói thì thôi, đã nói là trúng tim đen. Daisy lườm hắn một cái, tay nâng bầu ngực lên, dí sát vào môi Maxim như mời gọi.
“Ngài không phải trẻ con nữa đâu đấy. Đây, em cho ngài bú đây. Nào, há miệng ra.”
Môi hắn vừa hé mở, núm ngực đã bị ngậm lấy ngay tức khắc.
“Ưm…”
Tiếng chụt chụt vang lên, kèm theo âm thanh ướt át khi quầng vú trơn tuột bị hút vào giữa đôi môi.
Từ tiếng mút ngực, những âm thanh hỗn loạn của da thịt quấn quýt dần trỗi dậy, lấp đầy căn phòng suốt một hồi lâu.
* * *
Ở một góc hẻo lánh trong lãnh địa của Công tước Dudley, có một biệt thự nhỏ nằm lặng lẽ.
Cuộc gặp gỡ hôm nay diễn ra tại nơi ấy. Việc không triệu tập đến hoàng cung mà lại mời đến đây cho thấy dường như Hoàng hậu đang toan tính điều gì đó. Dẫu sao, trong mối quan hệ giữa người với người, kẻ đang cần thường phải là kẻ nhúc nhích trước. Và lần này, chính phía Hoàng hậu là người chủ động đề nghị cuộc gặp.
Sau khi cúi đầu chào một cách lịch sự trước lời mời của Hoàng hậu, Maxim lặng lẽ dựa mình vào sofa, từ đó chẳng nói thêm lời nào đáng kể.
Không phải hắn căng thẳng hay khó chịu, mà gương mặt hắn toát lên vẻ thờ ơ, gần như chán chường.
“Ta đang chú ý đến mấy bài báo về ngài đấy, Đại công tước Waldeck.”
Người phá vỡ sự tĩnh lặng trước tiên là Hoàng hậu.
“Bài báo nào cơ ạ? Nhiều quá, ta cũng không rõ. Nếu bệ hạ chỉ rõ ra thì tốt hơn.”
Maxim đáp lại với một nụ cười nhạt, giọng điệu thong dong như chẳng có gì phải bận tâm hay e ngại.
Thái độ ngạo mạn ấy khiến nội tâm bà ta thoáng chút bực dọc, nhưng Hoàng hậu vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, không để cảm xúc lộ ra ngoài.
“Ta để mắt đến mọi bài báo về Waldeck. Đặc biệt gần đây, những bài về Đại công tước phu nhân khiến ta khá tò mò.”
“À, đúng là Easy của ta cũng được nhắc đến nhiều thật.”
‘Easy của ta’ ư? Gan hắn lớn thật, dám vô tư gọi cô bằng cái tên thân mật ngay trước mặt bà ta mà không chút ngượng ngùng. Bà ta nghẹn lời trước sự trơ tráo ấy.
Hắn mê cô đến vậy sao? Nhìn cái cách hắn lúc nào cũng tỏ ra si mê như kẻ mất hồn, chắc hẳn đã bị cô mê hoặc không nhẹ.
Bà ta thầm nghĩ, không biết hắn sẽ phản ứng ra sao khi nghe tin tức sắp được tiết lộ hôm nay. Đôi môi Hoàng hậu vốn được che giấu sau chiếc tách trà, khẽ nhếch lên một đường cong kín đáo.
“Đúng vậy, nghe nói Đại công tước yêu thương Đại công tước phu nhân lắm. Ta cũng hiểu vì sao ngài lại luống cuống vì cô ấy đến thế. Ban đầu ta cứ tưởng một người xuất thân bình dân như cô ấy chỉ là kẻ ngây ngô, ngờ nghệch. Ai ngờ cô ta lại xử lý buổi đấu giá từ thiện khéo léo đến vậy. Quả nhiên là có bản lĩnh, không phải người thường có thể sánh được.”
“Ta thì không rành chuyện của Easy lắm, nhưng ta biết nhờ sự giúp sức nhiệt tình từ Hội phu nhân Bộ Lục quân mà mọi việc mới suôn sẻ như vậy.”
