[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 108

Chương 108
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Dù sao thì các thành viên chủ chốt của hội phu nhân cũng sẽ không ai tham dự, nhưng điều đó cũng không sao. Ngược lại không có ai gây rối sẽ tốt hơn.
Daisy nghĩ vậy.
Trước hết, người tiền nhiệm không bàn giao công việc một cách thích đáng, nên không thể tuân theo phương thức cũ. Vì vậy, Daisy đã chuẩn bị sự kiện với sự giúp đỡ của Đại Công tước phu nhân đời trước.
Trang trí và bố cục cơ bản được quyết định theo phong cách cổ điển. Việc lập kế hoạch cho các sự kiện còn lại có thể được thực hiện tự do mà không bị gò bó bởi hình thức, điều đó ngược lại còn tốt hơn.
“Xin vui lòng cho xem thiệp mời.”
Tại lối vào dinh thự, người làm thuê của Waldek đang quản lý việc vào cửa. Người làm thuê kiểm tra thiệp mời và tiếp đón khách một cách rất trang trọng.
Nói cách khác, ‘sự kiện từ thiện’ hôm nay là một sự kiện riêng tư chỉ những người được mời mới có thể tham dự.
“Cái quái gì đây? Đấu giá bí mật mà còn có cả vũ hội mặt nạ nữa sao.”
“Tôi cũng tò mò nên mới đến, nhưng thật sự không đoán được gì luôn.”
“Chắc sẽ thú vị lắm. Cảm giác cứ như đang bước vào một câu lạc bộ giao lưu bí mật vậy, hồi hộp thật.”
Các tiểu thư đeo mặt nạ và mặc váy dạ hội bước vào nhà phố Waldek, xì xào bàn tán to nhỏ.
Có lẽ nó trông giống như một sự nổi loạn lớn đối với các tiểu thư trẻ tuổi. Daisy cũng đeo mặt nạ và nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt tự hào.
‘Trước mắt thì đã thành công trong việc thu hút sự quan tâm.’
Nhìn vào danh sách, hầu hết mọi người đã tham dự dù chưa bắt đầu.
Danh sách mời được lập từ danh sách nhận được từ xưởng may của Deborah. Danh sách đó bao gồm các tiểu thư độc thân đã mua những bộ váy có phong cách tương tự như bộ váy mà Daisy đã mặc và tương đối có thiện cảm với câu chuyện Lọ Lem của Therese.
Mặc dù đây là sự kiện của hội phu nhân Bộ Lục quân, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến họ không có ý định hợp tác, ngoài thiệp mời được ném vào ngày hôm đó, cô không đưa cho họ bất cứ thứ gì khác.
Đúng như dự đoán, không có thành viên chủ chốt nào của hội phu nhân đến. Chỉ có vợ của một vài thành viên đã quyên góp vật phẩm cho Daisy từ hội phu nhân tham dự.
Cô cũng quy định mã trang phục.
Tất nhiên, Madam Deborah cũng hợp tác trong việc đó.
“Bà có thể thiết kế một chiếc váy mới chỉ dành cho tôi không? Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền theo yêu cầu của bà.”
“Một chiếc váy mới chỉ dành cho phu nhân?”
“Vâng. Một thiết kế có thể khiến tôi tỏa sáng nhất. À, đừng quá hở hang hay lộng lẫy. Vì tôi sẽ mặc nó trong buổi đấu giá từ thiện.”
“Thật vinh dự cho tôi khi có thể tạo ra một chiếc váy như vậy.”
Có lẽ vì đó là một lời đề nghị hấp dẫn, Madam Deborah đã sáng mắt lên và rất vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của Daisy.
“Và… bà có thể sản xuất thêm vài chiếc nữa với cùng thiết kế không?”
“Một chiếc váy chỉ dành cho phu nhân mà lại sản xuất nhiều chiếc sao?”
“Chúng ta sẽ sản xuất một chiếc váy phiên bản giới hạn. Chỉ hai mươi chiếc thôi. Trước tiên, chúng ta sẽ chỉ gửi thiệp mời đấu giá từ thiện cho những tiểu thư đã mua chiếc váy đó.”
“À, tôi hiểu rồi. Vì đây là một sự kiện từ thiện được tổ chức với mục đích tốt đẹp, chúng tôi sẽ chỉ lấy tiền mua vải. Sẽ rất tốt nếu tiền bán váy được quyên góp cho buổi đấu giá từ thiện.”
Madam Deborah dường như đã nhanh chóng hiểu được ý của Daisy. Ngược lại, Daisy là người ngạc nhiên trước đề nghị táo bạo của bà ấy.
“Đây là một công việc tốn nhiều công sức. Hơn nữa, bà có thể khiến những người trong hội phu nhân trở thành kẻ thù. Bà vẫn ổn chứ?”
