[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 110

Chương 110
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Bình minh còn chưa kịp rạng, màn sương mờ nhạt vẫn lững thững giăng lối. Daisy khẽ cựa mình tỉnh giấc. Mắt còn nhập nhèm ngái ngủ hé mở. Lập tức bắt gặp ánh nhìn của Maxim đang chăm chú hướng về phía cô.
Hôm nay cũng như mọi ngày. Hắn hẳn lại lén ngắm nghía dáng vẻ say ngủ của cô. Đã thế, khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn còn trơ trẽn nở một nụ cười tươi rói, chẳng chút ngượng ngùng.
“Sao ngài cứ thích ngắm em ngủ thế không biết.”
“Chỉ là nhìn em thế này. Ta thấy lòng mình nhẹ nhõm.”
Nhẹ nhõm cái nỗi gì chứ, cô thầm nghĩ. Rõ ràng là làm người ta ngượng chín mặt đây mà. Lý do nghe qua sao mà tầm thường, nhạt nhẽo đến thế.
“Thế rốt cuộc… ngài ngủ lúc nào hả?”
Cô hỏi với giọng vẫn còn chút mơ màng, như chưa thoát hẳn khỏi cơn buồn ngủ.
“Sao lại hỏi thế?”
“Vì em chợt nghĩ, hình như em chưa từng thấy ngài ngủ bao giờ.”
Câu hỏi có phần bất ngờ, khiến Maxim thoáng khựng lại. Rồi hắn cười khẽ, kiểu cười như thể cô vừa hỏi một điều hiển nhiên đến buồn cười.
“Không ngủ thì sống sao nổi. Khi em ngủ thì ta cũng ngủ thôi.”
“Ý ngài là lúc nào cũng đi ngủ muộn hơn em, rồi lại dậy sớm hơn em à?”
“Ừm.”
Cô nhíu mày. Dối trá. Làm sao một con người có thể đều đặn như thế được chứ? Cô vốn là kẻ thích chợp mắt giữa ngày, chứ đêm đến thì hiếm khi ngủ dài. Nhất là sáng nay, khi cô bất chợt tỉnh giấc giữa trời chưa sáng hẳn, điều đó càng rõ hơn.
Dẫu có nhượng bộ trăm lần bảo rằng hắn là lính, thói quen sinh hoạt khắc nghiệt đã ngấm vào máu thịt, thì ngủ ít đến vậy mà vẫn sống bình thường nổi sao?
Cô không tài nào tin được.
“Ngài vốn dĩ ít ngủ thế à?”
“Sao em không tự hỏi liệu có phải em ngủ quá nhiều không?”
“Đừng đánh tráo khái niệm chứ. Em thì đúng là cứ đặt đầu xuống là ngủ được thật, nhưng… em chỉ lo ngài không ngủ đủ thôi. Lo cho ngài đấy, hiểu không?”
“Lo cho ta cơ à? Dễ thương ghê.”
Maxim bật cười, đưa bàn tay to lớn xoa đầu cô, từng cái vuốt nhẹ nhàng như vỗ về. Cô khẽ nghiêng mặt, thoáng ngượng ngùng mà tránh ánh mắt hắn. Dẫu hai người đã trải qua những tháng ngày thân mật đến từng hơi thở, vậy mà mỗi khi hắn dịu dàng thế này, cô vẫn thấy lòng mình lạc nhịp, bối rối như thuở ban đầu.
“Ừm, ta ngủ không sâu giấc cũng lâu rồi, coi như là thói quen đi.”
Thì ra là mất ngủ. Cô thầm nghĩ, không ngủ được hẳn là khổ sở lắm.
Một thoáng thương cảm len lỏi trong lòng cô.
“Từ hồi làm lính đánh thuê à? Hay từ lúc còn trong chiến tranh? Em nghĩ sống ở doanh trại chắc khó mà ngủ sâu được.”
“Không phải.”
“Thế sao nổi?”
Hắn chỉ lặng lẽ cười, không đáp. Là một lý do to tát đến mức phải giữ bí mật sao nổi? Hắn càng không trả lời, cô lại càng tò mò. Dù chẳng phải chuyện gì ghê gớm, nhưng một cảm giác bướng bỉnh chợt trỗi dậy trong lòng cô. Cô nằm sấp xuống, chống cằm, chuẩn bị cho một câu hỏi nghiêm túc hơn.
“Thế thì lý do là gì? Chắc phải có nguyên nhân khiến ngài không ngủ được chứ?”
“Do bất an.”
Cô nghiêng đầu, ngơ ngác.
“Cái gì cơ?”
“Sợ rằng lúc ta đang ngủ, nó sẽ biến mất.”
Đôi mắt hắn lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh, như sóng nước thoáng gợn.
“Những thứ ta trân trọng luôn biến mất vào những khoảnh khắc không ai ngờ tới.”
Biết được người đàn ông trông như chẳng bao giờ sợ hãi lại bị giày vò bởi một nỗi sợ vô hình, cô bỗng thấy lòng mình trĩu xuống một cách khó tả.