Không rành ư? Hắn biết rõ từng chân tơ kẽ tóc, chỉ là đang giả vờ thôi. Nụ cười trên môi hắn rõ ràng là sự mỉa mai trắng trợn.
“Đáng tiếc là cô ấy không nhận được món quà từ bệ hạ, nhưng bù lại, Easy đã quyên góp vượt xa số tiền mong đợi. Chắc phần đó cũng không làm bệ hạ bận lòng đâu đúng không?”
Nhìn thẳng vào mắt bà ta, hắn nói một cách thẳng thừng. Rõ ràng hắn không chỉ nắm rõ mọi chuyện về buổi đấu giá từ thiện, mà còn mang trong lòng một cục tức không nhỏ.
“Đúng thế. Đại công tước quả là có một người vợ xuất sắc.”
“Giờ bệ hạ mới nhận ra, ta chỉ biết cảm tạ thôi.”
“Không có gì.”
Trong phòng tiếp khách vừa trở lại tĩnh lặng, một tiếng cười khẽ vang lên. Đó là tiếng cười từ Maxim.
“Tại sao ngài cười, Đại công tước?”
“Xin lỗi, nhưng… ta chỉ nghĩ rằng lời khen không thật lòng thì câu trả lời cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Đôi mắt kiêu ngạo của hắn ánh lên sự thù địch. Hắn hẳn đang khó chịu vì bà ta dám động đến người vợ mà hắn yêu thương cuồng nhiệt, nhưng xét đến việc đối phương là Hoàng hậu, thái độ này rõ ràng vượt quá giới hạn, thậm chí có phần nguy hiểm.
“Đều là người bận rộn cả, thôi mấy lời khách sáo đi. Bệ hạ cứ vào thẳng chuyện chính được không? Ta không có nhiều thời gian. À, mà chắc bệ hạ cũng bận trăm công nghìn việc chẳng kém gì ta đâu.”
“Được thôi. Ta cũng đang chán cái kiểu đối thoại bề mặt này rồi.”
Nụ cười gượng trên môi Hoàng hậu biến mất, đôi môi bà ta mím thành một đường cứng nhắc.
“Ta đọc trên báo, Đại công tước phu nhân từng ở tu viện đúng không? Ta đã thấy điều đó từ vũ hội chào mừng trở về, nhưng đến buổi đấu giá từ thiện, cô ấy lại có bài phát biểu rất xuất sắc. Người ta bảo vợ chồng thường giống nhau, quả nhiên Đại công tước phu nhân cũng có tài lay động lòng người. Giống hệt như Đại công tước, cứ mở miệng là khiến cả nước xôn xao.”
“Easy của ta đã khiến một kẻ như ta thành tù nhân, nên ở khoản đó thì cô ấy đúng là thiên bẩm. Với lại, cô ấy đẹp xuất sắc như vậy mà? Người đời thường gán ý nghĩa đặc biệt cho lời của một mỹ nhân. Ta cũng chẳng phủ nhận mình được lợi từ cái vẻ ngoài điển trai này.”
Lại cái ‘Easy của ta’ ấy.
Bảo chán nói chuyện thừa thãi, vậy mà hắn vẫn vô tư bộc lộ cái tính mê vợ đến mức chẳng cứu nổi, lại còn thêm chút tự luyến đáng kinh ngạc.
“Đúng thế. Ta cũng từng thắc mắc trong lòng. Rốt cuộc Daisy von Waldeck là người phụ nữ thế nào mà lại khiến trái tim Đại công tước Waldeck say đắm đến vậy?”
Hoàng hậu rung chuông bạc, một tên hầu bước vào.
“Bảo hắn vào.”
“Vâng, bệ hạ.”
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên nhỏ bé đeo kính dày bước vào phòng. Hắn ta có vẻ căng thẳng trước mặt những người quyền quý, mắt không dám ngẩng lên, chỉ cúi gằm nhìn sàn.
“Ai vậy?”
Maxim hỏi, ánh mắt thoáng vẻ cảnh giác.