“Tôi là một thương nhân. Tôi tuyệt đối không làm những việc thua lỗ. Hội phu nhân có thể hơi đáng tiếc, nhưng họ chỉ là một phần doanh thu. Đây là một công việc làm cùng phu nhân, nên tôi phải chấp nhận rủi ro đó.”
Đó quả là một tư duy của một doanh nhân.
“Thay vào đó, xin hãy thường xuyên ghé thăm cửa hàng của chúng tôi mỗi khi có sự kiện. Thật tốt khi may váy mới, hoặc chỉ cần đến trò chuyện thôi. Đó là điều kiện của tôi.”
Cuối cùng những người tham dự buổi đấu giá từ thiện sẽ mặc những chiếc váy do Daisy quy định, và mã trang phục hôm nay là ‘Người phụ nữ của anh hùng’.
* * *
“Chị ơi, chị đẹp quá. Cứ như công chúa vậy.”
Mia của chúng ta lớn phổng phao thành thiếu nữ rồi kìa. Daisy cúi người xuống, sửa lại chiếc nơ trên mái tóc tết gọn gàng của cô bé, rồi nhìn thẳng vào mắt cô bé.
“Mia, em mới là người xinh đẹp hơn nhiều. Vậy nên hãy tự tin hát cho mọi người nghe nhé. Biết chưa?”
“Vâng ạ!”
“Nào, các em đã sẵn sàng chưa?”
Vâng ạ! Các em nhỏ đồng thanh đáp lời đầy khí thế, rồi bắt đầu hát bài hát đã chuẩn bị theo sự chỉ huy của sơ.
Thật tốt vì tôi có thể gặp lại các em sau một thời gian dài nhờ sự kiện này. Tôi cảm thấy nghẹn ngào và mắt cay xè. Daisy cố gắng không để lộ điều đó, nên cô càng mỉm cười tươi hơn.
Vì tôi có thể tự do tiến hành buổi đấu giá từ thiện, nên tôi dự định sẽ hỗ trợ cho các em nhỏ ở cô nhi viện.
“Làm vậy thì tôi có thể thoát khỏi áp lực của Therese phần nào.”
Tôi không dùng tiền vào việc xấu, giúp đỡ những đứa trẻ không có cha mẹ thì có sao đâu.
Vì đây là quỹ được quyên góp dưới danh nghĩa hội phu nhân, nên tôi sẽ quyên góp cho những đứa trẻ đáng yêu này dưới danh nghĩa ‘hội phu nhân Bộ Lục quân’.
Tôi định sẽ trả lại sự khinh thường vì xuất thân bình dân của mình theo cách này.
Ly hôn với mục tiêu và nghỉ việc ở Clean.
Đó là mục tiêu ban đầu của Daisy, nên cô không được quên.
‘Dàn hợp xướng thiên thần’ là niềm tự hào của cô nhi viện mà Daisy từng ở. Vì vậy, Daisy đã bắt đầu buổi đấu giá từ thiện hôm nay bằng những bài hát tuyệt đẹp của ‘dàn hợp xướng thiên thần’.
Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội vang lên. Các em nhỏ đeo vòng tay ruy băng có gắn hoa cài áo hình bông hoa cho những người tham dự, rồi trở về chỗ ngồi.
“Ôi trời.”
“Dễ thương quá.”
Những người tham dự thốt lên những lời thán phục và xoa đầu các em.
Những món đồ nhỏ nhắn do chính các em làm ra đã nhận được phản ứng tích cực từ những người tham dự.
Tiếp theo là phần Daisy đọc diễn văn khai mạc.
Đứng trước nhiều người và phát biểu, thành thật mà nói, tôi hơi run…
“Cảm ơn mọi người đã tham dự. Tôi là Daisy von Waldek.”
Nếu người tổ chức mất tự tin, những người tham dự cũng sẽ mất hứng thú. Daisy từ từ nhìn quanh những người tham dự trước mặt, rồi thở nhẹ một hơi.
“Chói mắt quá. Dường như tất cả mỹ nhân nổi bật nhất vương quốc đều tụ hội ở đây. Đây là chiếc váy mà Madame Deborah đã làm riêng cho tôi, nhưng mọi người dường như còn hợp với nó hơn tôi, đến mức tôi thật sự cảm thấy ghen tị đấy.”
Tôi bắt đầu bằng những lời tâng bốc nhẹ nhàng. Không người phụ nữ nào ghét được khen là xinh đẹp cả.
“Mọi người có thích món quà mà các thiên thần đã chuẩn bị không?”
Những người tham dự gật đầu và cười vui vẻ. Bầu không khí nhanh chóng trở nên thoải mái hơn.
“Lọ Lem của Therese. Mọi người đều gọi tôi như vậy.”
‘Lọ Lem của Therese’ là biệt danh rõ ràng chế giễu Daisy.
Daisy biết rằng nó được sử dụng thường xuyên trong giới thượng lưu và thậm chí trên các tờ báo lá cải. Khi cô không ngần ngại thừa nhận điểm yếu của mình, đồng tử của những người tham dự hơi giãn ra.