Dù hắn không nói rõ ‘nó’ là gì… nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt đầy cố chấp ấy, cô cũng dễ dàng đoán ra hắn đang ám chỉ mình.
“Ta giờ phút này vẫn thành thật sợ rằng em sẽ rời bỏ ta… Ha, sợ đến phát điên lên được.”
“Ta sẽ xử lý hết mọi chuyện. Vậy nên làm ơn… đừng bỏ rơi ta, được không. Hửm?”
Cô nhớ từng lời, từng chữ trong câu nói đầy tha thiết của hắn, không sót một âm tiết nào.
Hắn bất an vì chuyện gì vậy chứ? À, phải rồi. Hắn từng nói yêu cô cơ mà. Nếu tình yêu ấy là thật, nếu khoảng thời gian 100 ngày ân hạn để đi đến ly hôn là thật, thì hắn hẳn đang lo sợ rằng cô có thể dọn đồ ra đi bất cứ lúc nào.
‘Dù vậy, em sẽ không âm thầm bỏ trốn hay làm gì hèn nhát như thế đâu. Ừm, hy vọng là không có chuyện đó xảy ra.’
Dẫu không thể tự mình quyết định cái kết cuối cùng, nhưng ước mong thì vẫn được chứ, phải không? Giá mà cô và hắn có thể cùng nhau đi hết 100 ngày của giao kèo này.
Không, nếu thực sự đi hết 100 ngày rồi, cô sẽ phải nói gì để chia tay đây? Thật lòng mà nói, cô chưa từng nghĩ tới. Cũng không dám nghĩ tới.
Dù sao thì ngay lúc này, nếu hắn vì cô mà mất ngủ, cô muốn vỗ về hắn một chút.
…Dẫu vốn dĩ cô chẳng giỏi an ủi ai.
Cô quyết định thử ban phát lòng tốt theo cách của riêng mình.
“…Em không đi đâu hết.”
“Ừm?”
“Dạ, ít nhất là hôm nay thôi. Vậy nên hôm nay ngài cứ yên tâm mà ngủ ngon nhé.”
Cô không thể hứa rằng mình sẽ không bao giờ rời đi mãi mãi.
Nhưng ít nhất hôm nay, cô có thể cam kết. Rằng cô sẽ ở bên hắn, mở mắt đón ngày mai cùng hắn.
Cô kéo đầu hắn vào lòng mình, ôm lấy rồi vỗ về vai hắn như dỗ dành một đứa trẻ.
Dẫu động tác có phần vụng về, nhưng trong thâm tâm, cô đã cố gắng hết sức.
“Hôm nay em không rời đi vì lý do gì đây?”
“Dạ?”
“Ta tò mò muốn biết lý do. Và muốn em chứng minh rằng đó là sự thật.”
Có vẻ chỉ lời khẳng định ‘em không đi’ thôi vẫn chưa đủ để xoa dịu nỗi bất an của hắn. Hắn cần một lời cam kết cụ thể hơn.
‘Cách ngài ấy nhõng nhẽo thế này, cứ như mấy đứa trẻ ở cô nhi viện ngày trước mình từng chăm sóc vậy.’
Dáng người thì cao lớn, nhưng lại có nét trẻ con thế này. Nếu mọi người biết vị anh hùng của Antica lại giống một đứa trẻ đến vậy, họ sẽ nghĩ sao đây nhỉ? Cô khẽ cười khúc khích. Dù không phải điều gì to tát, chỉ cần kể vài chuyện nhỏ nhặt để hắn yên tâm cũng tốt thôi.
“Chỉ là… hôm nay trời có vẻ sẽ âm u. Chiều có thể mưa nữa. Em không thích ra ngoài vào ngày mưa đâu. Giày thì ướt, tâm trạng cũng buồn theo. À, mà lát nữa em còn hẹn với cô chú ăn bánh ngọt và chơi giải ô chữ cùng nhau nữa.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Ừm, và… em với mấy cô hầu gái còn mua chung vé số đang hot gần đây. Bọn em hẹn cùng xem ai trúng thưởng. Nếu em trúng, em sẽ chia cho ngài một ít đấy, Max.”
Toàn những chuyện vặt vãnh không đâu. Hắn vẫn nép trong vòng tay cô, khẽ bật cười thành tiếng.
“Thôi khỏi. Ta không thèm ăn gan của con bọ chét đâu.”
“Ngài dám cười nhạo em sao?”
“Không đâu. Với số tiền đó, chúng ta mua bánh ngọt cho Easy ăn nhé.”
“Em đang nghiêm túc đấy. Lần nào ngài cũng coi em như trẻ con, thất vọng thật đấy.”
“Ta không cười nữa.”
Bị cô trừng mắt đe dọa, hắn đành gượng gạo giấu đi nụ cười trên mặt. Nhưng khóe môi cứ run run, chẳng thể nào kìm lại được.
“Còn ta thì sao?”
“Max á?”
“Ừm, không có lý do nào liên quan đến ta à? Thực ra đó mới là điều ta tò mò nhất.”
Maxim ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ nhướng cao. Hắn bắt gặp ngay đôi mắt của Daisy đang nhìn xuống mình, mang theo chút gì đó như thương hại pha lẫn ngán ngẩm.