“Đại công tước biết bao nhiêu về vợ mình?”
“Bệ hạ đang nói gì vậy? Ta không hiểu. Như ta đã nói, ta từng là lính đánh thuê lăn lộn dưới đáy xã hội, nên chẳng có đủ kiên nhẫn để đoán mò mấy lời vòng vo, cũng chẳng đủ nhẫn nại để chịu đựng cái tình cảnh khó chịu này. Mong bệ hạ nói thẳng.”
“Về quá khứ của vợ ngài thì sao, ngài có biết không?”
Đôi mắt xám xanh của Maxim ánh lên sát khí sắc lạnh hơn.
Không khí trong phòng chợt trở nên băng giá. Khác hẳn vẻ thong dong cười nói ban nãy, giờ đây là một bầu không khí hoàn toàn khác.
Điều đó cho thấy rằng với hắn, chạm đến người vợ là một đòn chí mạng. Tốt lắm, thật là một cơ hội tuyệt vời. Có thể tự tay tạo ra vết nứt trong cái tình yêu cao quý dành cho người vợ ấy, Hoàng hậu khẽ cười nghiêng đầu.
“Nghe nói khi vừa đến tu viện, cô ấy ôm theo một đứa bé. Vừa đặt chân tới đã ngất xỉu, và người này đã chữa trị cho cô ấy. Ta muốn ngài nghe chi tiết nên đã mời vị bác sĩ từng điều trị lúc đó đến đây. Đại công tước cùng nghe với ta nhé.”
“…”
“Này, nói ngay đi.”
Lệnh của Hoàng hậu vừa vang lên, vị bác sĩ cúi đầu kính cẩn một lần nữa rồi run run mở miệng.
“Vâng, bệ hạ. Cô ấy bị một vết chém ở sườn do dao gây ra. Có xuất huyết và sốt cao, nhưng không phải do sốc hay nhiễm trùng, mà có vẻ là trúng độc từ chất độc bám trên lưỡi dao.”
“Nói thêm về loại độc đó.”
“Cái đó… là một loại độc gây tê liệt, thường được dùng ở Egonia.”
Xác nhận ánh mắt Maxim trầm xuống, Hoàng hậu mỉm cười tiếp lời.
“Độc của Egonia cơ à. Trong giao thương với nước ngoài, độc dược bị cấm nhập khẩu đấy.”
“…”
“Tất nhiên là trên danh nghĩa thôi . Còn không chính thức thì như ngươi đoán, người gốc Egonia đã dùng nó. Cụ thể hơn, là đám tay chân do con trai ta sai khiến.”
Maxim không để lộ chút biểu cảm nào. Hắn chỉ mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu.
“Và trùng hợp thay, vài ngày trước ca cấp cứu kỳ lạ này, một tay chân của Nhị vương tử bị giết. Một đứa trẻ ở đó biến mất, còn toàn bộ đám người tại hiện trường bị tàn sát sạch. Chắc hẳn là một kẻ rất giỏi đã ra tay. Này, dẫn hắn vào đây.”
“Vâng, bệ hạ.”
Ngay khi lệnh vừa ban, một gã đàn ông bị trói chặt, mắt bị bịt kín, toàn thân bê bết máu vì bị đánh đến tan nát được đưa vào.
“Ta bắt được một gián điệp của quân cách mạng trà trộn trong hoàng cung. Khi tự tay tra hỏi, ta nghe được vài chuyện rất thú vị. Đại công tước không tò mò sao?”
“…”
“Hắn bảo trong Waldeck cũng đã có một tên lẩn khuất. Ta cho ngài cơ hội tự tra hỏi, cứ hỏi xem là ai đi.”
Chắc hẳn hắn sẽ giật mình lắm. Bà ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Hoàng hậu gương mặt thoáng ửng hồng vì phấn khích, nhìn Maxim. Hắn đứng dậy ngay tức khắc, theo lệnh bà tiến đến gần gã gián điệp cách mạng.
Và rồi, bất ngờ.
Đoàng-!
Một tiếng súng khô khốc vang lên trong phòng.
— Còn tiếp —