“Nếu nghĩ về thời thơ ấu của tôi, thì đúng là vậy. Tôi đã lớn lên mà không có gia đình từ khi còn rất nhỏ. Trước khi tìm thấy cha mình, tôi đã sống trong cô nhi viện, luôn cảm thấy sợ hãi và cô đơn. Tôi có rất nhiều điều muốn làm, nhưng ngay cả việc có một ước mơ cũng là điều khó khăn trong hoàn cảnh đó. Thật ra, ước mơ của tôi khi ấy là được ăn thỏa thích bánh kem. Đến bây giờ tôi vẫn thích bánh kem đến mức lúc nào cũng ăn suốt. Điều đó khiến việc giữ dáng trở thành một vấn đề nan giải đấy.”
Khi những người tham dự lắng nghe những câu chuyện dí dỏm của cô với nụ cười trên môi, Daisy tiếp tục kể những câu chuyện bình dị.
“Nhưng… tôi nghĩ rằng nghèo không có nghĩa là ước mơ cũng phải nghèo nàn. Mia của chúng ta có giọng hát thiên thần. Sau này em ấy có thể trở thành một prima donna* hát trên sân khấu nhà hát opera. Oliver có đôi tay khéo léo và vẽ tranh rất đẹp. Nếu em ấy chăm chỉ rèn luyện kỹ năng, em ấy có thể trở thành một họa sĩ vĩ đại. Jamie là một mọt sách. Sẽ rất tốt nếu em ấy có thể học thêm để trở thành giáo sư đại học sau này. Laura nhảy rất đẹp và…”
*Prima donna là một thuật ngữ gốc Ý, dùng để chỉ nữ ca sĩ chính trong các vở opera.
Daisy gọi tên từng em nhỏ ở cô nhi viện và cổ vũ cho ước mơ của mỗi em. Các thành viên của ‘dàn hợp xướng thiên thần’ cũng cảm động trước bài diễn văn của Daisy.
“Tôi may mắn trở thành ‘người phụ nữ của anh hùng’, nhưng tôi hy vọng những giấc mơ của các em nhỏ không chỉ dựa vào may mắn, mà có thể đạt được bằng chính nỗ lực của mình. Tôi muốn tạo ra một thế giới nơi trẻ em, dù lớn lên trong hoàn cảnh nào, cũng có thể mỉm cười và nuôi dưỡng hy vọng trở thành những người trưởng thành tuyệt vời. Và tôi tin rằng đó là trách nhiệm của chúng ta – những người lớn. Mong rằng tất cả những người có mặt hôm nay sẽ cùng tôi trở thành những người tiên phong, bảo vệ ước mơ của những thiên thần nhỏ này.”
Có lẽ đó là một bài diễn văn lay động lòng người, một tràng pháo tay lại vang lên cùng với tiếng reo hò nhiệt liệt. Có những tiểu thư lau nước mắt bằng khăn tay, có lẽ vì cảm động.
“Nào, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu buổi đấu giá từ thiện để bảo vệ ước mơ của các thiên thần nhé.”
Các mặt hàng đấu giá được thu thập quá ít, nhưng Daisy von Waldek đã có kế hoạch.
Rose và Mary Gold mang món đồ đầu tiên đến trên khay phủ vải lụa.
Khi Daisy ra hiệu, họ vén tấm vải lên.
“Món đồ đầu tiên là ‘chuỗi tràng hạt may mắn’ mà tôi đã dùng để cầu nguyện. Nó được làm bằng bạc, và tên tôi ‘Daisy’ được khắc ở phía sau cây thánh giá.”
Sau đó, cô hạ giọng và nói thêm như thể đang kể một câu chuyện bí mật.
“Tôi đã mong muốn có một gia đình từ khi còn nhỏ. Và sau khi kết hôn. Tôi đã sử dụng nó mỗi sáng và tối để cầu nguyện cho chồng mình. Cuối cùng như mọi người đã biết, những điều mà mọi người nói là không thể đã thành hiện thực như thể có phép thuật. Nếu mọi người có một mong muốn tha thiết muốn đạt được, tôi có thể mang lại may mắn cho mọi người bằng chuỗi tràng hạt này.”
Những người tham dự xôn xao.
“Vậy chúng ta hãy bắt đầu từ 50.000 gold nhé?”
Sau một khoảnh khắc im lặng, mọi người bắt đầu giơ bảng để tham gia đấu giá.
“50.000!”
“65.000!”
“Tôi trả 100.000!”
“120.000!”
Khi cuộc cạnh tranh bắt đầu, giá của chuỗi tràng hạt tăng vọt trong nháy mắt.
‘Đúng rồi, thế này mới phải chứ! Mấy thứ đồ được hoàng gia ban tặng chẳng cần thiết chút nào.’
Khóe miệng Daisy cong lên thành một nụ cười dài.
— Còn tiếp —