“Quá đáng thật.”
“Gì cơ?”
“Ngài không biết sao nổi, rằng giờ em phải viện đến mấy cái cớ tầm thường này là vì ai à?”
“Ừ nhỉ. Nghĩ lại thì đúng là vinh dự thật.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Cô đáp lại giọng điệu có phần đanh đá, kiêu kỳ.
“Vậy nên ngài đừng lo lắng mấy chuyện vô ích nữa, ngủ một giấc thật sâu đi, dù chỉ một lát thôi cũng được. Nhà là nơi để nghỉ ngơi mà. Em không biết ngài bất an vì cái gì, nhưng… ít nhất khi ở trên giường, em mong ngài có thể ngủ mà chẳng phải nghĩ ngợi gì.”
“Ta sẽ làm thế.”
Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, vùi mặt vào ngực cô rồi hít một hơi thật sâu.
“Ha, mùi của em Easy dễ chịu thật.”
Hiếm hoi thay, lần này hắn không buông lời thô tục gì. Người ta bảo khi một kẻ đột nhiên trưởng thành thì đó là dấu hiệu sắp chết đến nơi rồi.
Nghĩ tới đó, cô chợt thấy một linh cảm chẳng lành dâng lên.
Sao mình lại ngu ngốc nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn thế này chứ? Cô tự mắng mình, lắc đầu như để xua tan ý nghĩ.
“Ừm… Max này. Lo lắng quá mức thì chẳng khác gì cầu nguyện cho chuyện đó xảy ra đâu.”
Cô thì thầm, lặp lại một câu nói nghe được đâu đó.
Đó là lời cô nói để trấn an hắn, nhưng cũng là để xoa dịu chính mình.
“Vậy nên bây giờ… cứ ôm nhau và ngủ mà không nghĩ gì hết, nhé?”
“Được thôi. Ôm chặt em thế này để em khỏi trốn là được chứ gì.”
Hắn siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, mạnh đến mức như muốn làm cô vỡ tan.
“Khụ, khụ-. Nghẹt thở mất. Ôm nhau ngủ thì được, nhưng đừng mạnh quá.”
“Xin lỗi.”
Thấy cô bực bội, cánh tay rắn chắc của hắn khẽ nới lỏng ra. Một tiếng cười khẽ, nghịch ngợm vang lên trên lớp áo ngủ mỏng manh của cô, khiến cô thấy hơi kỳ lạ. Nhưng khi nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, như đã quyết tâm chìm vào giấc ngủ, những ý nghĩ tạp nham trong cô lập tức tan biến.
Người đàn ông từng đầy rẫy vẻ quyến rũ giờ đây ngủ ngoan trong vòng tay cô… trông chẳng khác gì một đứa trẻ ngây thơ.
Nhìn cảnh ấy, cô cảm giác như một thứ tình mẫu tử ngủ quên trong lòng mình bỗng chốc thức giấc, khẽ cựa quậy.
“Ngài ngủ mau đi.”
“Ừm, Easy cũng ngủ đi.”
“Em muốn nhìn Max ngủ trước rồi mới ngủ.”
“Hừm, được… thôi.”
Có phải vì đang vùi mặt vào ngực cô không mà giọng Maxim đã bắt đầu líu lại, như thể cơn buồn ngủ ập tới.
Cô cố ý hít thở sâu rồi thả lỏng cơ thể, ra sức làm mọi cách để ru hắn vào giấc ngủ.
Nhưng…
Càng làm vậy, cô càng không thể không chú ý đến sự hiện diện rõ rệt của ‘nó’, khiến thần kinh cô căng như dây đàn.
Một thứ nặng nề, nóng bỏng chạm vào đùi cô. Hắn vốn chỉ mặc mỗi áo choàng khi ngủ, chẳng thèm mặc quần lót, nên thứ nóng hổi, trần trụi ấy đang áp sát lên da thịt cô.
Ha… Đúng là vậy mà.
Cô khẽ cau mày nhìn xuống dưới, bắt gặp ngay cảnh hắn vội vàng nhắm chặt mắt hơn như sợ bị phát hiện.
Đúng là chẳng có lương tâm. Chỉ mới vùi mặt vào ngực cô một chút mà đã dựng đứng lên thế này sao nổi?
Không, cô biết chứ. Với một kẻ biến thái như hắn, việc không thốt ra mấy lời tục tĩu mà chỉ giả vờ ngủ đã là tự kiềm chế lắm rồi.
Thôi thì làm sao được. Hắn sinh ra đã mang dòng máu tràn trề sức sống quá mức mà. Đã quyết tâm ru hắn ngủ thì phải làm tới cùng thôi.
Cô hiểu rõ hơn ai hết rằng người chồng biến thái của mình chẳng thể nào chợp mắt nổi khi đang trong trạng thái cương cứng thế kia.
Mà ngoài em ra thì ai giải quyết cho ngài đây chứ? Cô thở dài một tiếng, rồi như ban ơn mà hỏi.
“Ngài muốn không?”
— Còn tiếp —